“Tuần lễ lớn” đã đến.
Chiều hôm đó sân trường đông nghịt người, lũ trẻ xếp hàng ngay ngắn, ngóng trông nhìn ra cổng sắt. Các giáo viên đứng xung quanh duy trì trật tự. Thời Tự đứng ở hành lang, nơi không bị nắng chiếu vào, đều đều thông báo những lưu ý trong kỳ nghỉ.
Từng tốp phụ huynh đi xe máy đến, thường là một người lớn đón mấy đứa trẻ của mấy nhà. Đều là người cùng làng, như vậy sẽ tiện hơn, cũng tiết kiệm xăng hơn.
… Chỉ là không an toàn lắm.
Xe máy chở được hai người, nhưng thực tế lại chở sáu, bảy người, lũ trẻ chen chúc nhau như “bảy anh em hồ lô”, tay xách những chiếc túi lưới đầy ắp, đủ màu sắc, nghe nói bên trong là ga trải giường, vỏ chăn và quần áo bẩn, mỗi dịp “tuần lễ lớn” đều phải mang về nhà giặt giũ.
Đang là mùa hè, mặt trời chói chang, nền xi măng nóng hổi.
Chúc Kim Hạ xách một chiếc ghế từ phòng giáo viên ra, ngồi dưới hiên nhà, vừa phe phẩy quạt vừa nói: “À đúng rồi, sách tôi đã mua xong, toàn là sách phù hợp với học sinh tiểu học, từ cổ chí kim, trong nước, ngoài nước đều có.
”
“Mấy đứa lớp 6, ra dọn dẹp bục kia đi.
” Thời Tự chỉ tay về phía xa, sai bảo lũ trẻ làm việc, không quay đầu lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Ngay lập tức, một đội nhỏ tay xách chổi, tay cầm đồ hốt rác chạy đến “công trường”.
Chúc Kim Hạ cười: “Giỏi ghê ha, dám sử dụng lao động trẻ em.
”
“Hỏi cô bao nhiêu tiền.
”
“Sao nào, muốn thanh toán cho tôi à?”
“Ừ.
”
Chúc Kim Hạ liếc xéo anh: “Ý tưởng là của tôi, học sinh là của lớp tôi, nếu có hiệu quả, đó cũng là công lao của tôi, ai cho anh ‘tranh công’ hả?”
Thời Tự quay đầu lại, thấy cô phe phẩy quạt, mặt đỏ bừng vì nóng, liền lấy một cuốn vở bài tập trên ghế bên cạnh đưa cho cô.
“Dạy học tình nguyện một chuyến, lương cũng không có, lại còn để cô bỏ tiền ra thì không ổn lắm.
”
Chúc Kim Hạ nhận lấy cuốn vở tiếp tục quạt, quả nhiên mát hơn nhiều.
Cô nhướn mày: “Lời này không giống anh nói chút nào.
”
“Vậy tôi nên nói gì?”
“Với tính cách keo kiệt của anh, đương nhiên là không nói gì cả, thấy đồ tốt thì cứ lẳng lặng nhận luôn. Giờ thì quỳ xuống dập đầu cho tôi nhanh đi.
”
Thời Tự: “…”
Hình như cô hiểu lầm anh rồi.
Vu Tiểu San vừa bước vào tránh nắng, nghe thấy vậy thì phì cười.
Dù sao anh cũng là Hiệu trưởng, nói đùa riêng với nhau thì được, nhưng trước mặt giáo viên khác, cô cũng không nên làm mất mặt anh, Chúc Kim Hạ ho khan hai tiếng, vội vàng chữa cháy.
“Cũng không tốn bao nhiêu tiền, cứ coi như tôi tự bỏ tiền túi ra để thực hành sư phạm. Ở vùng núi này thiếu thốn đủ thứ, anh nên chi tiêu vào những việc cần thiết hơn.
”
“Chỉ là mua sách thôi, cũng chẳng tốn bao nhiêu.
”
“Anh giàu hơn tôi chắc?” Chúc Kim Hạ buột miệng nói.
Không khí đột nhiên im lặng, cô vội vàng sửa lời: “Ý tôi là, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền, cứ coi như tôi làm từ thiện vậy.
