Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Thế nhưng mà tiểu thành này không ngờ lại dán thông cáo như vậy. Muốn đi qua lại phải vượt qua rất nhiều kiểm tra. Hơn nữa bọn họ cũng phải tìm một nơi nhiều người, hỏi thăm tình huống mới nhất.

Sau khi vào thành, vừa ngồi xuống một tửu quán thì nghe thấy một đám tán tu hớn hở đàm luận.

- Các ngươi có nghe nói không? Đan Trì cung chủ của Đan Kiền Cung đoạn thời gian trước bị bắt.

- Thôi đi...

. Chuyện này cũng không phải là tin tức gì mới lạ, đã có bảy tám ngày rồi a.

- Hắc hắc, Vạn Tượng Cương Vực thật thảm a. Cũng không biết làm sao lại đắc tội với tông môn nhất phẩm. Đây hoàn toàn là tai họa ngập đầu a.

- Thảm cái gì? Thế giới võ đạo này vốn là mạnh được yếu thua. Tông môn nhất phẩm mạnh, Vạn Tượng Cương Vực yếu. Bị người ta thôn tính, tiêu diệt cũng là chuyện bình thường.

- Nói là nói như vậy, thế nhưng đối với những tán tu như chúng ta mà nói, một khi chọc phải thế lực lớn, kết cục chỉ sợ so với Vạn Tượng Cương Vực còn thảm hơn.

Giang Trần đột nhiên nghe thấy tin tức này, thoáng cái sửng sốt.

Đan Trì cung chủ bị bắt?

Tin tức này giống như ngũ lôi oanh đỉnh, khiến cho Giang Trần có cảm giác giống như mơ. Ở Đan Kiền Cung, người hắn kính trọng nhất chính là Đan Trì cung chủ.

Nghe thấy tin tức hắn bị bắt, mặc kệ tin tức này thật hay giả, trong lòng Giang Trần hơi chấn động một chút.

Hoàng Nhi truyền âm nói:

- Giang công tử, tin này không thể tin được.

Thanh âm của Hoàng Nhi vĩnh viễn giống như mặt trời tháng ba, khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa, an tâm.

Giang Trần cố gắng khống chế cảm xúc lo lắng trong lòng, tiếp tục nghe tiếp.

- Bắt lấy Đan Trì cung chủ thì được cái gì? Nghe nói Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực kiêng kỵ nhất là Giang Trần chứ không phải là Đan Trì cung chủ.

- Đúng vậy a. Nghe nói Giang Trần kia giết rất nhiều người của Xích Đỉnh trung vực, thậm chí còn giết cháu ruột của Pháp vương Bất Diệt Thiên Đô. Giang Trần này thực sự là yêu nghiệt. Một đệ tử của tông môn tứ phẩm nho nhỏ trong Vạn Tượng Cương Vực, không ngờ lại yêu nghiệt như vậy. Loại người này nếu như bị tông môn nhất phẩm khác nhìn trúng, đợi một thời gian nữa nhất định là mối uy hiếp vô cùng lớn.

- Được rồi, những thứ này đều là chuyện không liên quan tới chúng ta. Không nên nói tới những chuyện này thì hơn. Uống rượu, uống rượu.

Điều khiến cho Giang Trần phiền muộn chính là những người này nói tới đây thì không tiếp tục nói nữa, làm cho trong lòng Giang Trần cụt hứng.

Trong lòng khẽ động, Giang Trần giơ ly, đứng dậy đi tới trước mặt những người kia rồi nói:

- Các vị đại ca, tiểu đệ có lễ.

Giang Trần ăn mặc giống tán tu, thực lực biểu hiện ra ngo ài so với những người này cũng kém một chút. Cho nên hắn đi tới, trên mặt những người kia đều không có vẻ đề phòng gì.

- Ồ? Ngươi có chuyện gì?

Mấy tên tán tu này nhìn qua hắn rồi nói.

- Là như thế này, vừa rồi không cẩn thận nghe được mấy vị huynh đài nói tới chuyện Đan Kiền Cung, Đan Trì cung chủ kia bị bắt, đây chính là một lần cơ hội của chúng ta a.

Giang Trần ra vẻ khoa trương nói.

- Cơ hội gì? Qua một bên đi. Đừng quấy rầy chúng ta uống rượu.

Một gã tán tu không kiên nhẫn nói.

- Các ngươi nói xem, nếu như Đan Trì cung chủ bị bắt, Giang Trần nhất định sẽ nghĩ cách đi cứu viện a. Nói không chừng Giang Trần sẽ hiện thân, đến lúc đó mọi người đồng tâm hiệp lực, vạn nhất có thể chặn đánh Giang Trần kia .

.

. Giải thưởng kia vô cùng phú quý a. Nghĩ lại khiến cho người ta động tâm nha.

