Khúc nhạc kết thúc, mọi người lần lượt ra về, Thời Tự cũng giục Chúc Kim Hạ quay trở lại.
Lúc thanh toán, Khúc Trân nhất quyết không chịu nhận tiền bia, quay đầu lại đưa tay ra với Thời Tự: “Khô bò, 200 tệ một đĩa.
”
Cô ấy rất hiểu thế nào là đối xử phân biệt, tính toán rõ ràng.
Chúc Kim Hạ định thanh toán lại bị Thời Tự ngăn lại. Cô cũng không muốn tranh giành trả tiền với anh trước mặt Khúc Trân, chỉ nói: “Tôi nhận tấm lòng của anh, anh giữ tiền đó mua thiết bị điện tử cho bọn trẻ đi.
”
“Thiết bị điện tử mấy chục nghìn tệ một bộ, không thiếu chút tiền này.
”
“…” Chúc Kim Hạ đáp: “Kiến tha lâu cũng đầy tổ, tích tiểu thành đại mà.
”
Thời Tự cầm lấy điện thoại của cô, không cho cô quét mã, tự mình thanh toán xong mới trả điện thoại lại cho cô. “Sao cô biết cô không phải là trường hợp ‘tích tiểu thành đại’?”
Anh liếc nhìn cô rất nhanh, một ánh nhìn khó đoán, khiến cô khựng lại một chút, chưa biết phải đáp lại ra sao.
Chúc Kim Hạ ngẩn người, chưa kịp phản ứng, Thời Tự đã thanh toán xong và bước ra khỏi cửa. Anh quay đầu lại giục cô: “Còn ngây ra đó làm gì, định ở lại đây à?”
Trở mặt nhanh thật đấy.
Thôi vậy, nể mặt đĩa khô bò 200 tệ, cô không so đo với anh.
Nghĩ đến khô bò, Chúc Kim Hạ xót ruột: “Đồ 200 tệ mà chẳng ăn được mấy miếng, tiếc quá!
”
“Tiếc gì chứ, không phải đều ở đây sao?” Thời Tự thản nhiên lấy một túi nilon từ trong túi áo khoác ra.
“…” Lúc nào anh ấy gói ghém vậy?
“Lúc hai người đang cãi nhau ở quầy lễ tân có nên trả tiền bia hay không.
” Thời Tự như thể đọc được suy nghĩ của cô, nhìn thấu tâm tư của cô.
“…” Quả nhiên là anh.
“Còn ăn nữa không?” Anh giơ túi khô bò lên.
Chúc Kim Hạ lắc đầu: “Tanh quá, tôi chịu không nổi. Mang về cho Đốn Châu đi.
”
“Ừ.
” Thời Tự quay đầu lại, bước về phía khách sạn, đi được hai bước, lại quay đầu lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.
Đêm rất yên tĩnh, những chiếc lá bạch quả ở đầu đường bị gió thổi rơi xào xạc.
Bị anh nhìn chằm chằm, Chúc Kim Hạ căng thẳng, tim đập thình thịch: “Sao vậy?”
Ánh mắt Thời Tự dừng lại bên tai cô.
“Cắt tóc khi nào?”
“Chiều nay.
”
Chúc Kim Hạ lúc này mới nhớ đến chuyện tóc tai, theo bản năng đưa tay lên vuốt vuốt.
Gió vùng núi làm tóc cô bay tung như rong biển. Biết thế đã bảo Tony xịt keo giữ nếp thật nhiều, giờ cô hối hận, chắc chắn tóc mình rối bù như tổ quạ rồi.
“Tại sao lại cắt?”
“Không đẹp sao?”
“Tóc dài đẹp hơn.
”
Đám con trai các anh có chấp niệm gì với mái tóc đen dài thẳng mượt vậy?
Chúc Kim Hạ cười khẩy: “Anh Tony nói tôi xinh đẹp, cắt kiểu tóc nào cũng đẹp.
”
“Vậy sao cô không cạo trọc luôn đi?”
“…”
“Anh ta lừa dối khách hàng, đề nghị gọi 12315 để khiếu nại.
”
Chúc Kim Hạ nhìn anh, có chút thất thần.
Cuộc trò chuyện trong quán rượu giống như một ảo ảnh thoáng qua. Những quá khứ khó khăn mà Thời Tự kể lại, được thêu dệt bằng những lời nhẹ nhàng, như thể những năm tháng gian khó ấy chẳng còn là gì nặng nề. Nhưng bước ra khỏi quán, họ lại trở về dáng vẻ quen thuộc, trêu chọc nhau như mọi khi.
Thị trấn nhỏ, từ quán bar đến khách sạn chỉ mất vài phút đi bộ.
Khi đứng trước khách sạn, Chúc Kim Hạ hỏi: “Anh về nhà nghỉ à?”
“Ừ.
”
“Là về nhà nghỉ, hay là về xe?” Cô nhướn mày.
“…” Thời Tự chậm rãi quay đầu, hai người nhìn nhau một lúc.
“Sao cô biết?”
“… Đốn Châu?” anh đoán ra.
Cái miệng lắm chuyện.
Thời Tự hỏi: “Thằng bé còn nói gì nữa?”
Nhiều lắm.
Nào là vá chằng vá đụp ba năm, ga giặt cứng như tấm ván, kỹ thuật nối bút chì siêu phàm… nhưng cô chỉ nói: “Không có gì nữa.
