...
.
Vẫn là đi học như mọi ngày nhưng hôm nay trong nó mang một cảm giác khác lạ.
- Ê đồ ngốc,
chép bài giúp tôi nhé ! ~ hắn nói bằng giọng điệu lạnh lùng.
Nó khoanh 2 tay lại lên giọng:
- Bài của ai thì người ấy tự chép nhé .
- Tôi bảo chép thì cậu phải chép nghe chưa - hắn nhìn nó bằng ánh mắt máu lửa .
- Không.
.
.
không - nó kéo dài một tràng .
"Cốc"
Hắn cốc vào đầu nó 1 cái thật mạnh.
- Sao cậu dám cốc tui hả - nó mếu máo nhìn hắn.
- Im lặng và chép bài cho tôi nếu không muốn bị cốc nữa.
Nói xong hắn gục đầu xuống ngủ ,
miệng cười thầm .
Không hiểu sao hắn cứ thích chọc giận nó,
mỗi lần nhìn thấy nó điên lên vì hắn thì hắn thấy vui lắm.
- Cái con người này mưa nắng thất thường!
haizza - nó chép miệng.
================================
Giờ ra chơi :
Hắn định kéo nó xuống căng tin thì bị Ngọc Tuyền chặn lại:
- Anh Thiên Minh ơi ,
chiều nay đi ăn cùng với em nhá - cô ta nói giọng điệu nũng nịu,
ngọt sớt .
- Xin lỗi, tôi không quen biết cô .
Tránh đường cho tôi đi.
Hắn kéo tay nó bước ra khỏi lớp.
Ngọc Tuyền tức tối khi bị từ chối .
Mọi người đều nhìn ả với ánh mắt xem thường.
Bởi cô ta ỷ nhà giàu nên luôn bắt nạt người khác nên ít có ai mà ưa cái tính kiêu hãnh của cô .
- Nhìn cái gì mà nhìn,
tránh đường ra cho tao - ả quát lên rồi bước ra khỏi phòng,
lòng điên tiết.
Dưới căng tin ,
hắn mua bánh mì cho nó.
- Này ăn đi - hắn chìa tay đưa cho nó .
Nó cầm lấy cái bánh mì vui vẻ cảm ơn .
Bỗng dưng một bàn tay đặt trên vai nó.
Nó quay lưng lại,
thì ra đó là nhỏ Tiên.
- Ưm ưm .
Có người thương rồi quên đi bạn bè là sao hả! ~nhỏ liết mắt nhìn nó .
- Người thương gì chứ .
Cậu chỉ biết nói đùa .
Ngồi xuống đây ăn cùng với tớ đi .
Haha ~nó cười cười nhìn nhỏ.
- Ok baby ~ nhỏ nháy mắt rồi kéo ghế ngồi xuống.
Cả 3 đứa vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ mà không để ý rằng có đôi mắt lửa đạn đang nhìn họ.
- Chị Ngọc Tuyền nhìn đi ,
tụi nó nghĩ là ai mà dám thân mật với anh Thiên Minh như vậy.
Chị phải làm gì đi chứ ~ Ánh Mai.
- Mày đừng lo .
Cứ chờ đi,
tao sẽ không để yên cho con nhỏ kia đâu ~ ả nhìn nó bằng ánh mắt sát thủ .
===============================
- Cậu lên xe đi để tôi chở cậu về ~ hắn.
- Không cần đâu tớ tự về được rồi ~ nó huơ tay từ chối.
- Sao cậu cứ thích bướng bỉnh như vậy hả.
Tôi bảo thì leo lên đi ~ hắn gắt lên.
- Ờ ờ ~ nó gật gật rồi leo lên xe.
Ánh nắng vàng dịu , cơn gió nhè nhẹ chợt thoáng qua.
Từng cánh hoa sữa bay bay theo chiều gió .
Nó đưa tay đón lấy một cánh hoa nhỏ ,
mỉm cười.
Hắn chở nó ,
cả 2 không nói gì mà chỉ im lặng .
Chiếc xe đạp vẫn băng băng trên đường ,
mùi hoa sữa tỏa ra thơm ngây ngất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sao mà dạo này tg làm biếng viết quá ^ ^