Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Cái khẩu khí này, làm cho trong lòng Đại giáo chủ chấn động, vội vàng nháy mắt cho Nhị giáo chủ. Ý bảo nàng thái độ không nên cương như vậy.

Quả nhiên, nghe được lời ấy, sắc mặt của Giang Trần cũng ngưng tụ:

- Nhị giáo chủ, ngươi cũng là tiền bối thành danh, nói chuyện lại càn rỡ thô lỗ như thế sao? Hẳn là ngươi cảm thấy, Giang mỗ ta còn cần trèo cao Thanh Nguyệt nhất mạch ngươi?

Ngữ khí của Giang Trần trầm xuống, lập tức làm cho hiện trường trở nên thập phần áp lực.

Nhị giáo chủ nói, đích thật là không có dùng đầu óc, sau khi nói ra, nàng cũng có chút hối hận. Ý thức được mình càn rỡ thô lỗ, dù sao kẻ ngồi đối diện mình, không phải một giang hồ vãn bối bình thường, mà là Lưu Ly Vương Thành Thiếu chủ danh chấn thiên hạ.

Bất quá, tính tình nàng can trường, nghe Giang Trần mắng, cũng lập tức khó chịu. Khóe miệng khẽ động, chuẩn bị uấn nhưỡng ngôn ngữ cay nghiệt ra phản kích.

Đại giáo chủ quá quen thuộc tính cách của Nhị giáo chủ rồi, thấy nét mặt của nàng, liền biết Nhị giáo chủ muốn phát tác.

- Lão Nhị, tỉnh táo một ít. Chuyện này, Giang Trần Thiếu chủ đã nói ra, Nguyệt Thần Giáo chúng ta, coi như hồi báo đại ân lúc trước Giang Trần Thiếu chủ cứu chữa Nguyệt Thần Bảo Thụ, cũng nên chăm chú điều tra một phen. Nếu thật có hiểu lầm này, thì tiêu tan hiềm khích lúc trước, để cho vợ chồng bọn hắn đoàn tụ.

Đại giáo chủ vội vàng giội nước lã dập tắt lửa.

Tính cách của Nhị giáo chủ, hoàn toàn chính xác rất nóng nảy, nghe xong lời này của Đại giáo chủ, nàng cũng cười rộ lên:

- Đại giáo chủ, hắn tùy tiện nói một câu như vậy, ngươi cũng tin được? Dưới gầm trời này, nào có sự tình trùng hợp như vậy? Nói sau, đứa trẻ bị vứt bỏ kia điếm ô huyết mạch của Thanh Nguyệt nhất mạch ta, năm đó sau khi tìm trở về, bị ta để cho môn hạ đệ tử xử tử, nào còn người sống?

Nhị giáo chủ dứt khoát liều chết không nhận.

Lần này lời vừa nói ra, Từ Thanh Tuyền ở phía sau nàng có chút nhoáng một cái, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên lời nói này có chút đả thương nàng.

Nếu như trước đó Giang Trần không biết mẫu thân còn khoẻ mạnh, có lẽ hắn sẽ tin.

Thế nhưng mà, hắn biết rõ mẫu thân khoẻ mạnh, liền biết Nhị giáo chủ này nói dối rồi.

- Nhị giáo chủ, sự tình Nguyệt Thần Bảo Thụ, chẳng qua là ta tiện tay làm, thật không có trông cậy vào Nguyệt Thần Giáo các ngươi hồi báo cái gì.

Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt:

- Bất quá, ngươi cũng chớ đánh giá thấp quyết tâm tiếp mẫu thân của ta. Lại càng không nên đánh giá thấp cảm tình của cha ta đối với mẫu thân.

Nhị giáo chủ lạnh lùng cười cười:

- Giang Trần Thiếu chủ, ngươi đây là dọa ta sao? Tuy Lưu Ly Vương Thành cường đại, nhưng dọa không ngã bổn giáo. Ngươi có uy phong lớn như vậy, đi nơi khác bày đi.

- Lão Nhị, đã đủ rồi.

Đại giáo chủ nhướng mày, quả nhiên hết thảy như nàng đoán trước, Nhị giáo chủ thật đúng là đem sự tình náo cương rồi.

- Đại giáo chủ, chẳng lẽ ngươi cũng muốn hồ đồ như bọn hắn?

Hiển nhiên Nhị giáo chủ đối với chuyện này phi thường kiêng kị, thái độ đã đến trình độ không thể nói lý.

Người bình thường, sau khi nghe nói chuyện này, trên cơ bản đều chọn điều tra thoáng một phát, sau đó mượn cơ hội hòa hoãn quan hệ, thuận sườn núi hạ con lừa.

Thế nhưng mà, Nhị giáo chủ này rõ ràng quá cực đoan. Nàng đã coi sự tình làm bẩn huyết mạch kia là sỉ nhục, nên căn bản không tiếp thu mạch suy nghĩ khác.

Lúc này, Tiêu Vân ở bên người Giang Trần cười rộ lên:

- Nguyệt Thần Giáo, cái giá đỡ thật lớn a. Vị này chính là Nhị giáo chủ đúng không? Thiếu chủ nhà ta khách khí với ngươi, ngươi ngược lại không biết phân biệt. Hẳn là, ngươi ý định bức Thiếu chủ nhà ta đổi một loại phương pháp khác?