”
Bài hát cũ vang vọng trong đầu cô:
… Nếu anh không muốn nói, em sẽ không hỏi.
Cô đổi đề tài: “Anh định mai đi họp thế này sao?”
Thời Tự cúi đầu, nhận ra áo sơ mi của mình đã nhăn nhúm: “Tôi mang theo quần áo thay, ở trên xe.
”
“Toàn mùi rượu thì sao?”
“Mở cửa sổ thông gió, đến mai sẽ hết mùi thôi.
”
“…” Quả nhiên là tùy cơ ứng biến.
“Lên lầu tắm rửa rồi hãy đi.
” Không để Thời Tự từ chối, Chúc Kim Hạ đưa thẻ phòng cho anh.
“803, anh biết rồi đấy.
” Cô chỉ vào quán nướng bên cạnh: “Tôi đói rồi, sẽ ăn chút gì đó. Khô bò của anh tanh quá, tôi chỉ ăn được hai miếng.
”
Cô không cho anh lựa chọn: “Tắm xong thì xuống tìm tôi. Yên tâm, tôi sẽ ở trong quán, không đi đâu cả, sẽ không có chuyện gì đâu.
”
…
Thang máy của khách sạn là kính, đứng trong đó, có thể nhìn rõ râu mới mọc trên cằm, quầng thâm dưới mắt do thiếu ngủ, và chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm như dưa muối.
… Đúng là nên giặt giũ rồi.
Ánh mắt Thời Tự rời khỏi gương, chuyển sang nhìn chằm chằm tấm thẻ phòng trong tay.
Chỉ là một tấm thẻ mỏng manh, nhưng cầm trong tay lại nặng trĩu.
Nhiều lần cãi nhau, Đốn Châu luôn nói anh không coi cậu và chú Vượng là người nhà, sống như người độc thân. Cậu ấy nói không sai, anh không thích làm phiền người khác.
Giống như lần này đến huyện, giáo viên nào có họ hàng, bạn bè ở đây, đều đến nhà họ tá túc, tiết kiệm chi phí khách sạn. Thời Tự không phải là không có người quen, năm đó sau khi rời khỏi trung tâm, anh đã học cấp hai, cấp ba ở huyện, có rất nhiều bạn học cũ đều ở đây. Nhưng nếu có thể ngủ tạm trên xe, anh sẽ không đến làm phiền họ.
Tắm rửa cũng không phải là chuyện khó khăn, ở trường học, dù sao anh cũng là “Trạng nguyên” thiên tài nổi tiếng một thời, bây giờ quay trở lại, muốn dùng phòng tắm cũng chỉ cần mở miệng, nhưng tại sao phải mở miệng chứ.
Trong xương cốt anh là một kẻ lười biếng, sợ phiền phức, thà ít việc còn hơn nhiều việc.
Đã đứng trước cửa phòng 803 rồi, Thời Tự vẫn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ mỏng manh trong tay.
Vì vậy, đến phòng cô để tắm rửa, với tính cách của anh, càng nên tránh xa mới phải. Vậy tại sao lúc này anh lại đứng ở đây?
Có nên quay về không?
Vô số suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cuối cùng lại không thể chống lại bản năng, ma xui quỷ khiến thế nào, anh giơ tay quẹt thẻ, sau tiếng “bíp”, anh bước vào không gian riêng tư của cô.
Căn phòng tuy đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của cô.
Trong không khí có mùi hương cây cỏ, khác hẳn với sự khô cằn của cao nguyên, đó là mùi hương ẩm ướt, thơm ngát của thảm thực vật trong rừng mưa nhiệt đới, tràn đầy sức sống tươi mới.
Thời Tự đã quen thuộc với mùi hương này, bởi vì từ ngày đầu tiên gặp Chúc Kim Hạ, mùi hương này đã luôn bao quanh cô.
Khác với những người lớn lên ở vùng núi, Chúc Kim Hạ mang trong mình khí chất được nuôi dưỡng trong nhà kính, cho dù trong hoàn cảnh nào, cô cũng không từ bỏ việc theo đuổi những chi tiết nhỏ nhặt.
Ví dụ như khi mọi người đều than thở trời nóng, chỉ có cô lo lắng ra mồ hôi thì biết tắm rửa ở đâu.
Trời mưa, các giáo viên hớt ha hớt hải chạy về ký túc xá thu quần áo, cô lại buồn rầu vì giày dính đầy bùn đất sau khi đội mưa trở về.
Cho dù dậy sớm đến đâu để lên lớp, cô luôn gọn gàng, xinh đẹp, trái ngược hoàn toàn với Vu Tiểu San và những người khác, đầu tóc rối bù, vội vàng chạy vào lớp học.
Một ngày nọ, anh bê cơm trưa từ nhà bếp ra, thấy cô đang cắm hoa vào một chai nhựa, hỏi cô lấy hoa ở đâu, cô hào hứng nói là hái ở bãi đất trống phía sau trường.
Trong đám đông, cô luôn nổi bật.
Bước vào phòng tắm, Thời Tự nhìn thấy một chai nước hoa màu xanh nhạt trên bàn trang điểm, thiết kế tối giản, nửa trên trong suốt, nửa dưới màu trắng tinh, đáy chai in tên nước hoa.
Untitled.
Không đề mục.