Độc Lập Với Thế Giới, Ràng Buộc Với Anh

Độc Lập Với Thế Giới, Ràng Buộc Với Anh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Dung Quang
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 185
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
     
     

Cả đêm ngủ không ngon, nên hôm sau khi dự giờ, Chúc Kim Hạ liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

Rút kinh nghiệm từ hôm trước, cô quyết định “trốn học”.

Cũng không trốn nhiều, chỉ hai tiết, một là tiết Toán của Thời Tự, hai là tiết tiếng Tây Tạng của Đốn Châu.

Cô đã được lĩnh giáo “thực lực” của hai anh em này, ngay cả khi tinh thần tỉnh táo nhất cũng khó chống đỡ được khả năng ru ngủ của họ, huống chi là trong tình trạng thiếu ngủ?

Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Giữa buổi chiều, Chúc Kim Hạ vừa ngáp vừa ngồi bên rìa sân thể dục xem học sinh tiểu học học thể dục.

Là lớp 1 hay lớp 2 nhỉ?

Sao mà bé tí hon thế này?

Mấy cô bé đang đá cầu thấy cô, bẽn lẽn đi đến, dùng tiếng Phổ Thông ngọng nghịu mời cô: “Cùng, đá!

Chúc Kim Hạ xua tay: “Cô đá không giỏi, các em đá đi.

Cô bé vẫn kiên trì: “Cùng, cùng đá!

Trước ánh mắt long lanh của cô bé, Chúc Kim Hạ không thể từ chối: “… Được rồi, đừng chê cô gà mờ là được.

Lũ trẻ chia thành hai đội, thi xem đội nào đá được nhiều hơn.

Thời đi học, Chúc Kim Hạ đã không giỏi đá cầu, bây giờ chân tay lại càng cứng đờ.

Hiệp 1, đá được 5 cái.

Hiệp 2, 3 cái.

Rõ ràng ngoại trừ cô ra, mọi người đều rất giỏi trò chơi này.

Chẳng mấy chốc, đội có Chúc Kim Hạ đã bị bỏ xa về điểm số.

Mấy cô bé đã oẳn tù tì giành được cô về đội lúc đầu còn hớn hở, giờ đây đều im thin thít, túm tụm lại thì thầm to nhỏ một hồi rồi dùng tiếng Phổ Thông lơ lớ nói với cô: “Không chơi với cô nữa.

Chúc Kim Hạ: “…”

Có thể thấy, trường học này không có dạy môn Kỹ năng sống.

Cô vừa tự an ủi bản thân là người lớn phải rộng lượng, vừa xấu hổ quay trở lại chỗ ngồi thì nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng.

Quay đầu lại, vị Hiệu trưởng nào đó đang đứng đó với vẻ mặt đắc ý, rõ ràng đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

“Sao chỗ nào cũng có anh vậy?” Chúc Kim Hạ bực bội.

“Nhận được báo cáo, có người ngủ gật trong giờ học chưa đủ, hôm nay còn trốn học.

” Thời Tự lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô có biết người đó là ai không?”

Chúc Kim Hạ nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ: “Ai cơ?”

Cô nhìn quanh, xòe tay ra: “Dù là ai thì cũng có lý do chính đáng cả, thuật thôi miên của hai anh em nhà anh, ai mà chẳng sợ.

“…”

Hai người nhìn nhau một lúc, cô vẫn trưng ra vẻ mặt “chó cùng rứt giậu” khiến Thời Tự phải bật cười.

“Đã trốn rồi thì thôi.

” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, nói “Đi thôi, xuống thị trấn sửa điện thoại.

Ơ?

Chúc Kim Hạ liếc nhìn chiếc camera gần nhất trên hành lang: “Không sợ bị lôi lên huyện viết bản kiểm điểm nữa à?”

“Cô còn trốn học được, thì tôi viết bản kiểm điểm có là gì.

“Cũng đúng.

” Chúc Kim Hạ gật đầu, đi theo anh: “Một lần ngã là một lần khôn, ít nhất lần này cũng biết trước đáp án, đừng có chép cùng một mẫu nữa.

Thời Tự lại cười, dừng bước nhìn cô, ánh mắt sáng rực.

Bị anh nhìn như vậy, Chúc Kim Hạ tim đập thình thịch: “Sao vậy?”

Thời Tự ngập ngừng một lát: “Không có gì.

Anh dừng lại trước tòa nhà nhỏ, nói: “Mang theo cả điện thoại và máy tính, thêm một bộ quần áo để thay nữa.

“Mang quần áo để thay làm gì?”

“Trong thị trấn có chỗ tắm, cô không muốn tắm rửa à?”

Mắt Chúc Kim Hạ sáng lên: “Tắm chứ!

” Nói rồi quay người chạy như bay vào phòng.

Thời Tự mỉm cười, nhớ lại câu nói vừa rồi chưa kịp thốt ra.

— Chúc Kim Hạ, cô trước và sau khi thân thiết với người khác, quả thật khác nhau một trời một vực.

Thị trấn gần trường nhất tên là Ngưu Gia.

“… Thị trấn gì cơ?”

“Ngưu Gia.

Ngưu Tạp(*)?

(*)牛咱 (niú zá): là Ngưu Gia

牛杂 (niú zá): là Ngưu Tạp

Cách đọc giống nhau nên Chúc Kim Hạ nhầm lẫn.

Nghe cái tên thôi Chúc Kim Hạ đã muốn cười, còn Thời Tự thì vẫn bình thản như không.

“Không buồn cười à? Sao anh không cười?”

