Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Cập nhật: 01/01/2025
Tác giả: Ss Tần
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,106,745
Đánh giá:                        
Đô thị
     
     

"Chị, tỉnh lại đi, chị mau tỉnh lại đi! Chị!

"

Trong lúc rơi xuống, Lạc Vô Tà điên cuồng hét lên!

Lạc Khuynh Thành vẫn còn hôn mê bất tỉnh!

Ở độ cao hơn 10.

000 mét, nếu hai người rơi xuống đất chắc chắn sẽ chết!

"Chị, chị không thể chết được!

"

Lạc Vô Tà dùng hết chút sức lực cuối cùng, xoay người lại.

Đặt Lạc Khuynh Thành sau lưng, khi rơi xuống như thế này, cậu ta hy vọng dùng mạng sống của mình để giảm bớt tổn thương cho Lạc Khuynh Thành!

Cho dù khả năng này rất mong manh!

Tám nghìn mét!

Bảy nghìn mét!

Sáu nghìn mét!

Rơi xuống cực nhanh!

"Chị...

. là em vô dụng. Giá như anh Diệp ở đây thì tốt rồi!

"

"Anh rể nhất định sẽ bảo vệ chị. Em chỉ là một kẻ vô dụng, chị!

" Lạc Vô Tà cười khổ một tiếng.

Năm nghìn mét!

Ba nghìn mét!

Khi chỉ cách mặt đất một nghìn mét, có thể nhìn thấy rõ những tảng đá trên mặt đất!

Đã có hàng nghìn người rơi xuống tan xương nát thịt!

"Yo! Lại có người rơi xuống kìa!

"

"Là cặp chị em đó. Vừa rồi tôi đã chú ý đến họ. Những người khác đều đến tham gia kỳ thi của Thần Mộc Tông một mình!

"

"Chỉ có người phụ nữ đó mang theo một người bệnh trèo lên đây, quả nhiên là bị rơi xuống rồi!

"

Có người ở dưới chân vách núi lắc đầu.

Nhìn tất cả những điều này với đôi mắt lạnh lùng!

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì hai chị em họ sẽ có kết cục như những người này!

Năm trăm mét!

Ba trăm mét!

Một trăm mét!

Năm mươi mét cuối cùng, ngay lúc Lạc Vô Tà và Lạc Khuynh Thành sắp tan thành từng mảnh, một giọng nói cực kỳ sợ hãi và tức giận vang lên: "Đại sư tỷ, chết tiệt!

"

Gào——!

Tiếng rồng gầm vang vọng khắp vách núi!

Từ trong người Diệp Bắc Minh bùng phát ra huyết quang ngập trời, lao ra như một kẻ điên!

Cùng lúc đó, trên đỉnh vách núi!

Một đám người cấp cao của Thần Mộc Tông nghi hoặc: "Âm thanh gì vậy? Sao ta lại giống như nghe thấy tiếng rồng gầm vậy?"

"Chuyện gì vậy? Hình như phát ra từ phía dưới vách núi?"

Mà lúc này.

Lạc Vô Tà đang sắp tan thành từng mảnh, cảm nhận được một đôi bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy ngực mình, sau đó nhanh chóng rơi xuống!

Bang! Một tiếng động lớn.

Khói bụi cuồn cuộn bốn phía, từ góc nhìn của Lạc Vô Tà, chỉ có thể nhìn thấy chân của người đàn ông!

"Là ai?"

"Tiểu tử này lại đón được hai chị em đó?"

Những người dưới vách núi đều sửng sốt!

Bắt đầu từ giữa chân của người này, một vết nứt lớn lan ra!

"Vô Tà, cậu ổn không?"

"Anh rể, là anh rể à?"

Lạc Vô Tà rkích động đến mức toàn thân run rẩy.

Người tới không ai khác chính là Diệp Bắc Minh.

Đặt hai người xuống.

Lạc Vô Tà nhìn thấy khuôn mặt Diệp Bắc Minh, nước mắt từ hốc mắt trũng xuống trào ra: "Anh rể, hu hu hu.

.

. quả nhiên là anh!

"

Một người đàn ông trưởng thành lại khóc như thế này!

"Vô Tà, khí huyết của cậu cạn kiệt, thần hồn cũng cực kỳ suy yếu, đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Lạc Vô Tà vội vàng lắc đầu: "Anh rể, đừng quan tâm đến em.

"

"Mau cứu chị em đi, chị ấy sắp không ổn rồi!

"

Lúc này Diệp Bắc Minh mới chú ý tới.

Bàn tay của đại sư tỷ gần như bị phá hủy hoàn toàn.

Ngón tay nối liền với tim, xương cốt gãy từng tấc!

Da thịt gần như bị giẫm nát thành từng mảnh!

Diệp Bắc Minh khàn giọng gầm lên, cảm thấy vô cùng đau lòng: "Chuyện gì thế này?"

Hắn lấy cây kim bạc đâm vào cơ thể Lạc Khuynh Thành để ổn định vết thương cho cô!

Hắn lại lấy ra mấy viên đan dược, đút cho Lạc Khuynh Thành nuốt xuống!

Lạc Vô Tà lau nước mắt: "Anh rể, đều là lỗi của em, nếu không phải em bị thương thì chị em cũng sẽ không tới Thần Mộc Tông!

"

"Càng không tham gia kỳ thi nhập tông gì đó của Thần Mộc Tông, vừa nãy, lúc chúng em trèo lên vách núi!

"

"Một người đàn ông tự xưng là người của nhà họ Mạc ở Hắc Hải, Mạc Vô Nhân, vô duyên vô cớ ra tay với chị em!

