Cánh cửa ký túc xá khép hờ, tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
“Này, anh làm được không đấy, không thì để em làm cho.
” — Giọng của Đốn Châu.
“Nhào bột thôi mà, xem em làm như chuyện gì ghê gớm lắm.
” — Lần này là Thời Tự.
Tối qua còn cãi nhau chí chóe cơ mà. Chúc Kim Hạ đứng ngoài cửa nghĩ thầm, xem ra là đã làm lành rồi.
Cuộc đối thoại vẫn tiếp diễn.
“Nói cho anh biết, người Hán các anh đúng là không biết làm đồ từ bột mì.
”
“Hừ.
” Thời Tự khịt mũi: “Lát một cái bánh thôi mà cũng ra vẻ ta đây.
”
“Em không chỉ biết lát bánh, em còn biết ca hát, nhảy múa, có giỏi thì tối nay anh nhảy điệu Oa Trang thi với em xem nào.
”
“Sao em không đi so nướng thịt cừu với người Tân Cương, so vật với người Mông Cổ ấy?”
“Ai nói với anh là người Tân Cương nào cũng biết nướng thịt cừu?”
“Vậy ai nói với em là người Hán nào cũng không biết làm đồ từ bột mì?”
…
Lại cãi nhau nữa rồi.
Chúc Kim Hạ khẽ ho một tiếng, gõ cửa, cắt ngang cuộc tranh luận của hai người.
Hai cái đầu trong bếp đồng loạt quay lại.
Tối qua vừa bị Thời Tự mắng vì đòi tiền ăn của cô, Đốn Châu vẫn còn áy náy nên tỏ ra vô cùng nhiệt tình: “A, cô giáo Chúc đến rồi! Tối qua cô ngủ ngon chứ? Có lạnh không? Giường có cứng không? Chỗ chúng tôi nước chảy ồn ào, có làm phiền cô ngủ không?”
Thời Tự chậm rãi cười: “Còn ồn ào bằng em sao?”
Lại sắp cãi nhau nữa.
Chúc Kim Hạ vội vàng bước vào, vừa nói mình ngủ rất ngon vừa khéo léo chuyển chủ đề: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Bữa sáng rất đơn giản, trà bơ sữa yak, bánh tsampa, và một đĩa dưa muối ăn kèm.
Thời Tự chia một ít dưa muối, mang xuống cho các giáo viên khác, trước khi đi còn nháy mắt với Đốn Châu.
Chờ anh đi khuất, Đốn Châu gãi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Cô giáo Chúc, cái đó, chuyện hôm qua…”
Cậu ấp úng, chưa nói được hai câu, mặt đã đỏ bừng.
Là giáo viên trẻ nhất trường, các thầy cô khác thường xem cậu như trẻ con, mọi việc đều nhường nhịn, phạm lỗi cũng cười xòa cho qua.
Không đợi cậu nói hết, Chúc Kim Hạ ngẩng đầu cười: “Hôm qua làm sao?”
Rồi cô giả vờ như chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ Hiệu trưởng đến mách lẻo với cậu rồi?”
Đốn Châu ngẩn người: “Mách lẻo gì cơ?”
“Mách là tôi lỡ tay làm vỡ bát của anh ấy chứ gì?” Chúc Kim Hạ nhìn quanh bàn, cầm lấy cái bát trước chỗ Thời Tự, chỉ vào vết mẻ nhỏ xíu: “Chính là cái này.
”
Đốn Châu cầm lấy cái bát, vô thức bị cô lái sang chuyện khác, nghe cô kể về việc mình không thích làm việc nhà, rồi lại lỡ tay làm vỡ bát…
Ngoài cửa, Thời Tự không biết đã quay lại từ lúc nào, tay bưng chiếc thau rỗng, dựa người vào khung cửa, lắc đầu.
Tên ngốc này, xin lỗi mà cũng lóng ngóng.
Thời Tự bước vào, ngồi xuống, liếc nhìn người đang ngồi ngay ngắn đối diện: “Cô ăn xong rồi?”
Chúc Kim Hạ gật đầu.
Trước mặt cô vẫn còn nửa chiếc bánh… quá cứng, cô cố gắng nhai nuốt mấy miếng, nhưng thực sự không thể ăn thêm được nữa.
Thời Tự vô cùng tự nhiên cầm lấy nửa chiếc bánh còn lại của cô, ăn ngon lành.
???
Chúc Kim Hạ sững sờ, hồi lâu sau mới thốt lên lời: “Trong đĩa còn nhiều bánh mà…”
“Là cô nói không ăn hết.
”
“Nhưng anh cũng không thể ăn đồ thừa của tôi chứ!
”
Thời Tự uống cạn trà bơ sữa yak trong bát, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Ở đây không có nhiều câu nệ như vậy, tôi chỉ biết không được lãng phí lương thực.