Vẻ mặt Giang Trần mơ màng.

- Phụt.

Một gã tán tu miệng ngậm rượu nghe thấy những lời này của Giang Trần, trực tiếp phun rượu ra.

- Ha ha ha.

.

Mấy tán tu khác sau khi sững sờ, đều cười ha hả.

Trong đó có một người vừa cười vừa vỗ đùi, giống như nghe được chuyện nực cười nhất trên thế giới này.

- Các vị đại ca, các người cười cái gì?

Giang Trần ngu ngơ gãi gãi đầu nói.

Mấy người kia trước sau cười điên cuồng, mãi một lúc sau mới nhịn được cười, vẻ mặt châm chọc nhìn qua Giang Trần:

- Lão đệ, không phải ta đả kích. Ngươi cảm thấy ngươi so với Bất Diệt Thiên Đô có mạnh hơn không? So với những thế lực tông môn trong Xích Đỉnh trung vực mạnh hơn được bao nhiêu? Nhiều người như vậy không bắt được Giang Trần, dựa vào cái gì mà ngươi chặn đánh được Giang Trần kia?

Giang Trần cười hắc hắc:

- Vạn nhất vận khí chúng tốt thì sao nào?

- Được rồi, nếu như lão đệ ngươi đã cảm thấy vận khí của ngươi tốt, vậy thì ngươi cứ việc đi thử thời vận. Đừng ảnh hướng tới mấy người chúng ta uống rượu. Nhưng mà tiểu tử nhà ngươi rất tốt a, chọc cho mấy người chúng ta vui vẻ như vậy, đến đây, chén rượu này ta mời ngươi.

Tán tu kia tùy ý nâng chén, hiển nhiên không phải là muốn mời Giang Trần, chỉ là trêu chọc mà thôi.

- Cái đó.

.

. Vậy xin hỏi mấy vị đại ca, Đan Trì kia bị bắt, bắt tới nơi nào a?

Kỳ thực Giang Trần muốn tìm hiểu tin tức này.

- Kiếm Điền trung vực, Thái A thành, sau một tháng công khai xử quyết Đan Trì. Đi đi, chúc ngươi vận khí bạo phát, bắt được Giang Trần.

Lời này hiển nhiên vô cùng qua loa, nhìn như chúc phúc, thế nhưng lại mang theo vẻ châm chọc nồng đậm.

Kiếm Điền trung vực, Thái A thành.

Nơi này Giang Trần cũng không xa lạ gì, bởi vì trong lộ tuyến đi Lưu Ly vương thành, Thái A thành này chính là nơi phải đi qua, hơn nữa cũng không tính là cách nơi này quá xa.

Giang Trần cười hắc hắc nói:

- Thái A thành, dường như cách nơi này không xa a? thực ở đó sao? Cũng nên thử thời vận một chút a. Cho dù vận khí không tốt, đi xem náo nhiệt cũng tốt a.

- Đi đi, những thứ nên nói đều nói cho ngươi biết rồi. Tránh qua một bên đi, đừng làm mất chứng uống rượu của chúng ta.

Trở lại chỗ ngồi của mình, Giang Trần ra vẻ mặt mày hớn hở, thế nhưng trong lòng lại có một tảng đá lớn đè nặng.

Đối phương nói rõ ràng nhưu vậy, không có lửa làm sao có khói, việc này hơn phân nửa có chút căn cứ.

Uống rượu trong buồn bực, một lát sau Giang Trần với Hoàng Nhi rời khỏi tửu lâu.

- Giang công tử, Thái A thành cũng không tính ở nơi này quá xa. Nếu nhanh, cũng chỉ mất nửa tháng. Chúng ta có thể đi nhìn xem một chút.

Xem ra nhất định phải tới đó. Đan Trì cung chủ đối với hắn có ơn tri ngộ. Đưa hắn từ liên minh thập lục quốc nho nhỏ tới Đan Kiền Cung, ảnh hưởng đối với hắn vô cùng lớn.

Đan Kiền Cung bị phá hủy, Giang Trần hắn cái gì cũng không làm được, vốn trong lòng hắn đã rất áy náy, nếu như ngay cả Đan Trì cung chủ cũng gặp chuyện không may mà hắn không quan tâm, như vậy đạo tâm của Giang Trần căn bản sẽ không vượt qua được cái khảm này.

- Mặc kệ là thật hay là giả, đều phải tới đó xem.

Giang Trần gật gật đầu:

- Chỉ là nhưng mà Bất Diệt Thiên Đô này giỏi về bố cục, tin tức này chưa hắn đã là thực. Ta suy đoán, cũng có khả năng là bọn họ bày binh bố trận, khiến ta dẫn xác tới cũng không chừng.

