Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Cập nhật: 01/01/2025
Tác giả: Ss Tần
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,106,122
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

Cùng lúc đó, nhà họ Đường ở đại lục Linh Mộc.

Đường Lạc Âm quỳ gối trước của lớn nhà họ Đường, mặc cho mưa lớn xối xả rơi trên người, nước mắt hòa theo mưa: “Xin các người, cho tôi vào gặp ông nội lần cuối, làm ơn đi mà!

“Đường Lạc Âm, cô còn có mặt mũi mà quay về à?”

“Loại người mang lại vận xui như cô!

“Nếu không vì cô, sao lão gia có thể tức chết chứ?”

Hạ nhân nhà họ Đường dùng những lời lẽ khó nghe mắng mỏ cô.

Lúc này.

Một người phụ nữ mặc hiếu phục bước ra từ cửa lớn, đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn Đường Lạc Âm: “Lúc còn sống, ông nội cưng chiều cô nhất!

“Cô biết rõ sức khỏe ông nội không tốt, vì sao còn khiến ông ấy tức giận?”

“Nếu không phải cô khiến ông nội tức đến nỗi nôn ra máu, thì làm sao ông ấy lại chết chứ?”

“Cô phải biết rằng, ông nội đã bị cô làm cho tức chết!

Đường Lạc Âm cúi đầu, cắn chặt môi đỏ nói: “Chị Vận, tôi xin lỗi, tôi thật sự không biết...

.

Đôi mắt đỏ hoe.

Cô ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, ông nội đã đột ngột qua đời vào ngày thứ hai cô ta rời khỏi gia tộc.

Khi trở về đại lục Linh Mộc, thi thể của ông nội đã nằm đó được nửa tháng.

Hôm nay là ngày hạ huyệt.

“Hừ!

Đường Vận cười lạnh: “Xin lỗi có tác dụng gì?”

Đường Lạc Âm ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu: “Chị Đường Vận, em cầu xin chị, xin cho em được nhìn ông nội lần cuối!

“Em dã không còn sống được bao lâu nữa, chỉ cần chị đồng ý, chị muốn gì em cũng làm theo!

Đường Vận cười đầy ẩn ý: “Cô có chắc sẽ đồng ý với tôi mọi chuyện không?”

Đường Lạc Âm khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn!

Ánh mắt Đường Vận trầm xuống, cười đểu nhìn Đường Lạc Âm nói: “Tổ tiên của nhà họ Đường có truyền lại một trái tim Thất Khiếu Linh Lung, khi xưa ông nội bất chấp tất cả đưa nó cho cô!

“Nói là giúp loại người có linh hồn tàn phế như cô kéo dài sinh mệnh, đáng tiếc cô lại không biết trân trọng nó!

“Nếu như cô đã không sống được mấy ngày nữa, vậy thì trái tim Thất Khiếu Linh Lung đương nhiên phải trả lại cho nhà họ Đường!

“Giao trái tim Thất Khiếu Linh Lung ra, tôi sẽ nhân từ mà cho cô gặp ông nội lần cuối!

“Được!

Đường Lạc Âm không chút do dự!

Giơ tay hướng về phía ngực mình, trực tiếp xuyên tay vào ngực, năm ngón tay nắm chặt.

Lấy ra một trái tim còn đẫm máu ngay tại chỗ.

Một cỗ ánh sáng thần thánh tỏa ra.

“Trái tim Thất Khiếu Linh Lung”.

Đường Vận hưng phấn suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào trái tim trên tay Đường Lạc Âm: “Đưa nó cho tôi, nhanh lên!

Sắc mặt Đường Lạc Âm tái nhợt, khóe miệng không ngừng chảy máu: “Tôi muốn gặp ông nội lần cuối! Đường Vận, tôi biết cô là loại người gì!

“Nếu không dẫn tôi đi gặp ông nội, tôi sẽ lập tức bóp nát trái tim Thất Khiếu Linh Lung, cả đời cô cũng đừng mong có được nó!

“Cô!

!

!