”
“Dù sao tiền này tôi cũng sẽ trả, đừng ai tranh với tôi đấy.
” Chúc Kim Hạ lúng túng nhìn Vu Tiểu San bên cạnh.
Vu Tiểu San hiểu nhầm ý cô, nhưng không hề từ chối cơ hội nhận vơ này, cô nàng vội vàng xua tay: “Chuyện tiền bạc cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không tranh đâu!
”
Cô ấy quay sang nhìn Thời Tự: “Đây là truyền thống tốt đẹp từ trên xuống dưới của trường chúng ta mà, đúng không Hiệu trưởng?”
Thời Tự: “…”
Lúc tiễn đứa trẻ cuối cùng ra về, mặt trời đã khuất sau dãy núi.
Chúc Kim Hạ vẫn đứng ở cổng trường như linh vật, không ngừng vẫy tay chào tạm biệt từng đứa trẻ.
Thời Tự nhìn đồng hồ: “Đi thôi.
”
“Đi đâu?”
“Huyện lỵ. Cuối tuần này Phòng Giáo dục có cuộc họp, tôi phải tham gia.
” Thời Tự hỏi: “Cô có muốn đi xả hơi không?”
Dĩ nhiên là muốn rồi!
Chúc Kim Hạ reo lên một tiếng, chạy về ký túc xá thu dọn đồ đạc với tốc độ ánh sáng.
Bóng dáng cô biến mất trong chớp mắt.
Thời Tự không nhịn được cười, vừa định nói cô đi chậm thôi, đừng vội, thì Đốn Châu không biết từ đâu xuất hiện.
“Anh định đi huyện lỵ à?”
“Ừ.
”
“Cô giáo Chúc cũng đi?”
“Ừ.
”
“Vậy em cũng đi.
”
Thời Tự thu hồi ánh mắt: “Em đi làm gì?”
“Đưa cô ấy đi chơi chứ sao.
” Đốn Châu đáp như chuyện đương nhiên: “Khách đến nhà, anh cứ việc đi họp, em sẽ làm chủ nhà, đưa cô ấy đi chơi cuối tuần.
”
Thời Tự phủ quyết ngay lập tức: “Em không được đi.
”
“Tại sao?!
”
“Xe máy nhỏ quá, chở em không nổi.
”
Vừa dứt lời, thật trùng hợp, ông Lý ở tiệm sửa xe đi từ dưới đường lên, nhìn thấy Thời Tự từ xa, ông vẫy vẫy chìa khóa, gọi lớn: “Hiệu trưởng, chìa khóa xe nè, tôi mang đến cho cậu rồi đây!
”
Chiếc xe tải của ông Lý thường xuyên đậu ở bãi đất trống bên ngoài trường học.
Thời Tự nhất thời câm nín.
“Anh mượn xe của ông Lý à?” Đốn Châu lập tức kêu lên: “Xe tải to như vậy, chẳng lẽ chở không nổi em?”
Thời Tự không nói nhảm với cậu nữa mà sải bước đi về phía ông Lý. Anh không quay đầu lại chỉ ném cho cậu một câu: “Dù sao em cũng không được đi, đừng tưởng anh không biết em đang ủ mưu gì.
”
Đốn Châu không phục, đuổi theo kì kèo: “Em ủ mưu gì chứ? Mà có ủ mưu thật thì đã làm sao?”
“Cô ấy lớn hơn em chín tuổi.
”
“Chín tuổi thì đã làm sao? Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, bọn em đều chưa kết hôn…”
“Sao em biết cô ấy chưa kết hôn?” Thời Tự quay đầu lại, lạnh lùng hỏi.
Đốn Châu sững sờ, bước chân cũng dừng lại.
“… Ý anh là sao?”
“Không có ý gì.
” Thời Tự nhận lấy chìa khóa xe tải từ ông Lý, quay đầu lại cảnh cáo: “Cô ấy đến đây một chuyến, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, những suy nghĩ không nên có, em nên dẹp bỏ đi.
