Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Niêm Hoa đại đế nói với tám trăm chư hầu:

- Chư vị, lần này triệu tập đại hội chư hầu, ý đồ tất cả mọi người đều biết rõ. Lưu Ly vương thành hiện tại thế cục hỗn loạn, cần một người chưởng quản chủ trì đại cục. Cho dù tạm thời thay Khổng Tước đại đế chủ trì một chút, vậy cũng phải có một người thích hợp. Rốt cuộc là Tu La đại đế chăm lo việc công thích hợp hơn hay là Chân thiếu chủ tuổi trẻ tài cao thích hợp hơn? Quyền quyết định nằm trong tay các chư hầu các ngươi. Nhớ kỹ đây không phải là trò đùa, xin các ngươi suy nghĩ thận trọng vấn đề này, đưa ra cái tên các ngươi cho rằng thích hợp nhất. Bởi vì rất có thể quyết định sẽ ảnh hưởng tới xu thế tương lai của Lưu Ly vương thành.

Chư hầu phía dưới kêu lên:

- Chọn làm gì nữa? Chúng ta hy vọng cường giả vi tôn. Ai mạnh hơn chúng ta chọn người đó.

- Đúng vậy a. Tu La đại đế là người mạnh nhất sau Khổng Tước đại đế, tự nhiên phải là Tu La đại đế chủ trì đại cục. Chân thiếu chủ. Thiên tài rất nhiều, chờ ngày nào đó hắn trở thành đại đế rồi lại nói sau.

Niêm Hoa đại đế nói xong, đã có một nhóm lớn người ủng hộ Tu La đại đế bắt đầu kêu gào.

Có người ủng hộ Tu La đại đế tự nhiên cũng có người ủng hộ Khổng Tước thánh sơn, cũng có người ủng hộ Chân thiếu chủ, nhóm chư hầu này cũng nhao nhao kêu lớn.

- Nói láo, Khổng Tước thánh sơn khống chế Lưu Ly vương thành, là truyền thống từ trước tới nay. Trừ người Khổng Tước thánh sơn ra, đều là kẻ soán vị.

- Chúng ta ủng hộ Chân thiếu chủ, tuy rằng thiếu chủ còn trẻ, thế nhưng mà tiềm lực và thực lực của thiếu chủ đều chứng minh thiếu chủ chính là người nối nghiệp hợp cách.

- Ta cũng ủng hộ Chân thiếu chủ, Chân thiếu chủ trẻ tuổi như vậy mà đã có thành tựu như thế, mọi người chúng ta nguyện ý chờ thiếu chủ một trăm năm, một trăm năm không đủ thì ba trăm năm, năm trăm năm. Lưu Ly vương thành muốn phát triển lâu dài, vẫn cần thiên tài như Chân thiếu chủ.

- Đúng vậy, nhiều năm trôi qua như vậy Tu La đại đế đã chứng minh hắn chỉ thích hợp làm lão nhị. Hoặc là làm lão tam. Làm lão đại, ta thủy chung vẫn cảm thấy hắn thiếu một cỗ khí thế và lòng dạ.

Hiện trường một mảnh lộn xộn, một mảng lớn chư hầu tiến lên nói chuyện, bọn họ cũng không kiêng kỵ nhiều như vậy.

Trận doanh hai phe, ngươi một lời, ta một lời, lập tức dẫn tới một trận khẩu chiến.

Bên Khổng Tước thánh sơn, cho dù Khổng Tước đại đế không có mặt, vẫn có một đám thành phần tử trung. Những người này đều do Khổng Tước đại đế năm đó đề bạt lên, nhận đại ân của Khổng Tước đại đế.

Mặc kệ Khổng Tước đại đế có ở đây hay không, bọn họ đã sớm coi Khổng Tước thánh sơn là chỗ dựa của mình Khổng Tước thánh sơn còn, địa vị của bọn họ yên ổn, vững chắc.

Nếu như Khổng Tước thánh sơn thất thế, địa vị của bọn họ sớm muộn gì cũng biến mất.

Tuy rằng Tu La đại đế ngoài sáng trong tối ngầm ám chỉ với bọn họ, thậm chí phái người qua nói với bọn họ, cũng hứa hẹn chỉ cần bọn họ ủng hộ Tu La đại đế, ngày sau tuyệt đối sẽ không chèn ép bọn họ.

Những người này nói tới nói lui, đại bộ phận người từ trung với Khổng Tước đại đế, những chư hầu này đều cảm thấy khó có thể tin tưởng nổi.

Đầu tiên, Tu La đại đế vốn cũng không phải là loại người lòng dạ rộng lượng như vậy.

Còn nữa, bọn họ là người mà Khổng Tước đại đế đề bạt, nhận được ân đề bạt của Khổng Tước đại đế, muốn bọn họ đảo mắt phản bội lại Khổng Tước thánh sơn, đầu nhập vào Tu La đại đế, bọn họ không làm được.