Đường Vận đè nén lửa giận trong lòng, lộ ra một nụ cười nói: “Lạc Âm, chị sẽ không lừa em đâu!

“Mở cửa, để cô ta đến linh đường của lão gia!

Cửa lớn mở ra.

Đường Lạc Âm lảo đảo đứng dậy, khó khăn bước vào nhà họ Đường.

Đi thẳng đến một linh đường.

Đường Vận ngăn cô ta lại: “Thi thể ông nội ở bên trong, giao Thất Khiếu Linh Lung cho tôi!

Đường Lạc Âm ném thẳng trái tim Thất Khiếu Linh Lung ra ngoài, lao vào trong linh đường nơi đặt quan tài: “Ông nội, Lạc Âm bất hiếu, cháu về muộn rồi!

Bịch!

Cô quỳ mạnh xuống đất, liên tục lạy chín lạy.

“Ha ha ha, cháu gái ngoan của ông, trở về đúng lúc lắm!

”, trong quan tài vang lên một giọng nói.

“Ông không phải ông nội!

Đường Lạc Âm ngẩng đầu, kinh hãi nhìn vào quan tài.

Giây tiếp theo.

Một lão giả từ trong quan tài chậm rãi ngồi dậy, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Cái gì? Nhị gia gia thì không phải là ông nội nữa à?”

Đường Lạc Âm kinh ngạc: “Đường Vu Cửu, đồ phản bội như ông lại dám quay trở về nhà họ Đường!

“Ha ha ha.

.

. ông nội Vu Cửu sao lại không thể trở về?”, Đường Vận mỉm cười đi vào linh đường.

Đường Lạc Âm lập tức phản ứng lại: “Là cô để ông ta trở về sao? Nếu ông nội còn sống, nhất định sẽ không bao giờ đồng ý!

Đường Vu Cửu nhếch miệng cười: “Vậy nên, chúng ta để cho ông ta chết đó!

“Cái gì?”

Thân thể mảnh khảnh của Đường Lạc Âm khẽ rung, khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được mà run lên.

Đôi mắt càng lúc càng đỏ ngầu.

“Là các người đã giết chết ông nội?”

Đường Vận vẻ mặt ghen ghét nói: “Lõa già đó không đồng ý cho tao tiếp quản nhà họ Đường, vả lại còn đưa tất cả tài nguyên cho mày!

“Đến trái tim Thất Khiếu Linh Lung cũng đưa cho mày nốt, mày cho rằng Đường Vận tao kém mày ở chỗ nào?”

“Cho nên ông nội Vu Cửu mới dùng một chút thủ đoạn, trực tiếp khiến lão già đó thần hồn tiêu tán!

“Lúc chết lão ta vẫn gọi tên mày đấy!

Nghe vậy, con mắt Đường Lạc Âm gần như muốn nổ tung.

Cô hét lên: “Ông nội! Tôi liều mạng với các người!

Toàn bộ sức mạnh bùng phát.

Lao về phía Đường Vận.

Đường Vận giơ tay lên, một cỗ sức mạng chấn Đường Lạc Âm bay ra xa, phun ra một ngụm máu tươi.

Vừa định bò dậy, cô ta đã dùng một chân giẫm lên vết thương trên ngực Đường Lạc Âm.

Một loại đau đớn đến xé tim ập tới.

“Loại phế vật như mày, lại dám ra tay với tao sao?”

“Mày thật sự cho rằng lão già kia còn có thể bảo vệ mày chắc? Cái đồ không cha không mẹ!

“Nếu không phải lão già đó bảo vệ mày, tao con mẹ nó đã sớm giết chết mày từ khi còn nhỏ rồi”, sắc mặt Đường Vận trở nên cực kỳ hung dữ, lòng bàn chân điên cuồng dùng sức giẫm xuống, trút bỏ oán hận trong lòng.

“A.

.

.

Đường Lạc Âm đau đớn kêu lên.

Cơ bắp căng cứng, toàn thân co giật.

Một khắc sau, ngay cả sức lực để kêu lên cũng không còn nữa, cô nằm trên đất dường như đang hấp hối.

