Tiểu Lục ái ngại ngồi bên mông trên chiếc ghế , tư thế tất nhiên là vô cùng khó coi rồi . Điền Trấn thần sắc kỳ lạ , đang cố gắng nhịn lại cơn buồn cười bể bụng nhìn chằm chằm vào Tiểu Lục , dùng sức ho vài tiếng , mới mang theo vẻ mặt ôn hoà nói : “ Tiểu Lục sư phụ , con gái của tôi hành sự lỗ mãng , làm anh bị thương ở ….
hừ hừ …” ông ta đẩy nhẹ 1 tờ chi phiếu ra phía trước , nghiêm giọng nói : “ nhưng mà lần này nhờ có anh cứu mạng của con gái tôi , tôi không có thứ gì tốt để đền đáp , nhưng ít ra nhà họ Điền của tôi cũng có chút tài sản , tấm lòng này xin anh hãy nhận lấy .
”
Tiểu Lục chỉ cảm thấy chiếc mông của mình vô cùng nóng rát , trong lòng vô cùng phẫn nộ , lẽ ra Ngô Đạo Tử từng dạy anh ta , làm người phải để lại chỗ trống cho người khác đi , nếu như đã chém người ta 1 số tiền lớn xong , tuyệt đối không nên lòng tham không đáy , lẽ trời tuần hoàn sẽ có định số của nó , tốt quá sẽ hoá lốp . nhưng lúc này anh ta đang vô cùng phẫn nộ , nên đã ném bỏ những lời cảnh cáo ở ông già khốn nạn đó xuống biển từ lâu rồi , vô cùng dứt khoát cầm lấy tờ chi phiếu, nhìn 1 cái, không để ý trên đó có ghi bao nhiêu số 0 , thừa tay nhét vào trong ống tay ống .
Điền Trấn cũng không khách sáo với Tiểu Lục , cô Điền tiểu thư vẫn không xuất đầu lộ diện , chắc là sau khi làm Tiểu Lục bị thương nên trong lòng có chút hổ thẹn , lại bị Tiểu Lục “coi tướng toàn thân” , nên đã xấu hổ không dám gặp ai nữa .
Ngay sau đó Điền Trấn cho người đưa Tiểu Lục về nhà , chỉ là trước khi chia tay , Điền Trấn đã nhìn chằm chằm vào Tiểu Lục ,
mỉn cười trầm giọng nói : “ Tiểu Lục sư phụ pháp thuật huyền diệu , chắc ông chú Ngô Đạo Tử của anh sẽ là 1 cao nhân đắc đạo , nếu như có cơ hội , quả thật tôi rất mong được làm quen với ông ta . đợi khi nào Ngô Đạo Tử tiên sinh đi vân du trở về , đính thân tôi sẽ tới nhà thăm hỏi .
”
Tiểu Lục bảo sao nghe vậy , trong lòng thầm nghĩ : tao lấy xong số tiền lớn như vậy lập tức cao chạy xa bay rồi , ai mà biết được kẻ thù của ông có trút giận lên người tôi không chứ , nếu như ông muốn tới ghé thăm , thì cứ tới thử xem .
Về tới nhà , tìm thuốc bôi tốt nhất xử lý vết thương ở mông xong , trong lòng Tiểu Lục không ngầm thầm nghĩ 1 cách độc địa : con nhỏ khốn khiếp kia , thiếu gia ta đây rủ lòng tốt cứu mạng của mi , mi dám đâm tới mông ta bị vỡ ra sao , có 1 ngày nào đó , hừ hừ ,
ta cũng sẽ đâm mi……….
”
Nghỉ ngơi hết cả ngày , hôm nay đã là thứ 2 , lẽ ra phải tới trường đi học , nhưng mà mông của Tiểu Lục đang bị thương nặng , nên đã gọi điện tới trườn nói rằng mình đang bị bệnh nặng nên phải xin phép nghỉ học 1 ngày . may là ngày thường anh ta không mấy nổi bật , nên cũng không ai thèm để ý nhiều tới anh ta làm gì .
Lúc trưa , Tiểu Lục nằm sấp trên giường hết nửa ngày trời , không kềm được có chút bực bội , bất thình lình lại nhớ ra 2 tờ chi phiếu .
Anh ta nằm suy nghĩ khá lâu , kẻ thù của nhà họ Điền chắc chắn không phải là thứ hiền , anh ta đã quyết định là sau khi ông già khốn nạn trở về sẽ lập tức cùng ổng bỏ trốn khỏi nơi này , nên 2 tờ chi phiếu này phải đổi thành tiền mặt càng sớm càng tốt !
