Độc Lập Với Thế Giới, Ràng Buộc Với Anh

Độc Lập Với Thế Giới, Ràng Buộc Với Anh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Dung Quang
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 139
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
     
     

Bữa cơm tối ngon đến bất ngờ, Chúc Kim Hạ ăn liền hai bát.

Đốn Châu tròn mắt kinh ngạc: “Giỏi đấy cô giáo Chúc, nhìn dáng người chẳng ai nghĩ cô ăn khỏe thế.

“…” Chúc Kim Hạ ngại ngùng đặt bát cơm xuống: “Bình thường tôi ăn không nhiều vậy đâu…”

Chắc chắn là do cả chặng đường vất vả, tiêu hao quá nhiều thể lực.

Đốn Châu cười: “Không sao, nộp thêm tiền ăn là được.

Thời Tự liếc mắt nhìn sang: “Tiền ăn?”

Đốn Châu gật đầu: “Đúng vậy, ăn cơm không cần nộp tiền ăn sao?”

“Vậy sao em không nộp?”

“Khụ khụ—” Đốn Châu bị sặc cơm, len lén nháy mắt ra tín hiệu với Thời Tự: “Không phải anh đã hứa với chú Vượng là sẽ chăm sóc em sao? Hơn nữa em còn giúp anh nấu cơm mà.

Trong lòng cậu thầm mắng Thời Tự là đồ ngốc, người trong nhà không nộp tiền ăn cũng được đi, chẳng lẽ giáo viên từ ngoài vào cũng ăn chực, ở ké nhà cậu sao?

Kết quả cho thấy Thời Tự đúng là đồ ngốc thật, rõ ràng Chúc Kim Hạ đã nói là sẽ nộp tiền ăn rồi mà anh ta cứ nhất quyết không nhận.

Đốn Châu ở bên cạnh vừa lấy tay chọc chọc vừa lấy chân giẫm giẫm, Thời Tự vẫn coi như không biết.

Cuối cùng Đốn Châu không nhịn được nữa, mặc kệ Chúc Kim Hạ đang ngồi đối diện mà nói to: “Thời Tự, anh có bị ngốc không vậy, cái gì nên nhận thì phải nhận chứ!

“Được rồi.

“Đó là tiền chứ có phải cục cứt đâu mà anh thù oán vậy?”

“Đốn Châu!

” Thời Tự đặt bát xuống, anh hơi mạnh tay một chút làm chiếc bát vừa chạm vào mép bàn đã phát ra tiếng động trầm đục: “Ăn xong rồi thì đi rửa bát đi.

Ánh mắt anh mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, Đốn Châu do dự.

Có thể thấy, uy quyền tích lũy lâu ngày thật không thể xem thường.

Nhưng mà oán giận tích tụ cũng đã lâu lắm rồi nhé.

Đốn Châu kìm nén một chút nhưng không nhịn được, vẫn tiếp tục nói: “Em nói sai sao? Trường học này đâu phải của anh, suốt ngày móc tiền túi ra, ôi chao, anh thật là cao thượng, thật là vĩ đại, làm cho người khác phải dè xẻn từng đồng.

“Tiền điện anh ứng trước hồi đầu năm, giờ lấy lại được chưa?”

“Trước Tết còn mua quần áo mùa đông cho học sinh, mỗi đứa một bộ, anh soi gương trước khi ra khỏi nhà chưa vậy, nhìn lại xem bản thân mặc cái đồ rách rưới gì kìa.

“Người biết chuyện thì bảo anh nghèo kiết xác, người không biết còn tưởng anh là nhà từ thiện, tỷ phú nào đó—”

Đốn Châu thao thao bất tuyệt, Thời Tự bất ngờ đá một cái vào chân ghế, suýt chút nữa làm cậu ngã sấp mặt.

“Nói đủ chưa?” Thời Tự nhìn chằm chằm Đốn Châu, ánh mắt lạnh lùng.

Căn phòng bỗng chốc im lặng.

Chúc Kim Hạ bưng bát không giả vờ húp canh, chỉ hận không thể vùi mặt vào trong bát.

Sự việc kết thúc bằng việc Đốn Châu mắt đỏ hoe, vừa hét lên “Em sẽ mách chú Vượng” vừa chạy ra khỏi ký túc xá như một đứa trẻ chưa lớn.

Vài giây sau, nghe thấy tiếng “đứa trẻ” gầm lên giận dữ ngoài cửa sổ: “Mấy đứa làm gì đấy? Trốn ở đây chép bài tập à? Muốn chết hả?”