- Đúng vậy, vốn là một chuyện tốt. Nhị giáo chủ ngươi lại muốn đem chuyện tốt làm thành chuyện xấu? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Thiếu chủ nhà ta không có biện pháp khác?

Tiêu Phong cũng cười rộ lên.

Giang Trần khoát tay chặn lại, ngăn Hòe Sơn Nhị Tiêu xúc động.

- Nhị giáo chủ, mọi người tâm bình khí hòa một ít. Thanh Nguyệt nhất mạch Từ Mộng Thánh Nữ, là gia mẫu. Việc này, nếu như Bổn thiếu chủ không có một chút nắm chắc, sẽ không huy động nhân lực như vậy đến đây cầu hôn. Nếu như Nhị giáo chủ quyết tâm muốn giam mẫu thân của ta, đây là đẩy Giang mỗ vào cảnh bất hiếu bất nghĩa. Ta nghĩ, việc này đổi lại người của Nguyệt Thần Giáo các ngươi, cũng không có khả năng nhịn a.

Ngữ khí của Giang Trần chậm rãi:

- Ta lập lại một câu, không nên đánh giá thấp quyết tâm tiếp mẫu thân của ta. Cha mẹ chi ân, nặng như Thiên Địa. Vì cha mẹ, thiên có thể khai, địa có thể bổ!

Đại giáo chủ thở dài:

- Lão Nhị, ta biết năm đó ngươi xem việc này là sỉ nhục của Thanh Nguyệt nhất mạch, nhiều năm như vậy, ngươi thấy ta hỏi qua lần nào chưa? Thế nhưng mà lúc này không giống ngày xưa, nếu như Từ Mộng thật sự là mẫu thân của Giang Trần Thiếu chủ. Chuyện này, không chỉ không phải sỉ nhục của Thanh Nguyệt nhất mạch, ngược lại là câu chuyện để mọi người ca tụng. Ngươi nghĩ thoáng một phát, Từ Mộng rơi vào thế tục, lại sinh ra một thiên tài đỉnh thiên lập địa như vậy. Còn có...

.

Đại giáo chủ ý vị thâm trường liếc nhìn Từ Thanh Tuyền, lại không có bóc trần. Hiển nhiên là nhắc nhở Nhị giáo chủ, Từ Mộng kia lưu lạc thế tục, lại không phải Từ Mộng sai, lúc ấy nàng bất quá là hài nhi, biết rõ cái gì? Nàng căn bản không có tội, không nên vì thế gánh chịu bất luận trừng phạt gì. Huống chi, Từ Mộng còn để lại thiên tài huyết mạch như Từ Thanh Tuyền?

Nếu như Giang Trần Thiếu chủ cũng là nhi tử của Từ Mộng, như vậy Từ Mộng này, tuyệt đối là người có Đại Khí Vận.

Mấu chốt nhất là, nhìn khí thế kia của Giang Trần Thiếu chủ, cái quyết tâm này, căn bản không phải Nguyệt Thần Giáo có thể ngăn cản. Loại tình huống này, nếu như tiếp tục để cho sự tình chuyển biến xấu, nhất định là cục diện trăng khuyết khó tròn.

Với tư cách Đại giáo chủ, nàng tuyệt đối không cho phép Nguyệt Thần Giáo lẫn vào vũng bùn kia. Cho nên, nàng phải dập tắt lửa.

Chuyện này, cho dù để cho Nhị giáo chủ mất hứng, nàng cũng phải cưỡng ép làm chủ.

Sắc mặt của Nhị giáo chủ không vui, nhưng Đại giáo chủ nói, cuối cùng là có chút hiệu quả. Như một lưỡi dao sắc bén, ở trong óc của nàng, mở một mạch suy nghĩ mới.

Sỉ nhục?

Nếu như Từ Mộng thật sự sinh ra thiên tài như Giang Trần, cái kia có thể gọi sỉ nhục sao?

Ngay lúc này, Từ Thanh Tuyền bỗng nhiên hai mắt đẫm lệ từ phía sau nàng đi ra, bịch một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt nàng.

- Sư tôn từ bi, sư tôn thương tình. Thân thế của mẫu thân ta, Thanh Tuyền đã biết hết thảy, xin sư tôn buông tha cho thành kiến, thành toàn phụ mẫu ta đoàn tụ. Đệ tử nguyện cắt cỏ ngậm vành, hầu hạ ở bên cạnh sư tôn, báo đáp ân này.

Từ Thanh Tuyền khóc rơi nước mắt.

Cả đời này của Nhị giáo chủ, yêu hận cho tới bây giờ đều là một cây gân.

Nàng rất nghiêm khắc với Từ Thanh Tuyền, đó là yêu quá sâu. Từ trong đáy lòng, nàng thật ra rất cưng chiều đệ tử này.

Thấy Từ Thanh Tuyền quỳ gối ở trước mặt nàng, khóc rống rơi lệ cầu khẩn, Nhị giáo chủ ý chí sắt đá, cũng có chút mềm nhũn.