"

"Chị em không muốn buông tay, nên hắn đã giẫm nát mười ngón tay của chị em!

!

!

"

Lạc Vô Tà nghiến răng nghiến lợi!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, cẩn thận băng bó mười ngón tay của Lạc Khuynh Thành!

Không nói một lời!

Đột nhiên.

"Vị trí thứ nhất, Hàn Đằng!

"

"Vị trí thứ hai, Chung Hỏa!

"

"Vị trí thứ ba.

.

.

"

Người đứng dưới chân vách núi ngẩng đầu lên: "Đã có người leo lên đỉnh rồi, người đứng đầu quả nhiên là Hàn Đằng, không hổ là thiên tài trẻ tuổi của nhà họ Hàn!

"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn không quan tâm.

Trong mắt hắn chỉ có Lạc Khuynh Thành!

"Lên đỉnh, ta nhất định phải lên đỉnh, Vô Tà.

.

.

" Lạc Khuynh Thành đột nhiên tỉnh lại.

"Đại sư tỷ!

"

Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu sư đệ?" Lạc Khuynh Thành sửng sốt một chút.

"Chị đang mơ phải không?"

Cô run rẩy tay nhéo nhéo mặt Diệp Bắc Minh!

Rất chắc chắn, rất chân thực!

"Không phải nằm mơ, thật sự là em!

"

"Oa hu hu hu.

.

.

"

Lạc Khuynh Thành vốn luôn mạnh mẽ, lại bật khóc thật lớn!

Cô nhào vào trong ngực Diệp Bắc Minh, nước mắt thấm ướt lồng ngực Diệp Bắc Minh: "Hu hu hu, tiểu sư đệ, chị còn tưởng rằng em đã chết ở bên ngoài rồi!

"

"Sao em không quay lại? Hu hu hu hu! Em có biết Hỗn Độn đại lục đã xảy ra chuyện gì không?"

"Hu hu hu! Tất cả mọi người đều mất tích rồi, các sư muội.

.

. cha mẹ em, Nhược Giai, Tôn Thiến, Xá Nguyệt bọn họ.

.

.

"

"Hu hu hu! Tất cả bọn họ đều mất tích rồi!

"

"Là lỗi của chị, đều là lỗi của chị, chị đã không bảo vệ được họ! Hu hu hu.

.

.

"

Lạc Khuynh Thành nói liền một hơi!

Giống như muốn trút bỏ toàn bộ nỗi uất ức trong thời gian qua!

Hai mắt Lạc Vô Tà đỏ hoe: "Chị em rất tự trách mình, cho rằng mình không bảo vệ tốt mọi người.

"

"Trong khoảng thời gian này, lại vẫn luôn tìm thuốc cho em, tìm cách cứu em!

"

"Em gần như ngày nào cũng nghe thấy chị ấy tỉnh dậy trong giấc mơ, áp lực tinh thần quá lớn.

.

.

"

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên.

Ôm Lạc Khuynh Thành trong tay, hắn vỗ nhẹ vai cô: "Đại sư tỷ, chị yên tâm!

"

"Có em ở đây, tất cả sẽ không sao đâu.

"

"Vị trí thứ mười bảy, Thạch Lan!

"

"Vị trí thứ hai mươi lăm, Triệu Kiếm Phong!

"

"Vị trí thứ ba mươi.

.

.

"

Từ trên đỉnh vách núi, âm thanh không ngừng vang lên!

Lạc Khuynh Thành phản ứng lại: "Không được, chị nhất định phải leo lên đỉnh!

"

"Đại sư tỷ, vết thương của chị còn chưa khỏi.

" Diệp Bắc Minh ngăn cô lại.

Lạc Khuynh Thành môi trắng bệch, đôi mắt xinh đẹp đỏ ngầu: "Tiểu sư đệ, chỉ có nước của cây linh thiêng trong Thần Mộc Tông mới có thể cứu mạng Vô Tà!

"

"Nếu lọt vào 100 người đứng đầu thì có thể có được một giọt!

"

"Chị phải gia nhập Thần Mộc Tông!

"Số 59, Mặc Vô Nhân!

"

Nghe thấy cái tên này.

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía vách núi cao 100.

000 mét: "Đại sư tỷ, nếu chị nhất định phải lên đó, em sẽ giúp chị!

"

"Em?"

Lạc Khuynh Thành sửng sốt: "Nhưng em còn chưa đăng ký…"

"Chị đăng ký rồi là được!

"

Nói xong.

Hắn trực tiếp cõng Lạc Vô Tà lên, dùng dây thừng buộc cậu ta sau lưng!

Một giây tiếp theo, hắn đi đến bên cạnh Lạc Khuynh Thành, giơ tay ôm eo cô: "Đại sư tỷ, chuẩn bị xong chưa?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành đỏ bừng, cô gật đầu!

Bang--!

Không có bất kỳ cảnh báo nào!

Diệp Bắc Minh giậm chân mạnh một cái, mặt đất nổ tung, toàn thân biến mất trong mây mù như một viên đạn đại bác!

"Mẹ kiếp!

"

"Mẹ nó! Vách núi Thần Mộc không phải cấm bay sao? Tiểu tử này lại có thể sử dụng thần thông bay sao?"

Một đám lớn tu võ giả há hốc miệng!

Cảm thấy không thể tin được!

Trong đám người vang lên một giọng nói kích động: "Tiểu tử này không hề sử dụng thần thông để bay, mà trực tiếp dùng sức mạnh của cơ thể để nhảy lên!

"

"Mẹ kiếp! Ngươi đang đùa à? Vách núi Thần Mộc có trọng lực gấp vạn lần. Ai có thể nhảy cao hàng nghìn mét trong một lần chứ?"