Điền Trấn tặng cho 2 tờ chi phiếu , tờ thứ 1 là không điền số , còn tờ thứ 2 là 10 triệu đồng . Tiểu Lục cầm trong tay nhìn qua xem lại , nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu không ghi số , do dự chưa dám điền số vào , trong lòng anh ta đang rất mâu thuẫn , nên ghi vào đó bao nhiêu mới đúng nhỉ .
Thông thường thì , tờ chi phiếu trong vòng trăm triệu , cho dù không lấy tròn , cao nhất có thể ghi 99 triệu 999 ngàn . nhưng mà nếu như mình quả thật tham lam như vậy , chọc giận nhà họ Điền , chỉ sợ rằng ngay cả 1 xu mình cũng không lấy được . và Điền Trấn tặng tờ chi phíêu thứ 2 cho mình , chắc là đang ám chỉ điều gì đó ?
Suy qua nghĩ lại , nếu chỉ ghi 10 triệu , thì quả thật có lỗi với bản thân . vả lại cái đau dưới mông đã làm anh ta cảm thấy có chút không cam lòng. nhưng mà muốn ghi nhiều hơn , vậy con số thích hợp sẽ là bao nhiêu nhỉ ?
Suy nghĩ hết cả tiếng đồng hồ , Tiểu Lục thở dài 1 tiếng , lòng tham không đáy thường không có kết cục tốt đẹp , tốt nhất là chỉ nên ghi 10 triệu thôi . khi anh ta đã hạ quyết tâm xong , trong lòng anh ta lại vui vẻ hẳn lên , dù sao thì chỉ trong 2 ngày mình đã kiếm được 20 triệu , đó là số tiền mà người bình thường suốt đời không thể kiếm nổi đấy chứ .
Anh ta lại sợ đêm dài lắm mộng , nên đã cố gắng nén lại cơn đau ở mông , khập khiễng bước ra khỏi nhà , trực tiếp đi tới ngân hàng .
Trên đường đi , Tiểu Lục nhớ lại những lời khuyên răn của ông già khốn nạn , nhớ lại rằng ổng thường nhắc nhở mình phải luôn cẩn thận . nếu như đã xác định rằng sắp tới mình phải bỏ trốn , vậy thì số tiền sau khi chuyển khoản không được gửi vào tài khoản dưới tên mình . hiện giờ ngân hàng đều dùng họ tên thật của mình để mở tài khoản . nhưng mà nếu như kẻ thù của nhà họ Điền muốn trả thù mình , dựa vào sự thần thông quảng đại của chúng (tất nhiên rồi , những kẻ thù bình thường đâu thể nào làm cho nhà họ Điền phải e dè như vậy chứ ?)nếu như đối phương muốn tìm mình , sẽ rất dễ dàng điều tra ra tài khoản ngân hàng của mình , dựa theo manh mối này sẽ dễ dàng tìm ra được mình .
Nghĩ tới điều này, Tiểu Lục cố gắng nén nhịn cơn đau trở về nhà tìm 1 phần giấy tờ giả đã được chuẩn bị từ trước , tìm tới ngân hàng gần nhà mở 1 tài khoản mới , lại chạy tới ngân hàng của tờ chi phiếu đó để chuyển khoản .
Bận rộn hết cả ngày trời , cái mông đau tới nỗi gần như tê tái , cuối cùng thì tiền bạc cũng đã vào túi của mình . tuy đau tới nỗi đổ mồ hôi lạnh , nhưng trong lòng cảm thấy an nhàn hẳn lên .
Đêm tối ngủ ở nhà nghỉ ngơi , 1 mình nằm trong căn phòng trống rỗng , sẽ khó tránh khỏi nằm suy nghĩ viển vong , đặc biệt là khi nhớ lại thân hình tuyệt đẹp của cô Điền Kha tiểu thư , trong lòng quả thật vừa hận vừa thương , cảm thấy vô cùng hối hận vì sao lúc đó mình không thừa cơ sờ mó vài cái . lại nhớ lại vị chồng chưa cưới của Điền Kha , tên lực sĩ Lục Khổng . không ngờ 1 tên khổng lồ cao to lực lưỡng như thế kia lại có triệu chứng ngất xỉu khi nhìn thấy máu , không biết là sau này khi vào đêm động phòng , nhìn thấy vũng máu của vợ mình , hắn có bị ngất xỉu tại chỗ không nhỉ ?
nghĩ tới những thứ bẩn thỉu , trên mép miệng của anh ta không tự chủ lộ ra 1 nụ cười gian tà . sau đó lại không kềm được nghĩ tới cô gái tên Lâm San San , à cô ta còn “lừa” mất của mình 2000 đồng nữa chứ . chỉ là hiện giờ Tiểu Lục kiếm được 1 số tiền lớn như vậy, số tiền 2000 đồng đã không thèm nhớ tới làm gì nữa , dần dần anh ta cảm thấy con bé Lâm San San kia thực ra cũng không quá đáng ghét nhỉ .