“Ông nội.

.

. cháu xin lỗi.

.

.

“Nhàm chán.

.

. mày đi chết đi!

”, Đường Vận lắc đầu, chuẩn bị dùng một cước đá nát đầu Đường Lạc Âm.

Đột nhiên.

Đường Lạc Âm chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một cỗ sát ý lạnh thấu xương: “Linh hồn bản tôn có chút vấn đề trong lúc tu luyện, khó khăn lắm mới tìm được thân thể thích hợp để tái sinh!

“Muốn hủy nó à? Đi chết đi!

Đường Lạc Âm giơ tay lên nắm lấy chân Đường Vận.

Đột ngột dùng sức.

Rẹt!

Một bên đùi của Đường Vận bị xé rách ngay tại chỗ, cô ta đau đớn nằm bò trên đất: “Á.

.

. mày.

.

. mày là loại quái vật gì.

.

.

“Ông nội Vu Cửu, mau cứu cháu!

Đường Vu Cửu cũng giật mình.

Không biết tại sao Đường Lạc Âm đột nhiên lại bộc phát ra sát khí đáng sợ đến vậy, Đường Vu Cửu bước tới trước chắn trước mặt Đường Vận: “Mày là cái thá gì, lại dám.

.

.

Phụt!

Đường Lạc Âm đấm ra.

Đường Vu Cửu đến tư cách phản kháng cũng không có, hóa thành sương máu tại chỗ.

“Ông nội Vu Cửu.

.

.

Đường Vận sửng sốt.

Bất lực nhìn một bàn tay kia đang hạ xuống, biến thành một màng sương máu.

Đường Lạc Âm gầm lên: “Tất cả đều phải chết!

Ầm!

Một cỗ sức mạnh khủng bố kinh người quét ra, hàng trăm ngàn người trong ngoài nhà họ Đường đều bị chấn thành sương máu, thần hồn tiêu diệt.

“Trái tim Thất Khiếu Linh Lung.

.

.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Đường Lạc Âm giơ tay lên, nắm lấy trái tim Thất Khiếu Linh Lung dưới đất, đặt nó trở lại vị trí trái tim.

Sau đó cô ta nghiêng đầu, hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Giây tiếp theo.

Sương máu của hàng trăm nghìn người quanh đó tụ lại, hướng về phía Đường Lạc Âm.

Diệp Bắc Minh vừa đến đại lục Linh Mộc, anh đã nhìn thấy một dòng huyết khí xông lên trời, sau đó tan vào thiên khung.

“Đây là cái gì? Sát khí này thật đáng sợ!

Mí mắt Diệp Bắc Minh giật giật.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đó là phương hướng nhà Đường Lạc Âm!

“Cái gì?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh đại biến, nhanh chóng bay về phía nhà họ Đường.

Đợi đến khi tới nhà họ Đường, anh bị cảnh trước mắt dọa cho kinh hãi.

“Trời đất.

.

. phải chết bao nhiêu người mới có nhiều máu tươi đến vậy?”, thân thể mềm mại của Vương Quỳnh run lên.

Toàn bộ nhà họ Đường sớm đã bị máu tươi bao phủ.

Đại sảnh cũng bị máu nhấn chìm.

Không khí tràn ngập mùi tanh của máu.

Giống như địa ngục trần gian vậy.

“Nhóc con, Đường Lạc Âm ở sâu trong bên trong, hô hấp không ổn định!

Diệp Bắc Minh mở ra đôi mắt thần ma, nhìn thấy Đường Lạc Âm trong đại sảnh thông qua dòng máu tươi.

Thân thể cô ta phát ra một loại tử khi lạnh buốt.

Có thể chết bất cứ lúc nào.

Diệp Bắc Minh mặc kệ tất cả, lao vào dòng máu ở đại sảnh, đến trước người Đường Lạc Âm: “Cô Đường, cô sao vậy?”

Anh giơ tay định nắm lấy.

“Dám động vào ta, chết!

Một giọng nói vô cảm vang lên.