Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Giang Trần nghe vậy cũng cười rộ lên, lúc này hắn mới nhớ tới Lưu Văn Thải cũng không phải là Thang Hồng, tiểu tử này tính cách rụt rè, có một chút chuyện nhỏ thích coi là chuyện lớn. Là một gia hỏa mẫn cảm.

- Ngươi thấy Thái uyên các này cũng rất lớn đúng không? Chẳng lẽ còn không nuôi nổi hai người rảnh rỗi như các ngươi?

Giang Trần cười cười, lơ đễn nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta tìm ngươi cũng không phải bởi vì muốn phân công ngươi đi làm cái gì. Ở nơi này ngươi chỉ có một nhiệm vụ.

- Nhiệm vụ gì?

Hai mắt Lưu Văn Thải sáng ngời, cảm thấy Giang Trần sư huynh rốt cuộc cũng phân nhiệm vụ cho hắn. Thoáng cái hắn có cảm giác mình được coi trọng. Rốt cuộc không cần phải ăn uống chùa, lo lắng mình không làm ra cống hiến gì.

- Nhiệm vụ của ngươi chính là tu luyện cho tốt, không ngừng đào bới tiềm lực của ngươi. Văn Thải, còn nhớ ban đầu ở Bất Diệt linh sơn ta đã nói chuyện gì với ngươi không? Ta nói trong cơ thể ngươi có tiềm lực vô cùng, giống như một bảo tàng còn chưa khai phá vậy. Trước kia ta không có năng lực khai phá bảo tàng này ra, thế nhưng hiện tại ở Lưu Ly vương thành này, dùng năng lực và địa vị của ta, hiện tại cũng có thể cung cấp cho ngươi một hoàn cảnh tương đối ổn định, để cho ngươi tiện lợi tu luện. Ta không biết có thể cung cấp sự ổn định, tiện lợi này bao lâu, cho nên ngươi phải cố gắng tu luyện, không được lơ là.

Khi Giang Trần nói những lời này biểu lộ vô cùng ngưng trọng, hiển nhiên không giống như đang nói đùa.

Lưu Văn Thải khẽ gật mình:

- Tu luyện? Sư huynh, đây cũng là nhiệm vụ sao? Ta chiếm dụng tài nguyên mà cái gì cũng không làm, ta sợ người khác nói qua nói lại.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Đây là địa bàn của ta, ta không có nói ai dám nói? Không cần lo lắng việc người khác nói gì, tôn chỉ của Thái Uyên các là nhân tài. Ngươi không có thiên phú gì với đan dược, chuyện ngoại giao, bên trong ngươi cũng không xử lý được. Ưu thế lớn nhất của ngươi chính là tiềm lực tu luyện. Thứ ta cần ngươi làm chính là khai phá tiềm lực của bản thân mình.

Cũng không phải Giang Trần thực sự muốn mượn lực lượng của Lưu Văn Thải, chỉ là hắn cảm thấy đã là người một nhà, là huynh đệ nhà mình thì tự nhiên càng mạnh càng tốt.

Tương lai Thần Uyên đại lục ai biết được sẽ có biến cố thế nào. Trong loạn thế thực lực càng mạnh thì cơ hội bảo vệ được tính mạng cũng càng lớn.

Lưu Văn Thải có đầy đủ thiên phú như vậy, loại người này nếu như để cho đi làm chuyện khác, đó chính là lãng phí thiên phú, trời đất không dung.

Lưu Văn Thải cảm thấy chua xót, hai mắt thoáng cái ửng đỏ.

Hắn là người rất mẫn cảm, những loại lời như vậy có rất ít người nói với hắn. Cho dù là Cửu Sư lão tổ, lúc trước đề bạt hắn, tài bồi hắn cũng chỉ biết rõ Lưu Văn Thải hắn có tiềm lực mà thôi.

Chỉ có Giang Trần sư huynh từ đầu tới đuôi đều chân chính quan tâm hắn, cân nhắc vì hắn.

- Sư huynh, ta...

. Chỉ sợ ta sẽ làm phụ kỳ vọng của sư huynh.

Yết hầu Lưu Văn Thải run run, ngữ khí có chút nức nở.

Giang Trần than nhẹ một tiếng:

- Văn Thải, tính cách của ngươi tinh tế, tỉ mỉ, nhưng có đôi khi ngươi không nên băn khoăn quá nhiều. Ngươi phải biết rằng ta không phải là loại người tính toán chi li. Ta và ngươi là huynh đệ, ngươi luôn gọi ta là huynh trưởng, ta không chiếu cố ngươi thì ai chiếu cố ngươi?

Hai mắt Lưu Văn Thải đỏ bừng, không ngừng gật đầu, bờ môi run rẩy, hiển nhiên lúc này vô cùng kích động.

