Chỉ mong Cố Gia cố gắng vượt qua nỗi đau này sống tiếp ,
chắc chắn Cố Thần trên thiên đường cũng thấy rất tự hào về đóng góp của mình và đồng đội và dõi theo mọi người.
a ...
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Căn phòng im lặng mà vẫn ấm áp , anh bế cô vào lòng âu yếm ,
ôm hôn ,
vuốt ve .
" Bé cưng thay băng cho anh được không !
"
Cô cẩn thận sát trùng vết thương , băng bó cẩn thận cho anh , mặt cô đỏ bừng như trái ớt vì vừa băng bó vừa bị bàn tay không yên phận của anh bóp mông sờ soạng sau lưng .
Cô cố tình ấn mạnh vào vết thương khiến anh giật mình ,
có hơi đau nhưng mà khiến anh thấy hứng thú ,
tiếp tục trêu trọc .
"Anh nghiêm túc một chút đi ,
muốn chết à. "
Vài tiếng sau đó bác sĩ mang thuốc đến dặn dò:
" Thiếu phu nhân đã băng bó và sát trùng rất cẩn thận rồi ,
ngày mai ngài chỉ cần uống thuốc 7 ngày mỗi ngày hai lần liều thuốc này ,
hạn chế rượu bia và các chất kích thích ,
hạn chế vận động mạnh ,
chẳng hạn như.
.
.
. à mà thôi, điều đó có thể khiến vết thương rách ra, chảy máu ,
thời gian lành lại rất lâu "
" Nếu ngài kiêng khen cẩn thận , làm theo những gì tôi nói ,
nhịn một số việc ,
sẽ bình phục nhanh hơn ,
lúc đó có thể tận hưởng lại mọi thứ"
Ngay tối hôm đó Diệp Anh sang phòng khác ngủ , cô cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi ,
nếu mà ở cùng chắc chắn anh sẽ như con hổ đói mà lão vào gặm nhấm cô,
nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, anh không đồng ý nhưng bị mẹ mắng xối xả một trận ,
ngậm ngùi quay về:
" Em sẽ sang ngủ với con bé ,
hai bố con anh tự ngủ một mình đi , đấy gấu bông đầy ra đấy lấy mà ôm , độc thân hơn ba mấy năm còn chịu được ,
xa con bé một tí là không nhịn được à "
" Đi về phòng"
Tần Dật vò đầu bứt tai , quay về phòng , tâm trạng bực bội , trên giường cứ trằn trọc , đầu óc toàn hình ảnh của bé con ,
anh thở dài rồi lấy công việc lấp liếm suy nghĩ đi.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên:
"Này đêm hôm rồi mà anh còn gõ cửa rầm rầm như thế có cho con dâu tôi ngủ không hả"
" À đâu , anh gọi thằng bé có chút việc thôi ấy mà , em đi ngủ đi không lại mệt mỏi "
Bà liếc xéo ông rồi nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ ,
thấy cô chăn đắp hớ hênh ,
cười hiền hậu :
*Cái con bé này ,
rồi lại cảm cho mà xem *
Bà ân cần đắp chăn lại cho cô , rồi vuốt ve ,
* Sao con bé xinh đẹp động lòng người như thế này mà phải chịu bao tủi nhục ,
mình chắc chắn phải bù đắp cho con bé *
Sau đó bà xuống nhà dặn người giúp việc một số việc.
" Bố gọi con có việc gì vậy?"
" Con có nhớ con bé không ?"
" Bố hỏi thừa , con không nhớ cô ấy thì nhớ ai"
" Đấy ,
con nhớ vợ con ,
ta cũng nhớ vợ mình "
"Làm sao mà bảo mẹ sang phòng khác được "
Ông thì thầm vào tai Tần Dật :
" Đấy cứ thế mà làm "
"Mà này ,
ta dặn , không được mạnh động , đừng để con bé sợ , nhớ chỉ được ôm thôi , chờ vết thương khỏi thì mới được lộng hành "
Thấy bà đi lên cầu thang , ông bắt đầu suýt xoa vết thương của mình ,
vết thương đó là do mấy hôm trước cắt hoa quả không may cắt vào tay , Tần phu nhân thấy vậy ,
liền lò lắng dẫn chồng đi lấy hòm y tế ,
băng bó cẩn thận,
ông bắt đầu ra chiêu :
" Em định sang đó ngủ với con bé thật à,
anh không quen ngủ một mình được "
" Thế thì anh khuyên cái thằng con trai cầm thú của anh ấy , để nó ngủ với con bé nó cứ vồ vập như hổ đói sao con bé chịu được " .