Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Cơ hồ tất cả những người dự thi không có chút suy nghĩ nào mà bắt đầu nhao nhao viết. Rất nhanh mọi người đã viết xong.

Dịch Đan Vương hiển nhiên cũng lưu ý tới chi tiết này, trong lòng hắn cũng hiếu kỳ:

– Nhanh như vậy đã viết xong? Mọi người không cần cẩn thận cân nhắc một chút sao?

Bộ Đan Vương bên trên, hai tay nắm chặt lan can, cơ hồ muốn bẻ vụn lan can. Vẻ mặt phức tạp, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn qua những người dự thi bên dưới.

HIển nhiên, trong lòng hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ, đến cùng những thí sinh này chọn đề mục của ai? Tại sao lại chọn nhanh như vậy, hơn nữa còn không có nghĩ ngợi gì như vậy.

Không biết vì sao, Bộ Đan Vương nhìn thấy mọi người không chút do dự điền đáp án, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khủng hoảng.

Tuy rằng hắn cảm thấy đề mục của mình rất có trình độ, có thể dùng tài nghệ trấn áp quần hùng. Thế nhưng mà hắn cũng tự mình biết, cho dù trên phương diện trình độ cũng không có khả năng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Không có khả năng khiến cho mọi người đồng loạt điền như vậy. Không cần cân nhắc đã chọn ra đề mục của hắn a.

Đột nhiên, hắn có một loại dự cảm không tốt một chút nào. Mí mắt bỗng nhiên giật giật, vô cùng khó hiểu.

Người dự thi phía dưới cũng không biết là ai nói một câu:

– Đề mục lần này đều có trình độ ngang nhanh, chỉ là nếu như muốn chọn một đề mục có trình độ, căn bản không cần cân nhắc.

– Đúng, đạo đề mục này đối với ta có xúc động quá lớn, nhất định ta sẽ chọn nó.

Người phía dưới ta một lời ngươi một lời, nhao nhao nói tiếp.

Nghe tiếng nghị luận phía dưới, chư vị trọng tài bên trên cũng hai mặt nhìn nhau. Nghe ý tứ của những người dự thi này, lựa chọn của bọn họ rất nhẹ nhàng, dường như trong tám đạo đề mục này có một đạo đề mục được mọi người công nhận. Cơ hồ có ưu thế giống như hạc giữa bầy gà?

Mỗi một trọng tài đều tự mình định giá, đều cảm giác mình không có ưu thế áp đảo như vậy.

Dịch Đan Vương nhanh chóng thu hồi hai trăm phần lựa chọn lại, lại đưa tới bên trên đài trọng tài.

Giang Trần cùng Bộ Đan Vương đánh bạc, tự nhiên hai người không có tư cách nhìn thấy những thứ này.

Sáu trọng tài khác bắt đầu công tác thống kê.

Kết quả khiến cho tất cả mọi người ngây ngốc. Mới thống kê được hơn mười cái, mà biểu lộ của mọi người cực kỳ cổ quái. Biểu lộ của Dịch Đan Vương kia có chút vui vẻ, gióng như không áp chế được nổi mà sắp bạo phát vậy.

Cả đám đều dùng ánh mắt kỳ quái quét tới quét lui trên người Bộ Đan Vương.

Thống kê càng tới cuối cùng, biểu lộ trên mặt những trọng tài này cũng ngày càng quái dị, đến cuối cùng biểu lộ trên mặt đều chấn động vô cùng.

Mãi tới khi công tác thống kê chấm dứt, cơ hồ tất cả trọng tài đều giống như vừa làm một chuyện vô cùng vất vả. Cả đám đều dựa vào ghế, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Quá không thể tưởng tượng nổi.

Không ngờ cơ hồ tất cả phiếu bầu toàn bộ đều giống nhau.

Đúng vậy, không có một ai ngoài ý muốn nào.

Toàn bộ đều lựa chọn đề mục số tám, cũng chính là đề mục của Chân Đan Vương.

Loại kết cục này hiển nhiên là điều mà Dịch Đan Vương không ngờ tới được. Hắn có lẽ sẽ nghĩ tới Chân Đan Vương sẽ thắng. Thế nhưng mà không ai có thể tưởng tượng được, không ngờ Chân Đan Vương sẽ dùng loại phương thức này chiến thắng.

Toàn thắng, quả thực là dùng ưu thế áp đảo tới chết.

Tự tin như Bộ Đan Vương, không ngờ ngay cả một phiếu cũng không được. Cơ hồ tất cả phiếu đều chọn con số tám. Toàn bộ đều chọn đề mục của Chân Đan Vương.

Hơn nữa, coi như là đệ tử nhất mạch của Tu La đại đế cũng không có ngoại lệ. Có lẽ trên vấn đề này căn bản bọn họ sẽ không cân nhắc tới vấn đề lập trường, mà thuần túy chỉ cân nhắc về vấn đề trình độ.