Giang Trần vỗ nhẹ bả vai hắn, nói:

- Quan trọng nhất không phải là không nên phụ kỳ vọng của ta, mà là không nên phụ lòng ông trời khi cho ngươi thiên phú, không nên phụ lòng phụ mẫu khi đã cho ngươi thân thể này.

Nghe Giang Trần nói như vậy, hai mắt Lưu Văn Thải lập tức sáng ngời.

Hiển nhiên Lưu Văn Thải từ nhỏ không có phụ mẫu, đối với phụ mẫu có tình cảm rất lớn, phức tạp. Nghe Giang Trần an ủi hắn như vậy, hắn cũng nặng nề gật đầu.

- Sư huynh, ta biết, Văn Thải nhất định sẽ khắc khổ tu luyện. Tương lai khi nổi bật sẽ phân ưu cùng với sư huynh.

Lời nói này đối với Lưu Văn Thải mà nói, đã là lời nói hùng hồn, rất ít khi hắn nói.

Ánh mắt Giang Trần hiện lên sự thưởng thức, thứu hắn muốn chính là sự tự tin này của Văn Thải.

Hắn móc ra một cái bình nhỏ, nói:

- Văn Thải, đồ vật trong bình này đối với ngươi mà nói vô cùng quan trọng. Ta hy vọng ngươi có thể lợi dụng tác dụng của nó lớn nhất.

- Sư huynh, đây là .

.

.

Trong mắt Lưu Văn Thải hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Đây là máu của Chân Long.

Giang Trần lạnh nhạt nói:

- ta đã từng cho Diệp lão gia tử của Bảo Thụ tông máu của Chân Long, Thang Hồng cũng có. Nhưng mà máu của Chân Long này đối với ngươi mà nói lại có tác dụng lớn nhất. Bởi vì ta cảm thấy tiềm lực trong cơ thể ngươi thông qua máu Chân Long kích thích có lẽ sẽ được đào móc tới hạn mức lớn nhất.

- Máu tươi Chân Long?

Toàn thân Lưu Văn Thải khẽ run, đột nhiên nhớ tới trên đài Giang Trần đã triệu hoán ra Chân Long pháp tướng:

- Sư huynh, huynh có nhiều máu Chân Long như vậy sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm. Trong lòng lại thầm nói, nếu như ta nói cho ngươi biết ta có một đầu chân long, khi đó không biết ngươi có bị dọa chết hay không.

Thuận tay đưa cho Lưu Văn Thải hai khỏa long tinh, hắn dặn dò:

- Đây là long tinh, so với máu của Chân Long cũng không kém là bao. Ta hy vọng đợi một đoạn thời gian nữa ngươi có thể trở thành một đại đế mới quật khởi của Vạn Tượng Cương Vực.

Đại đế?

Ánh mắt Lưu Văn Thải chấn động, lập tức toát ra vẻ mong chờ.

- Không cần phải hoài nghi, ngươi có tiềm lực như vậy. Vạn Tượng Cương Vực sở dĩ chỉ là hạ vực, không phải là Vạn Tượng Cương Vực không có thiên tài, mà là tài nguyên của Vạn Tượng Cương Vực đều bị người ta cướp đoạt đi mà thôi. Có lẽ tương lai thu phục Vạn Tượng Cương Vực ngươi cũng có thể xuất ra được một phần lực lượng.

- Sư huynh, thu phục Vạn Tượng Cương Vực, Văn Thải nghĩa bất dung từ.

Giang Trần gật gật đầu nói:

- Hai vật này ngươi hoặc luyện hóa, hoặc là bảo tồn cũng được. Nhớ kỹ không nên bạo lộ cho bất luận kẻ nào biết được chuyện này.

Cũng không phải tất cả mọi người đều có tư cách đạt được máu tươi của Chân Long. Mặc dù Giang Trần có một ít máu Chân Long, thế nhưng cũng không thể gặp người nào cũng phát.

Chuyện như vậy không phải là đang làm chuyện tốt mà là hại người.

Chỉ có người thích hợp với máu tươi Chân Long, có thể lợi dụng tới tình trạng tốt nhất mới có tư cách hưởng dụng máu Chân Long.

Lưu Văn Thải không thể nghi ngờ là người lựa chọn tốt nhất.

Cầm bình nhỏ chứa máu Chân Long trong tay, còn có hai khỏa long tinh, lòng bàn tay Lưu Văn Thải run lên nhè nhẹ, hiển nhiên vô cùng kích động.

Hai thứ đồ vật này bất luận là thứ nào ném ra ngoài đều có thể bán với cái giá trên trời. Loại vật này ở trong Vạn Tượng Cương Vực thậm chí còn không có khả năng xuất hiện.