Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Một tông môn, một thế lực, nếu như là trăm hoa đua nở, không thể nghi ngờ sẽ càng tăng thêm nội tình của bản thân.

Đan Hỏa thành vì sao ở bát vực có danh tiếng dường như có thể lấn áp được Lưu Ly vương thành, cũng là bởi vì Đan Hỏa thành tương đối cởi mở hơn một chút, tất cả lĩnh vực đều có phát triển, có một môi trường khoáng đạt. Các thiên tài các lĩnh vực cùng với người đứng đầu đều không hẹn mà cùng phát triển ở những mặt khác.

Điểm này cũng là thứ mà Lưu Ly vương thành thiếu.

Không phải nói là Lưu Ly vương thành không có lực hấp dẫn, mà là Lưu Ly vương thành đối với đỉnh cấp cường giả, đối với thiên tài ở các loại lĩnh vực mà nói, Lưu Ly vương thành thiếu đi loại lực hấp dẫn khiến cho người ta mê muội. Làm cho người ta tới đây không nhìn thấy vẻ khoáng đạt.

Đây là khuyết điểm lớn nhất của Lưu Ly vương thành.

Trên thực tế Khổng Tước đại đế cũng ý thức được điểm này, cho nên hắn ở phương diện đan đạo làm rất nhiều chuyện. Chỉ là Lưu Ly vương thành to lớn như vậy, bằng vào lực lượng một mình của Khổng Tước đại đế, cuối cùng vẫn chỉ có hạn, không có khả năng chu toàn được.

Cho nên những năm gần đây tuy rằng Lưu Ly vương thành luôn cố gắng, thế nhưng hiệu quả ở các phương diện cũng không tính là quá nổi bật.

Cũng không phải nói năng lực Khổng Tước đại đế có hạn. Mà là những phương diện này nội tình và truyền thống của Lưu Ly vương thành thực sự vẫn còn chênh lệch một đoạn với Đan Hỏa thành.

Thừa dịp cơ hội lần này, Giang Trần cũng kích thích loại thế cục ao tù nước đọng của Lưu Ly vương thành một chút, rót vào chút sức sống cho loại thế cục này.

Cho nên hắn mới đưa ra ý kiến đấu lớn một hồi, tất cả các phương diên, cũng khiến cho thế lực khác nhận thức một việc, ngoài võ đạo ra, còn có rất nhiều lĩnh vực khác đáng giá để nghiên cứu. Những lĩnh vực này cũng có thể đi thông tới đỉnh phong.

Đứng ở độ cao của Giang Trần, kiếp trước hắn đã từng bái phỏng quá nhiều cường giả, thông qua các lĩnh vực khác hau, đi về phía đỉnh phong. Cũng không chỉ có võ đạo mới có thể đi tới đỉnh phong.

Thương Hải đại đế lúc này bị lời này của Giang Trần chọc giận. Cùng chỉ giáo? Đây là hoàn toàn không để Thương Hải đại đế hắn vào mắt a.

- Tốt, tốt. Chân thiếu chủ, ngươi đã cuồng như vậy, bổn đế trước tiên sẽ lôi gốc gác của ngươi ra hết.

Thương Hải đại đế hổn hển nói.

- Ngươi rốt cuộc muốn so cái gì với ta?

Khóe miệng Giang Trần nở nụ cười lạnh, đồng thời nhìn về phía Tu La đại đế:

- Tu La đại đế, hắn xuất chiến có thể đại biểu ngươi hay không?

Câu này khiến cho Tu La đại đế đứng ngồi không yên, hắn lo lắng Thương Hải đại đế không cẩn thận trúng quỷ kế của đối phương, vạn nhất mà thua một ván một cách khó hiểu, như vậy được không bù mất.

Hắn lập tức thản nhiên nói:

- Hiện tại nói mấy thứ cụ thể đó làm gì? Đấu mấy ván còn chưa nói rõ, gấp cái gì?

Tu La đại đế nói với Niêm Hoa đại đế:

- Niệm Hoa đạo huynh, đấu những lĩnh vực nào, ngươi có đề nghị gì không?

- Chuyện này còn cần song phương các ngươi tự mình thương nghị. Nếu như lão phu mở miệng, khó tránh khỏi khiến cho mọi người nghi ngờ lão phu thiên vị.

Niêm Hoa đại đế không cho đề nghị nào.

Tu La đại đế nói:

- Thế giới võ đạo tự nhiên võ đạo là quan trọng nhất, những lĩnh vực khác đấu một trận. Bổn đế đề nghị võ đạo đấu ba trận. Những lĩnh vực khác, đan đạo và phù lật tất cả đều đấu một ván. Năm trận quyết định thắng bại, thế nào?