Nhìn qua nụ cười cổ quái đang cố áp chế của Dịch Đan Vương, Bộ Đan Vương bỗng nhiên có cảm giác như rơi vào trong hầm băng. Giờ phút này coi như hắn là kẻ ngu cũng có thể nhìn thấy biểu lộ của những trọng tài khác, cũng đoán ra được, thế cục hiển nhiên đối với hắn cực kỳ bất lợi.

Chỉ là nhưng mà rốt cuộc có bao nhiêu bất lợi hắn cũng không biết được.

Lại dùng ánh mắt nhìn qua Chân Đan Vương, tiểu tử này rõ ràng bình tĩnh tự nhiên, giống như vốn tiểu tử này không phải là người tham dự đánh cuộc, giống như tiểu tử này luôn tính trước như vậy.

Giang Trần tự tin thong dong, đã chạm vào lòng tự tôn của Bộ Đan Vương.

– Bộ Đan Vương, rất không may, ngươi thua rồi.

Dịch Đan Vương cũng không quá tàn nhẫn, chỉ là tuyên bố Bộ Đan Vương đã thua.

Trong lòng Bộ Đan Vương nhảy thót lên một cái, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, ấp a ấp úng nói:

– Không có khả năng … Làm sao ta có thể thua được. Có phải có nhầm lẫm ở đâu không?

– Không sai.

Dịch Đan Vương khẽ than nhẹ một tiếng rồi lắc đầu. Một hai người có lẽ sẽ sai, hai trăm phiếu đều cùng một số, làm sao có thể sai được.

Bộ Đan Vương hiển nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lớn tiếng nói:

– Ta không tin ta sẽ thua, ta muốn nhìn phiếu bầu.

Dịch Đan Vương cười khổ lắc đầu:

– Bộ Đan Vương, ta xác định ngươi sẽ không muốn nhìn thấy phiếu bầu đâu. Nhìn vào sẽ khiến cho ngươi càng thêm khổ sở.

– Nói láo, lão phu không nhìn phiếu bầu làm sao có biết được có phải các ngươi đang trêu ta hay không?

Trên ghế trọng tài, cũng may đều có quang tráo cách âm, người dự thi phía dưới tuy rằng xem náo nhiệt, thế nhưng lại không biết bọn họ đang nói gì. Chỉ thấy dường như trong đám trọng tài xuất hiện tranh chấp.

Thái độ của Bộ Đan Vương như vậy làm cho Dịch Đan Vương nhướng mày. Hắn đã nghĩ tới mặt mũi của Bộ Đan Vương, cho nên không bổ thêm một đao.

Việc này Bộ Đan Vương rõ ràng không biết phân biết, thô lỗ như vậy, vậy mà hắn lại nói Dịch Đan Vương nói láo? Còn muốn xem xét phiếu bầu, hoài nghi đám người bọn hắn.

Trong lúc nhất thời biểu lộ trên mặt Dịch Đan Vương phát lạnh:

– Ngươi đã muốn làm như vậy, vậy thì tự mình xem qua đi. Ta sợ sau khi ngươi xem xong sẽ là ác mộng cả đời ngươi.

Lúc này Bộ Đan Vương làm sao có thể nghe lột tai. Hắn thầm nghĩ phiếu bầu này phải chăng có người cố ý chơi hắn.

Cơ hồ tất cả hai trăm phiếu đều bày trước mặt Bộ Đan Vương, hắn lần lượt nhìn từng cái. Mỗi khi xem xong một cái, cơ mặt lại run rẩy một lần, sắc mặt càng trở nên u ám hơn một ít.

Khi nhìn thấy bốn năm mươi cái, cơ hồ hắn muốn sụp đỏ. Bờ môi run rẩy, biểu hiện trên mặt quả thực giống như gặp quỷ.

Khi nhìn thấy một trăm cái, hắn không còn dũng khí nhìn thêm nữa. Vẻ mặt hắn chán nản, xụi lơ ngồi ở trên ghế, trong mắt toát lên vẻ tuyệt vọng.

Một hồi lâu sau, Bộ Đan Vương mới ngồi xuống, mặt xám như tro tàn nhìn qua Giang Trần:

– Ta nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua. Hiện tại chỉ có một yêu cầu, đó là nhìn đề mục của ngươi. Rốt cuộc là loại đề mục gì mà khiến cho toàn bộ mọi người đều chọn đề mục của ngươi?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

– Ngươi cứ tự tiện.

Bộ Đan Vương nắm quyển trục, nhìn một chút, biểu lộ trên mặt vô cùng phong phú. Có kinh ngạc, lại khiếp sợ, đến cuối cùng lại chuyển thành bất đắc dĩ thật sâu.