”
Lúc Chúc Kim Hạ đeo ba lô bước ra, chiếc xe tải nhỏ đã đậu ở cổng trường.
Phía sau xe tải có hai hàng ghế ngồi, Vu Tiểu San, Đốn Châu, hầu như tất cả giáo viên nghèo rớt mồng tơi của ngôi trường tàn tạ này đều ở đây, mọi người cười nói vui vẻ, không giấu nổi sự phấn khích.
Chúc Kim Hạ mở cửa xe: “Chuyện gì thế này?”
Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Thời Tự.
Thời Tự: “Chuyện gì à? Học sinh tiểu học chưa đi hết, còn sót lại mấy đứa.
”
Trường học nằm ở vùng hẻo lánh, giao thông bất tiện, hầu hết giáo viên đều không có xe, có xe máy đã là điều kiện kinh tế khá giả. Cuối tuần, cùng lắm là bọn họ đến thị trấn Ngưu Gia gần nhất, huyện lỵ thì không dám nghĩ tới, dù sao cũng phải lái xe ba tiếng đồng hồ. Bây giờ biết Hiệu trưởng lái xe đi huyện lỵ, mọi người liền tranh thủ đi nhờ.
Vì vậy mới có cảnh tượng náo nhiệt như học sinh tiểu học đi dã ngoại này.
Mọi người đều đi, Thời Tự cũng không tiện ngăn cản Đốn Châu nữa, Đốn Châu đắc ý ra mặt.
Xe vừa lăn bánh, Thời Tự đã bắt đầu đau đầu, trong gương chiếu hậu, Đốn Châu hồn nhiên đang dẫn đầu mọi người hát vang.
Là bài hát tiếng Tây Tạng, Chúc Kim Hạ không hiểu một chữ nào, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc cô hóng hớt hò theo.
Một bên đường là núi non xanh ngắt, một bên là dòng sông Kim Sa cuồn cuộn, dưới ánh nắng mặt trời, tiếng hát du dương từ phía sau xe, vang vọng khắp núi rừng.
Thảo nào người ta nói dân tộc thiểu số rất giỏi ca hát và nhảy múa.
Cô nhìn con đường phía trước, khóe môi bất giác cong lên.
Thời Tự hỏi cô cười gì.
“Chỉ là cảm thấy rất hiếm có.
”
“Hiếm có gì?”
“Cái gì cũng hiếm có.
”
Ở vùng núi này, niềm vui cũng trở nên đơn giản, chỉ cần được đi đến thị trấn, hát một bài hát, ăn một bát mì, cũng đủ khiến người ta vui vẻ.
Nói đến ăn mì, đi được nửa đường, Thời Tự đánh lái, rẽ lên một con dốc nhỏ, dừng lại ở thị trấn ven đường, nói là muốn mời mọi người ăn mì.
Tiếng hát phía sau xe lại được thay thế bằng tiếng reo hò.
Đây là một thị trấn rất nhỏ, nhìn quanh chỉ có một con đường duy nhất, lác đác vài cửa hàng, vài tòa nhà nhỏ, buổi chiều rồi mà hầu hết đều đóng cửa.
Thỉnh thoảng có xe cộ qua lại, bụi bay mù mịt.
Quán mì cũng nhỏ, chỉ có bốn chiếc bàn. Nền xi măng, tường đen kịt, chiếc quạt trên tường quay yếu ớt, như sắp “hết hơi” đến nơi.
Thời Tự chọn một chiếc bàn, móc chân kéo ghế ra: “Ngồi đi.
”
Anh thuận tay rút khăn giấy lau bàn cho Chúc Kim Hạ.
Các giáo viên lần lượt nhảy xuống xe tải, bước vào quán, ngồi kín bốn chiếc bàn. Vu Tiểu San ngồi cạnh Chúc Kim Hạ, trêu chọc: “Hiệu trưởng mời khách, chẳng lẽ chúng ta chỉ được một bát mì cho cả bàn, chia nhau ăn à?”
“Tốn kém thế sao được.
” Thời Tự ngồi đối diện hai người: “Dĩ nhiên là tôi ăn mì, còn mọi người húp nước dùng rồi.
”
Mọi người đều bật cười.