Tu La đại đế sở dĩ đưa ra lĩnh vực phù lật mà không đề cập tới lĩnh vực trận pháp là vì Tu La đại đế hắn dường như đã nghe nói qua, trận pháp nhất đạo này Chân thiếu chủ cũng vô cùng am hiểu.

Nếu như là lĩnh vực đối phương am hiểu, Tu La đại đế tự nhiên phải tránh đi. Về phần đan đạo, hắn biết rõ trốn không thoát. Nếu như không đấu đan đạo, vừa không hợp lý, lại khiến cho mọi người nghĩ hắn sợ Chân thiếu chủ, ngay cả đan dạo cũng không dám đề cập tới.

Chỉ đánh cuộc đan đạo một trận, dù có thua, vậy cũng không phải sợ. Lĩnh vực võ đạo và phù lật, cũng có thể kiếm trở lại. Lĩnh vực phù lật này Tu La đại đế vẫn còn có chút tự tin.

Chân thiếu chủ này hắn chưa nghe nói qua tiểu tử này có tài hoa đặc thù gì ở phương diện này.

Không đợi Giang Trần mở miệng, Bàn Long đại đế bên cạnh cười rộ lên:

- Có chút kỳ quái a, lĩnh vực võ đạo bao hàm rất nhiều thứ? Vì sao đánh chỉ có đánh cuộc đan đạo và phù lật? Trận pháp nhất đạo chẳng lẽ không quan trọng? Ngự thú chẳng lẽ không quan trọng? Luyện khí thì sao? Cơ quan đâu rồi?

Giang Trần cũng cười nói:

- Hiếm khi triệu tập đại hội chư hầu một lần, tự nhiên phải cho mọi người tận hứng. Ta đề nghị, để cho chư vị chư hầu quyết định. Mọi người có thể nghĩ tới lĩnh vực nào thì chúng ta đấu một hồi. Như vậy mới bõ một phen chư vị lặn lội đường xa như vậy. Cũng có thể cho mọi người nhìn thấy nội tình hai nhà.

Tu La đại đế nghe vậy hận không thể tát một cái vào mặt mình.

Hắn cảm thấy Chân thiếu chủ này không phút giây nào không nịnh nọt các lộ chư hầu, đây là lấy lòng a. Cứ theo đà này, trong các chư hầu, không ít người sẽ thiên về phía Chân thiếu chủ. Đối với Tu La đại đế hắn vô cùng bất lợi.

Hừ, thi đấu cũng không phải là trò đùa. Một ít lĩnh vực không đủ đặt lên mặt bàn, nếu như cũng đấu một trận, có trời mới biết sẽ tới khi nào.

Tu La đại đế không chấp nhận.

Giang Trần cười nói:

- Còn chưa bắt đấu Tu La đại đế ngươi đã e sợ như vậy. Nếu như vậy ngươi sao có thể làm được chưởng khống giả của Lưu Ly vương thành cơ chứ?

Tu La đại đế thực sự quê quá hóa khùng, có xúc động muốn bạo phát tại chỗ.

- Chân thiếu chủ, bổn đế có chút hoài nghi, liệu có phải ngươi đang cố ý kéo dài thời gian.

Tu La đại đế lạnh lùng nói.

- Ta kéo dài thời gian làm gì?

Giang Trần cười nhạt một tiếng.

- Nếu như vậy vì sao ngươi lại hung hăng càn quấy như vậy?

Thanh âm của Tu La đại đế có chút tức giận.

- Sao ta lại hung hăng càn quấy cơ chứ? Ngươi triệu tập đại hội chư hầu, hiện tại lại không nghe đề nghị của chư hầu, muốn làm mà không muốn bàn luận, chọn thứ có lợi cho ngươi. Ngươi không cảm thấy mình rất không có phong độ hay sao?

Tu La đại đế thực sự rất phiền muộn. Hắn biết rõ Chân thiếu chủ có chút khó chơi. Thế nhưng mà trước khi triệu tập đại hội chư hầu, hắn đã từng phân tích kỹ càng, từ trước tới nay hắn đều cảm thấy không có Khổng Tước đại đế, hắn muốn trở thành chưởng khống giả tuyệt đối là chuyện chắc chắn.

Chỉ là Chân thiếu chủ, coi như là thiên tài nghịch thiên, cuối cùng tuổi còn rất trẻ, quá non.

Trong trí nhớ của Tu La đại đế, Chân thiếu chủ này cho dù so với đệ tử chân truyền Lý Kiến Thành của hắn còn có ưu thế hơn một chút, thế nhưng đến cùng chỉ là thiên tài trẻ tuổi, căn bản không có tư cách đánh đồng với hắn chứ đừng nói là cạnh tranh với hắn trên đại hội chư hầu.