Giang Trần cũng không phải là người thích vũ lực mà không có não, cũng đã nghĩ qua rất nhiều loại khả năng.

Kỳ thực Hoàng Nhi cũng nghĩ tới những thứ này, chỉ là nàng biết rõ Giang Trần đối với Đan Trì cung chủ vô cùng kính trọng. Tuy rằng Đan Trì cung chủ không phải là sư tôn của Giang Trần, nhưng mà tính ta cũng có giao tình vừa là thầy vừa là bạn.

Nàng không thể nào mở miệng nói tới vấn đề này, ngắt lời hắn.

- Nếu như là giả, đó cũng là dương mưu. Bọn họ nhắm vào quan hệ giữa ngươi và Đan Trì cung chủ. Cho dù là giả, ngươi cũng không dám đánh bạc.

- Đúng vậy, Thái A thành, đến lúc đó nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Chẳng qua nếu như muốn dụ dỗ ta mắc câu, ta không ngại khiến cho bọn chúng nhớ lâu thêm một lần nữa.

.

.

.

Hai mươi ngày sau, Giang Trần và Hoàng Nhi trước sau tiến vào Thái A thành. Hai người cũng vô cùng cẩn thận, tách ra làm hai nhóm, kẻ trước người sau tiến vào thành, ước định sau khi vào thành mới hội họp.

Bởi vì như thế, cho nên lúc kiểm tra vào thành bớt đi một chút sơ hở, phiền phức.

Nhìn thấy Giang Trần là tán tu, một mình hành tẩu, cũng không có kiểm tra quá kỹ mà để cho hắn tiến vào.

Nhưng mà Giang Trần biết rõ, hiện tại Thái A thành thoạt nhìn sóng êm gió lặng, thế nhưng nhất định âm thầm tràn ngập sóng gió. Đi vào dễ dàng, muốn đi ra, chỉ sợ không dễ như thế.

Giang Trần vừa mới tiến vào cửa thành, bên đường lập tức xuất hiện vài nhóm người, thoáng cái ngăn cản đường đi của g t.

Trong lòng Giang Trần trầm xuống, bước chân dừng lại, thần thức khẽ động.

- Vị huynh đệ này, chớ khẩn trương, chớ khẩn trương.

- Huynh đệ, nhìn ngươi một đường phi hành, có hứng thú gia nhập với chúng ta hay không?

- Huynh đệ, đừng nghe hắn, gia nhập đội ngũ chúng ta. Đội ngũ chúng ta có ba cường giả Thánh Cảnh.

- Thôi đi cha .

.

. Ba cường giả Thánh Cảnh thì làm được gì? Lão đại của đội ngũ chúng ta là Thiên Thánh Cảnh, huynh đệ, hãy gia nhập với chúng ta đi.

- Đừng nghe bọn họ, gia nhập với chúng ta, thực lực của đội ngũ chúng ta cân bằng, cho dù bắt được Giang Trần, công lao cũng không bị cường giả Thánh Cảnh độc chiếm.

Giang Trần nghe tới đó, sự cảnh giác trong lòng giảm bớt, dở khóc dở cười.

Hắn lập tức biết được đây đều là những đội ngũ tán tu đuổi giết hắn. Tùy ý nhìn qua, đội ngũ này chí ít có bảy tám đội, thậm chí phía trước còn có rất nhiều.

Chỉ là cấp độ của những đội ngũ phía trước rất cao, hiển nhiên không quá quan tâm tới một cường giả Địa Nguyên Cảnh như hắn.

Không thể tưởng tượng được, hắn ngụy trang thành Địa Nguyên Cảnh, vậy mà vẫn có người lôi kéo. Xem ra, treo giải thưởng thật đúng khiến cho giới tán tu cuồng hỉ, không ngừng tụ hội a.

- Chư vị, thực lực của tiểu đệ thấp kém, sức chiến đấu cũng giống như bình thường. Gia nhập đội ngũ mọi người, chỉ sợ cũng chỉ làm cản trở mọi người.

Giang Trần tùy tiện lấy một cái cớ.

Nhưng mà hiển nhiên Giang Trần hắn đã đánh giá thấp những người này.

- Nhìn ngươi nói kìa, đại bộ phận chúng ta còn không phải là Nguyên Cảnh sao? Đám tán tu chúng ta bất đồng với đám đại tông môn kia, cho nên chỉ đành dựa vào nhiều người. Nhiều người lực lượng lớn.

- Có một câu là kiến nhiều cắn chết voi, Giang Trần kia cũng không phải là ba đầu sáu tay. Chúng ta ba năm người không được thì mười người, hai mươi người sẽ được đúng không? Nếu không được thì năm mươi, trên trăm, có lẽ cũng được chứ?