”
Ánh mắt anh không hề có chút ngại ngùng hay bối rối, rõ ràng cũng không cho rằng hành động này có gì thân mật.
Chúc Kim Hạ bỗng nhiên nghẹn lời.
Chờ cô ra khỏi phòng với vẻ mặt khó tả, Thời Tự kéo Đốn Châu lại hỏi: “Xin lỗi chưa?”
Đốn Châu ngẩn người, ngơ ngác.
Hả? Vốn định xin lỗi rồi, nhưng mới chỉ nói được vài câu, chủ đề đã bị lái sang chuyện khác mất rồi.
Cậu định thanh minh liền bị Thời Tự búng trán.
“Động não chút đi, người ta đang cho em bậc thang xuống đấy.
”
Thời Tự nói ngắn gọn, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Đốn Châu, anh chậm rãi cười: “Thôi vậy, người Hán tuy không biết ca hát nhảy múa, nhưng chúng tôi rất độ lượng.
”
Đốn Châu: “…”
Mẹ kiếp, nói dông nói dài vậy mà vẫn còn cà khịa lại được, đúng là độ lượng thật đấy!
Cuộc sống dạy học tình nguyện của Chúc Kim Hạ bắt đầu từ việc dự giờ, và tiết học đầu tiên cô dự chính là tiết Toán của Thời Tự.
Trường ít học sinh, mỗi khối chỉ có một lớp.
Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển lớp học: “Anh dạy lớp 6?”
“Lớp 6?” Thời Tự cười: “Tôi dạy cả 6 khối.
”
“…”
Đây là đang xem con người ta là siêu nhân ư?
Chúc Kim Hạ muốn nói lại thôi.
Thời Tự: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.
”
“Vậy tôi mạo muội hỏi một câu vậy, cái đó…, à… lương của anh chắc là cao lắm nhỉ?”
Thời Tự nhìn cô với vẻ mặt không biểu cảm mấy giây, rồi quay người đi vào lớp.
Nếu hỏi ngày nào trong tuần bị học sinh ghét nhất thì thứ hai chắc chắn đứng đầu bảng. Còn môn học nào bị ghét nhất, Toán học xứng ngôi vị quán quân.
Mà thứ hai cộng thêm tiết Toán quả là một tổ hợp tuyệt vời, đến cả chocolate Dove và ngày mưa cũng không hợp nhau đến thế.
Nhưng hôm nay thì khác, sự xuất hiện của giáo viên mới như tiêm một liều doping vào lớp 6 đang uể oải — mặc dù cô chỉ lặng lẽ ngồi ở cuối lớp, cùng mọi người chăm chú nghe giảng cả tiết.
Hay nói đúng hơn là ngủ gật cả tiết.
Đầu tiên là tiếng chuông vào lớp vang lên, Thời Tự xuất hiện trên bục giảng, cả lớp chìm vào trạng thái im lặng đến đáng sợ.
Đến khi anh thông báo tiết học hôm nay có giáo viên mới dự giờ, lớp học bỗng chốc nổ tung bởi những tiếng la hét chói tai. Lũ trẻ tự động vỗ tay, đứa thì hét ầm ĩ, đứa thì đập bàn.
Khiến Chúc Kim Hạ từ cửa sau bước vào cứ ngỡ mình đang sải bước trên thảm đỏ.
Lúc này mà có nhạc nền, chắc chắn là bản 《Jesus Christ Superstar》oai phong lẫm liệt.
Ở cuối lớp, Thời Tự đã sắp xếp cho cô một chỗ ngồi trống, trên bàn còn có sẵn bút và sổ ghi chép.
Mãi cho đến khi Thời Tự hô “Ngồi xuống”, lớp trưởng hô “Chào thầy”, mọi người vẫn còn trong trạng thái phấn khích, tiếng “Chào cô giáo” đồng thanh vang lên như hàng ngàn con gà con kêu inh ỏi.
Thời Tự cố tình hỏi: “Các em rất vui sao?”
Mọi người đồng thanh đáp: “Vui ạ!
”
“Cũng chẳng phải là lần đầu tiên các em học lớp của tôi, vui như vậy làm gì?”
“Là vì thấy cô giáo mới nên vui ạ!
”
Có người bổ sung: “Nếu thầy không có ở đây, chúng em sẽ còn vui hơn!
”
Giữa tiếng cười ồ của cả lớp, Thời Tự vẫn bình tĩnh tự tại: “Vui như vậy, hay là làm bài tập cho thêm phần hứng khởi nhỉ?”
Tiếng cười đùa lập tức biến thành tiếng kêu than.
“Không muốn làm bài tập thì ngoan ngoãn nghe giảng.
” Thời Tự nhanh chóng vào bài, mở sách giáo khoa: “Hôm nay chúng ta học về hình tròn.
”
Chúc Kim Hạ cũng mở nắp bút, lật sổ ghi chép, bước vào trạng thái học sinh đã lâu không được đụng đến.