Huống chi, hiện tại rốt cuộc Khổng Tước đại đế có vẫn lạc hay không, hiện tại cho dù là ai cũng không làm rõ được.

Dù sao Khổng Tước đại đế thống trị Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, ở trong mắt các lộ chư hầu của Lưu Ly vương thành, Khổng Tước đại đế đã sớm là một tồn tại vô địch.

Mọi người căn bản không tin Khổng Tước đại đế vô duyên vô cớ mà vẫn lạc.

Cho nên cho dù là người trong lòng có chút dao động, trải qua cân nhắc một cách lý trí cũng vẫn cảm thấy lúc này ủng hộ Tu La đại đế chính là chuyện bảo hổ lột da.

Ủng hộ Tu La đại đế, đợi khi Tu La đại đế thượng vị, chưa chắc bọn họ đã có quả ngon để ăn. Mà vạn nhất ngày sau Khổng Tước đại đế cường thế trở về, bọn họ càng là người thảm nhất. Tuyệt đối sẽ trở thành cái đích ngắm cho mọi người khinh bỉ, xỉ vả.

Càng nghĩ bọn họ càng hiểu rõ, bọn họ đã bị đánh lên cái dấu người của Khổng Tước thánh sơn, thì nhất định phải đứng trên một cái thuyền với Khổng Tước thánh sơn.

Phản bội Khổng Tước thánh sơn, chính là tự đoạn đường lui của mình.

Trận doanh song phương ngươi tới ta đi, đều không ai nhường ai.

Giang Trần lạnh nhạt nhìn một chút, lúc này hắn phát hiện ra người ủng hộ Tu La đại đế quả thực không ít. Có thể nhìn ra được, những năm này Tu La đại đế cũng thu mua không ít người.

- Có lẽ Khổng Tước đại đế đối với chuyện này đã sớm biết rõ. Chỉ là Khổng Tước đại đế địa vị cao cả, cũng không thèm để ý tới những thứ này a.

Tuy răng Tu La đại đế có không ít người ủng hộ, nhưng mà người ủng hộ của Khổng Tước thánh sơn cũng không ít.

- Khổng Tước thánh sơn khống chế Lưu Ly vương thành ba ngàn năm, xem ra vẫn là căn cơ hùng hậu. Cho dù hiện tại tin đồn ngập trời cũng không xuất hiện cảnh đào ngũ quy mô lớn. Điều này cũng gián tiếp chứng minh mị lực của Khổng Tước đại đế vô cùng có sức thuyết phục.

Giang Trần cũng nhìn ra được, những chư hầu thuộc nhất mạch Khổng Tước thánh sơn lúc này đều giương cờ ủng hộ Khổng Tước thánh sơn.

Chuyện này cũng khiến cho Giang Trần âm thầm cảm thấy vui mừng. Hắn và những người này kỳ thực chưa nói tới giao tình gì. Nếu như quả thực Khổng Tước đại đế vẫn lạc, theo đạo lý mà nói, người đi trà lạnh, chuyện này cũng có thể hiểu được.

Thế nhưng mà những chư hầu này cũng không có vứt bỏ Khổng Tước thánh sơn, mà vẫn trung thành như cũ, chuyện này khiến cho Giang Trần ít nhiều có chút cảm động.

Điều này cũng khiến cho hắn quyết định, cho dù khó khăn hơn nữa cũng phải tranh giành cao thấp với Tu La đại đế.

Giang Trần rất rõ ràng, dùng căn cơ và địa vị của hắn hiện tại, muốn áp đảo Tu La đại đế là một chuyện vô cùng khó khăn.

Thế nhưng mà vì những người toàn lực ủng hộ Khổng Tước thánh sơn, Giang Trần nhất định phải toàn lực ứng phó.

- Bệ hạ à, bệ hạ. Lần này quả thực bệ hạ đã để lại cho ta vấn đề không nhỏ a.

Giang Trần nhớ tới Khổng Tước đại đế, một mặt lo lắng cho an nguy của Khổng Tước đại đế, một mặt lại cười khổ thầm nói.

- Yên lặng một chút.

Niêm Hoa đại đế giơ tay lên, uy áp Đại đế tràn ra, lập tức ngăn chặn những tiếng ồn ào tại hiện trường.

- Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Niêm Hoa đại đế xưa nay rất ít khi nổi giận, thế nhưng mà một khi nổi giận, người khác cũng rất khó có thể cho qua được.

- Đã định ra như vậy, không quản các ngươi ủng hộ ai, các ngươi đều có một lần cơ hội bỏ phiếu. Nhớ kỹ, các ngươi đầu tiên là chư hầu của Lưu Ly vương thành. Lựa chọn của các ngươi là đại cục của Lưu Ly vương thành, mà không phải là tranh đấu nước miếng nhàm chán như vậy