Giang Trần vốn định cự tuyệt, thế nhưng cuối cùng dường như nghĩ tới cái gì đó, lời nói tới miệng lại không có nói ra, hắn khoát tay nói:

- Không vội, để ta suy nghĩ một chút đã.

Đột nhiên hắn cảm thấy gia nhập đội ngũ tán tu là phương thức che dấu hành tung tuyệt hảo nhất. Hơn nữa, giữa tán tu có những bí mật không nhiều người biết, nói không chừng có thể thăm dò được một ít tin tức hữu dụng cũng không chừng.

Sau khi dùng ám hiệu hội họp với Hoàng Nhi, hai người cũng không vội gia nhập đội ngũ nào cả. Bởi vì bọn họ phát hiện ra, loại đội ngũ này ở trong Thái A thành thực sự quá nhiều.

Không có một vạn cũng có năm ba ngàn.

- Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, lời này quả thực không giả.

Trong lòng Giang Trần âm thầm cảm thán, tuy rằng hắn biết rõ, những người gọi là tán tu này, căn bản không thể tạo thành uy hiếp với hắn.

Thế nhưng mà bằng vào giải thưởng đã treo gia, có thể dẫn tới cục diệ nđiên cuồng như vậy, khiến cho Giang Trần không khỏi không cảm khái. Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong.

Tài nguyên của thế giới võ đạo thiếu thốn, vấn đề này ở trên người tán tu càng thêm nghiêm trọng. Cho nên mỗi một lần đại tông môn, đại đế quốc phát ra treo thưởng, đều có thể nhấc lên sóng to gió lớn ở Thần Uyên đại lục.

Mà lần này cũng không ngoại lệ.

Hiện tại thời gian cách lúc công khai xử quyết Đan Trì cung chủ cũng chỉ còn mười ngày.

Trong lòng Giang Trần tuy rằng lo lắng, thế nhưng lại không thể nghe ngóng bốn phía tùy tiện.

Mà tán tu tuy rằng nhiều người nhiều miệng, tin tức và tình báo mang tới đại đa số đều là tin tức vụn vặn, không có giá chị tham khảo thực chất.

Mà vì tránh tai mắt của mọi người, Giang Trần cùng với Hoàng Nhi gia nhập một đội ngũ tán tu.

Đội ngũ này, trước khi bọn họ gia nhập đã có tám người. Cầm đầu chính là một tráng hán trung niên, tên là Kha Định, là cường giả Thánh Cảnh tam trọng. Nghe nói là tới từ Bát vực.

- Nhị vị huynh đệ, nhiều đội ngũ như vậy, không ngờ nhị vị lại lựa chọn gia nhập đội ngũ của Kha mỗ. Lời hay ý đẹp Kha mỗ không nói nhiều. Nếu như thực sự nắm được giải thưởng, Kha mỗ nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.

Kha Định hào phóng cười cười, nghĩa khí không thôi.

Nhưng mà Giang Trần đối với loại tỏ thái độ này không cho là đúng. Người có thể vì giải thưởng mà bán mạng, nếu nói có bao nhiêu phần tin tưởng, Giang Trần căn bản không tin quá nhiều.

- Kha lão đại, chúng ta đều tin ngươi.

Mấy tán tu khác đều nhao nhao tỏ thái độ.

Giang Trần cũng cười nói:

- Kha lão đại thực lực cao cường, hai huynh đệ chúng ta đều rất bội phục. Đúng rồi, Kha lão đại, đội ngũ tán tu trong này rất nhiều, chúng ta có kế hoạch gì không?

- Đúng vậy, lão đại, đội ngũ trong này rất nhiều, nếu như chúng ta không có kế hoạch, lộn xộn giống như bọn họ. Chỗ tốt này khó mà rớt xuống đầu chúng ta.

Kha Định cười hắc hắc nói:

- HIện tại chưa thể nói tới kế hoạch gì. Tất cả đều hành sự theo hoàn cảnh a.

Trong khi nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến từng đợt ầm ĩ.

- Tất cả các đội ngũ tán tu nghe rõ đây. Bảo đội trưởng các ngươi lâp tức đứng ra tiếp nhận điều tra.

Điều tra?

Hiện tại ở nơi này tối thiếu có mấy vạn tán tu, đội ngũ nhiều vô cùng. Nghe thấy thanh âm bá đạo này, tất cả lập tức ồn ào.

Hiển nhiên muốn bọn họ tiếp nhận kiểm tra, đối với tán tu mà nói, quả thực vô cùng nhục nhã.

- Yên lặng.

Một đạo thanh âm giống như sấm sét đột nhiên vang lên trong hư không. Uy áp Hoàng cảnh lập tức lan tràn ra chung quanh.

Mấy vạn tán tu, bị uy áp Hoàng cảnh này uy áp, lập tức im lặng. Giống như đột nhiên bị quét dọn, tất cả im lặng như tờ.