Lưu Doãn Hạo tiến lên nắm lấy cánh tay Sở Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ tức giận dâm đãng: "Nữ nhân chết tiệt, chúng ta thật sự có duyên khi gặp lại sớm như vậy.
"
Sở Nguyệt có chút run rẩy trước ánh mắt của Lưu Doãn Hạo, nhưng vì cô không hề sợ hãi nên đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Sở Nguyệt hai mắt trừng lớn, mắng Lưu Doãn Hạo: "Sao vậy, không dám nhận thua?" Sở Nguyệt không sợ chết khiêu khích Lưu Doãn Hạo, dùng sức hất tay anh ra.
" Cô nói cái gì?" Lưu Doãn Hạo nheo lại ánh mắt nguy hiểm.
"Nguyệt Nguyệt.
" Ngửi thấy mùi chiến tranh nồng nặc, Kiều Mộng Ly cẩn thận kéo tay áo Sở Nguyệt.
Cô đã quên mất tối qua Sở Nguyệt nói hôm nay cậu ấy sẽ đến ăn trưa với cô. Tuy nhiên, điều mà Kiều Mộng Ly không hiểu là chuyện gì đang xảy ra với Sở Nguyệt và Lưu Doãn Hạo, họ dường như biết nhau, nhưng tại sao mùi thuốc súng lại nồng nặc như vậy?
Sở Nguyệt khinh thường liếc nhìn Lưu Doãn Hạo, khóe môi lộ ra vẻ mỉa mai: "Sao vậy, lần trước bị đánh còn chưa đủ, lần này còn muốn bị đánh nữa à?"
Đôi mắt Sở Nguyệt đảo quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó: "Này, sao lần này anh không mang theo người giúp mình? Vệ sĩ đẹp trai của anh đâu rồi?"
Lưu Doãn Hạo lại túm lấy cổ áo Sở Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Này cô, cô có biết người cuối cùng chọc tức tôi như vậy hiện tại đang ở đâu không?"
Sự lạnh lùng trong mắt Lưu Doãn Hạo khiến Sở Nguyệt toàn thân dựng tóc gáy, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt hoàn toàn khác với những gì cô thường thấy trên mạng.
Đó là sự khác biệt mang tính phân cực, giống như bệnh tâm thần phân liệt.
Sau khi bình tĩnh lại, Sở Nguyệt lạnh lùng cười, bình tĩnh nói: "Sao vậy, anh không phải muốn nói cho tôi biết, người cuối cùng chọc tức anh như thế này có phải cỏ mọc trên mộ rồi phải không?"
Lưu Doãn Hạo lạnh lùng nhếch lên khóe miệng, nửa cười nửa không, nhưng không nói gì.
"Nguyệt Nguyệt, cậu...
.
" Đã xảy ra chuyện gì? Nhưng chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang: "Tiểu Ly, đừng lo lắng, chỉ cần có chúng tớ ở đây, không ai có thể ức hiếp cậu.
" Sở Nguyệt quay đầu nhìn Kiều Mộng Ly, vẻ mặt chính nghĩa, trái tim nhuyệt huyết sôi trào.
Ức hiếp? Kiều Mộng Ly chớp chớp đôi mắt to, không phảo họ đang cho rằng cô bị Lưu Tiểu Tiện bắt nạt đúng không?
“Không, các cậu hiểu lầm rồi.
”
"Được rồi, Tiểu Ly, cậu không cần phải nói gì cả, nếu anh ta ức hiếp cậu, tớ sẽ bắn nát đầu anh ta.
" Sở Nguyệt trong lòng phẫn nộ, ánh mắt hung ác chạm phải ánh mắt của Lưu Doãn Hạo, cô đưa tay nắm lấy tay Lưu Doãn Hạo đang túm chặt trên quần áo của mình, dùng sức kéo mạnh rồi bỏ ra.
"Nguyệt Nguyệt, đừng.
.
.
" Kiều Mộng Ly kêu lên, nhưng vẫn muộn một bước, Sở Nguyệt đã bắt chéo một chân và lao về phía Lưu Doãn Hạo. Cô không lo lắng Lưu Doãn Hạo bị thương mà là lo lắng Sở Nguyệt.
Ở trung học, Lưu Doãn Hạo đã có đai đen judo và karate, cũng như đẳng cấp, Sở Nguyệt không phải là đối thủ của anh ta.
"Tân Tân, mau bảo Nguyệt Nguyệt dừng lại, cô ấy không thể đánh bại Lưu Doãn Hạo.
" Không còn cách nào khác, Kiều Mộng Ly chỉ có thể cầu xin Vu Tân giúp đỡ.
Không ngờ Vu Tân lại tỏ ra thờ ơ nói: “Không sao đâu, anh ta không phải đối thủ của Sở Nguyệt.
”
"Khoa trương một chút, anh ta tuyệt đối không thể đánh bại Sở Nguyệt.
"
Không, Vu Tân còn chưa nói xong đã nhìn thấy Sở Nguyệt bị Lưu Doãn Hạo ôm chặt, không thể cử động.
"Buông ra, nếu không sau này anh chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
" Sở Nguyệt tức giận đỏ mặt, mắng Lưu Doãn Hạo.
Lưu Doãn Hạo trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, môi mỏng hơi nhếch lên: "Cô gái, đừng vô ơn như vậy, cô thật sự cho rằng tôi đánh không lại cô sao?" Nếu không phải anh nghĩ tới cô ta có thể là người quen của Kiều Mộng Ly, anh đã ném cô ta vào hộp đêm rồi.
"Cô biết không, lần trước cũng có người khiêu khích tôi như cô, bây giờ người đó đang làm những việc bẩn thỉu nhất, không biết là ở hộp đêm nào.
"