Trước mặt những đứa trẻ thực sự, Đốn Châu lại trở thành người lớn.

Chúc Kim Hạ đang vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, Thời Tự đối diện bất ngờ ngẩng đầu lên: “Uống không khí ngon lắm sao?”

Cô im lặng đặt bát xuống.

“Thêm một bát nữa?”

Lắc đầu.

Tranh thủ lúc Thời Tự dọn bát, cô hạ giọng nói: “Tiền ăn tôi sẽ trả, anh cứ yên tâm nhận đi.

Thời Tự vẫn tiếp tục dọn dẹp: “Tôi đã nói là không nhận mà.

“Vẫn nên nhận đi, tôi vừa không biết nấu cơm, lại không biết rửa bát—” Chúc Kim Hạ cố gắng xoa dịu bầu không khí: “Từ nhỏ tôi đã không thích làm việc nhà, bà tôi hay nói tôi lớn thế này rồi mà rửa bát vẫn không sạch.

“Cô đến đây để dạy học, không có lý nào lại không lo nổi bữa cơm.

Cuộc giằng co kết thúc bằng việc Thời Tự kiên quyết không nhận tiền.

Anh nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa vào chậu nhựa, bưng chậu đi ra cửa.

“Đi thôi.

Chúc Kim Hạ ngẩn người: “Đi đâu?”

“Dạy cô rửa bát.

“…”

Bước ra khỏi ký túc xá giáo viên, trời đã tối đen.

Nhiệt độ trên núi thấp, ban đêm càng lạnh hơn, gió đêm thổi đến mang theo hơi lạnh.

Thời Tự bảo cô quay lại mặc thêm áo khoác.

“Không cần đâu, chẳng phải anh muốn dạy tôi rửa bát sao?” Chúc Kim Hạ lẩm bẩm: “Nói mấy câu khách sáo để anh yên tâm nhận tiền ăn thôi, ai lại chẳng biết rửa bát cơ chứ?”

Thời Tự đặt chậu vào bồn rửa, lùi lại một bước: “Vậy cô biểu diễn đi.

Chúc Kim Hạ liếc mắt, vặn vòi nước, động tác thuần thục cầm miếng bọt biển, bóp nước rửa bát, nhưng khi chạm vào nước, cô rùng mình một cái. Cái bát rơi đánh “choang” vào bồn rửa, may mà không vỡ.

Một tiếng cười khẽ vang lên, Thời Tự cầm lấy miếng bọt biển trong tay cô: “Màn biểu diễn kết thúc.

“…”

Chúc Kim Hạ đỏ mặt tía tai, liên tục giải thích là nước quá lạnh, cuối cùng cũng chỉ giành lại được quyền lau bát.

Bữa tối của ba người, mười cái bát. Lúc nhận lấy chiếc đĩa cuối cùng từ tay Thời Tự, dưới ánh đèn vàng le lói trên đầu, cô nhìn thấy mười ngón tay đỏ ửng vì lạnh của anh.

“… Ngày mai để tôi rửa cho.

“Không cần đâu.

” Thời Tự cho bát vào chậu, cố ý lấy ra cái bát cô làm rơi lúc nãy, chỉ vào vết mẻ bên mép: “Con người tuy quý, nhưng bát đĩa cũng có giá trị của nó.

Chúc Kim Hạ: “…”

Cô lại hỏi: “Nước sông lúc nào cũng lạnh thế này à?”

“Mùa đông còn lạnh hơn.

“Tôi cứ tưởng mùa hè nhiệt độ cao, nước sẽ ấm hơn một chút.

“Vậy lúc trưa cô rơi xuống có thấy nó ấm không?”

“…”

Chủ đề này không thể tiếp tục được nữa.

Bước vào ký túc xá, Chúc Kim Hạ đặt mạnh chai nước rửa bát lên kệ bếp, im lặng đi ra ngoài, không ngờ lại bị Thời Tự gọi giật lại.

“Chờ chút.

Anh đẩy cửa phòng ngủ, lấy từ trong ngăn kéo bàn học ra một chiếc điện thoại cũ.

“Cứ dùng tạm cái này đi.

Chúc Kim Hạ ngẩn người.

“Trong tuần tôi không rời trường được, chỉ có thể đợi đến cuối tuần chở cô xuống thị trấn sửa điện thoại.

” Thời Tự dừng một chút rồi nói tiếp: “Laptop cũng vậy.

Người này bị sao vậy nhỉ, cứ vừa đánh vừa xoa thế này?

Thật khó hiểu.