Thời Tự mặt không cảm xúc: “Nếu cô cũng giống như tôi, từ năm chín tuổi đã nghe đến cái tên này, đến tận hơn ba mươi tuổi mà vẫn còn cười được, thì tôi dám cá, IQ của cô cao nhất là 70, không thể hơn được nữa.

Chín tuổi à.

Nhớ lại câu chuyện nghe được tối qua, Chúc Kim Hạ hơi thất thần.

“Hiệu trưởng năm chín tuổi bị mẹ đưa đến xã Nghi Ba, bỏ rơi anh ấy, rồi bà ấy bỏ đi…”

Họ đang lái một chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ, chủ xe là ông chủ tiệm sửa xe gần đó, người Hán, mọi người đều gọi ông ấy là lão Lý.

Tiệm sửa xe cách trường chưa đầy một cây số, sau khi Thời Tự đến trường, thường xuyên mời lão Lý đến ăn cơm trò chuyện.

Mục đích quá rõ ràng.

Dù sao sau này, dù là giường của học sinh bị hỏng, hay cửa sổ phòng ngủ bị vỡ, lão Lý cũng đều sửa chữa tạm bợ được.

Chúc Kim Hạ cảm thán: “Anh đúng là biết tính toán, sống kiểu vá víu này, lại sống thêm ba năm nữa cũng chẳng sao.

Thời Tự liếc nhìn cô: “Cái miệng này của cô, dạy Tiếng Anh đúng là phí phạm.

“Cho nên tôi mới bị anh lừa đến đây dạy Tiếng Trung đấy thôi.

” Chúc Kim Hạ hừ nhẹ.

Hôm nay lão Lý đến trường sửa xe, Thời Tự liền mượn chiếc xe tải cũ kỹ của ông ấy, chở Chúc Kim Hạ xuống thị trấn.

“Sao anh không đi xe máy?”

“Cô hỏi tôi à?” Thời Tự nhìn đống đồ lỉnh kỉnh dưới chân cô, nào là laptop, nào là quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân: “Lúc bảo cô vào dọn đồ, tôi cũng không biết cô có ý định chuyển nhà.

Chúc Kim Hạ nghẹn họng, hồi lâu sau mới nói: “Cái miệng này của anh, dạy Toán cũng phí phạm.

Nói là thị trấn gần trường nhất, nhưng lái xe cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.

Chúc Kim Hạ vốn đã thiếu ngủ, đi được nửa đường liền ngủ gục.

Đường núi gập ghềnh, đến một khúc cua gấp, Thời Tự tăng tốc hơi nhanh, đầu cô “bịch” một tiếng đập vào cửa kính, đau đến choáng váng, nước mắt lưng tròng.

Bị đôi mắt ngấn lệ kia nhìn chằm chằm gần nửa phút, Thời Tự đành giơ tay đầu hàng.

“Lần sau tôi sẽ chú ý.

Chúc Kim Hạ hài lòng nhắm mắt lại, rồi lại ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Thời Tự nghe tiếng thở đều đều của cô, khẽ mỉm cười.

Mới quen nhau có ba ngày, mà sao cô lại tin tưởng anh đến vậy?

Câu hỏi này, ngay cả Chúc Kim Hạ cũng không trả lời được.

Cô không phải là người thiếu cảnh giác, thực tế, cô đã dạy đại học nhiều năm, dù là với đồng nghiệp hay học sinh, cô đều giữ khoảng cách nhất định.

Với đồng nghiệp, ngoài chào hỏi xã giao, cô không có nhiều giao tiếp.

Với học sinh, cô chỉ liên lạc qua email, ngoại trừ lớp trưởng, cô không cho ai số điện thoại cá nhân.

Từ nhỏ đến lớn, những người quen biết đều miêu tả cô là người “khó gần” và “lạnh lùng”.

Vậy mà cô lại ngủ ngon lành trên xe của Thời Tự.

Lúc tỉnh dậy, xe đã dừng lại ở thị trấn Ngưu Gia.

Chúc Kim Hạ dụi mắt: “Đến nơi rồi à?”

“Đến rồi.

Thời Tự quay sang nhìn cô: “Cô có mang giấy không?”

Chúc Kim Hạ bừng tỉnh, lấy khăn giấy trong túi ra, lau khóe miệng một cách thuần thục.

Thời Tự mỉm cười: “Một lần ngã là một lần khôn?”

Chúc Kim Hạ mặc kệ anh, mở cửa xe, vác đống đồ lỉnh kỉnh nhảy xuống: “Anh có đi không?”

Người phía sau thong thả bước theo: “Cô biết đường à?”

Quả nhiên cô đứng khựng lại, nhưng nhất quyết không nhìn anh, gáy cô như thể hiện rõ sự bướng bỉnh.

Thời Tự bước qua cô, vừa dẫn đường vừa nói: “Vừa nãy cô ngáy đấy.

Chúc Kim Hạ đỏ mặt: “Anh nói bậy!

“Lừa cô làm gì?”

“Tôi ngủ chưa bao giờ ngáy!

“Thật sao.

” Thời Tự giơ điện thoại lên: “Tôi ghi âm lại rồi, cô có muốn nghe thử không?”

Chúc Kim Hạ: !

!

!

Anh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, lại cười.

“Muốn xóa không?”

“Xóa ngay!

“Xóa cũng được.

” Thời Tự dễ dãi nói: “Nhưng cô phải chuyển khoản cho tôi trước, coi như phí bịt miệng.

“Excuse me?” Chúc Kim Hạ cười khẩy: “Người ta thì tình nguyện đi dạy học, anh thì thừa cơ cướp bóc.

“Đúng vậy, đúng là thói đời thay đổi, lòng người khó đoán.

” Thời Tự cười khẩy.

Chúc Kim Hạ tức đến bật cười.