Suy nghĩ lung tung hết nửa ngày trời , Tiểu Lục đã chìm sâu trong giấc ngủ .
Bầu trời đêm nay của thành phố rất yên tĩnh , không khí ở thành phố ven biển tốt hơn nhiều so với các thành phố công nghiệp trong nội địa , cho nên bầu trời toàn là những ngôi sao lấp lánh .
Thời tiết ẩm nóng của mùa hạ bị gió biển mát mẻ trong ban đêm thổi tan , trong thành phố mới có được chút cảm giác mát mẻ hiếm có . chỉ nhìn thấy trên bầu trời hướng tây bắc có 1 đóm sao băng quét nhanh qua chân trời , làm cho không ít cặp nam nữ đang tâm sự dưới ánh trăng phải sôi nổi nhìn về phía đó cầu nguyện .
“ á, ngừơi đời sao ngu muội như thế này , đạo gia ta đây chẳng qua chỉ muốn về nhà thôi mà , các ngươi hướng vào ta cầu nguyện cái gì chứ ?”
trong những đám mây trên bầu trời , Ngô Đạo Tử đang giẫm trên 1 thanh kiếm sắt , ngự kiếm bay đi 1 cách vội vã . trên đỉnh đầu , vầng trăng gần như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới , còn dưới chân là đèn đuốc như sao .
lần này về chúc thọ sư phụ , nên đã uống không ít rượu khỉ trên núi Nga Mi , tới khi tiệc thọ kết thúc , tên Ngô Đạo Tử xem rượu như mạng nên lúc này đã có chút say bí tỉ .
mấy tên sư huynh đệ phục lạy với sư phụ vài cái xong , đã giải tán bỏ về nhà hết rồi , lúc này Ngô Đạo Tử mới được sư phụ dặn dò vài câu , vội vàng từ núi Nga Mi chạy về nhà .
thân phận thật sự của Ngô Đạo Tử là môn đồ của 1 môn phái cổ xưa trên núi Nga Mi , nghe nói môn phái này là do tiên nhân sáng lập ra , và Ngô Đạo Tử chính là người tu hành đã tu luyện được thứ pháp thuật huyền môn vô thượng , chỉ là quy môn môn phái này rất kỳ lạ , đệ tử bổn môn không cần ngày đêm bế quan khổ luyện , coi trọng ra đời vào đời , đại đạo vô hình . nên ngày thường Ngô Đạo Tử mới ẩn sống trong thành phố của người phàm trần tiêu diêu tự tại mà thôi .
môn quy trong môn phái của họ rất lỏng lẻo , các sư huynh đệ mười mấy năm mới tụ họp 1 lần , lần này lợi dụng đại thọ của sư phụ , không ngờ sư phụ mở miệng cho phép họ thu nhận đệ tử đời thứ 3 , trong lúc Ngô Đạo Tử đang say xỉn thì mấy sư huynh đệ kia đã vội vã chạy về dẫn theo đệ tử của mình tới ra mắt sư phụ ,
tới khi Ngô Đạo Tử có chút tỉnh táo mới hối hả từ núi Nga Mi bay thẳng về nhà .
đêm nay ổng đã ngự kiếm bay hết mấy trăm cây số , lúc này ý say bốc lên , trong lòng không kềm được có chút đắc ý . tuy thằng nhóc Tiểu Lục đã bị mình hun đúc thành 1 tên lười biếng vô lại không kém gì mình , nhưng mà tư chất của nó rất tốt . lần này có thể dẫn nó về ra mắt sư phụ , chắc ở trước mặt sư phụ và các vị sư huynh đệ , mình sẽ lấy được chút sĩ diện đấy chứ .
trong lòng ổng đang rất đắc ý , thanh kiếm dưới chân như muốn phá gió phân mây , không bao lâu đã bay về tới phía trên bầu trời của thành phố , Ngô Đạo Tử mở to đôi mắt say xỉn , muốn xác định hướng bay , nhưng bỗng nhiên ánh mắt quét ngang qua những ngôi sao trên bầu trời , đôi lông mày không tự chủ díu chặt lại .
“ hung thần bạch hổ tại thiên , phía đông có mây tía màu đỏ , chẳng lẽ đêm nay trong thành phố sẽ xảy ra 1 vụ thảm sát ghê gớm sao ?” Ngô Đạo Tử lắc đầu , tự mình lẩm bẩm : “ may cho họ là đêm nay ta đang rất vui vẻ , thôi thì ra tay giúp cho những người đáng thương kia hoá giải kiếp máu đổ vậy .
”
nói xong ,
ông ta bấm tay nhẩm tính , thu lại cơ thể , bay thẳng về phía đường lên đỉnh núi trong thành phố .
hướng bay đó , chính là ngôi biệt thự của Điền Trấn .