Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Dù sao, vừa rồi ở bên ngoài cung điện, một hồi lưu tinh hỏa vũ kia thực sự quá dọa người. Loại tai nạn này nếu như lại tới một lần, chỉ sợ trừ những cường giả Đế cảnh có thể miễn cưỡng chạy trốn ra. Những người khác căn bản không có bất luận hy vọng sinh tồn gì.

- Hai tông các ngươi định thế nào?

Vân Lan đại đế nhìn chằm chằm vào Long Phách Tương và cường giả Đế cảnh của Cửu Dương Thiên Tông.

Tên cường giả Đế cảnh của Cửu Dương Thiên Tông lần đầu tiên tỏ thái độ:

- Cửu Dương Thiên Tông ta không muốn ra ngoài. Ân oán giữa các ngươi với Lưu Ly vương thành, Cửu Dương Thiên Tông ta không tham dự.

Long Phách Tương trầm ngâm nói:

- Tuy rằng ta rất chán ghét tiểu tử Giang Trần kia. Nhưng mà lúc này không cần phải phức tạp như vậy.

Ngay cả Thiên Long phái cũng không muốn ra ngoài, Vân Lan đại đế cũng có chút bất đắc dĩ.

Hắn than nhẹ một tiếng:

- Nếu như vậy để cho tiểu tử Giang Trần kia tự sinh tự diệt vậy. Ta cũng không tin đầu Chu Tước thượng cổ kia sẽ không dùng một ít thủ đoạn gì đó.

Không hề nghi ngờ, đầu Chu Tước thần điểu này là thần điểu thượng cổ, lực lượng và uy năng đều viễn siêu cường giả Đế cảnh như bọn họ, đạt tới cấp độ càng sâu hơn.

Nếu như đầu thần điểu Chu Tước này ở trạng thái toàn thịnh, như vậy tuyệt đối có thể nhẹ nhõm giết chết tất cả bọn họ.

Đây ít nhất cũng là sinh linh cấp bậc Thiên Vị.

Chỉ là đầu thần điểu Chu Tước này, theo thượng cổ tới nay, hiển nhiên đã cực kỳ suy yếu. Tu vi mười không còn một, bằng không mà nói, vừa rồi ở bên ngoài cung điện, cũng không có khả năng chỉ giết chết ngần đấy người.

Vân Lan đại đế nghĩ cũng không dám nghĩ giao thủ với một đầu thần điểu Thiên Vị ở trạng thái toàn thịnh có tình cảnh như thế nào.

Đó căn bản không phải là chiến đấu cùng một cấp bậc.

Tiểu tử Giang Trần này cho dù có chút bổn sự, chẳng lẽ còn có thể chạy trốn trong tay thần điểu thượng cổ hay sao?

Vân Lan đại đế khoát tay, nói với hai cường giả Đế cảnh kia:

- Đầu thần điểu Chu Tước này nhất định sẽ thu thập tiểu tử kia.

Hai người này gật đầu, lại lui về phía sau.

Cả đám đều dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hiển nhiên đều không muốn bỏ qua cảnh tượng ngược đãi, giết chết Giang Trần.

- Giang Trần thiếu chủ...

. Chúng ta.

.

. Chúng ta.

.

. Có nên đi vào tránh đầu gió hay không?

Tử Yên tông lão kia nhịn không được truyền âm nói.

Đầu thần điểu Chu Tước kia không ngừng tiếp cận, uy áp cường đại kia cũng khiến cho thần hồn Tử Yên tông lão run rẩy, giống như linh hồn hắn có thể tùy thời bị nứt vỡ vậy.

Nhưng vào lúc này, pháp nhãn của Giang Trần bỗng nhiên trợn lên, một đạo thần thức bắn về phía đầu thần điểu Chu Tước kia.

Thứ Giang Trần vận dụng chính là thú ngữ thượng cổ.

Trên thế giới này, thú ngữ thượng cổ đã sớm thất truyền. Chỉ có Giang Trần biểu được thú ngữ thượng cổ này.

Cảm nhận uy áp cường đại của thần điểu Chu Tước, Giang Trần cũng kiên trì đứng ở bên ngoài, đương nhiên, trên người hắn có phù ấn thời không.

Nếu như đầu thần điểu Chu Tước này quả thực không có cách nào câu thông, Giang Trần tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây, đợi đầu thần điểu Chu Tước này hành hạ hắn tới chết.

Đầu thần điểu Chu Tước kia đằng đằng sát khí, không ngừng tới gần, hỏa diễm điên cuồng giống như muốn đem trọn cung điện thiêu đốt thành tro tàn vậy.

Hiển nhiên đây là một đầu thần điểu Chu Tước đang nổi giận.

Chi.

Thần điểu Chu Tước ngẩng cái đầu cao quý lên, miệng phát ra tiếng rít gào thật dài.

Một tiếng thét dài này khiến cho cả cung điện bắt đầu lay động, ngay cả trận pháp do bảy đạo thần quang hình thành cũng lập lòe, lúc sáng lúc tối.

Giang Trần làm như không phát giác ra chuyện này, cảm nhận khí tức cường đại không ngừng tràn tới, hắn chỉ cắn răng kiên tri.

f

Ngay lúc này, đầu Chu Tước kia đột nhiên im bặt, hai mắt giống như hỏa diễm thiêu đốt trừng mắt nhìn Giang Trần, giống như đang thẩm định gì đó.

- Tiền bối thần thú thượng cổ, chính là quý tộc Chư thiên, không biết sao lại thiên nhân còn có ngũ suy? Chẳng lẽ tiền bối cam chịu như vậy sao?

Giang Trần dùng thú ngữ thượng cổ, thông qua thần thức, định trao đổi với đầu thần điểu Chu Tước này.

Giang Trần cũng nhìn ra được, đầu thân điểu Chu Tước này trước mắt đang ở trong trạng thái suy yếu, hẳn đã tới đỉnh chu kỳ tính mạng của nó.

Đây chỉ sợ cũng là nguyên nhân mà đầu thần điểu Chu Tước này táo bạo như vậy.

Ở thời kỳ thượng cổ, rất nhiều sinh linh cường đại, khi chu kỳ tính mạng của nó đi tới tận cùng, thường thường đều chọn phương thức cực đoan. Giống như là đồ sát những sinh linh khác, phát động thú triều công kích thế giới nhân loại.

.

. Vô cùng điên cuồng.

Chỉ là suy đoán này Giang Trần cũng không nắm chắc được.

Bởi vì hắn vẫn cảm thấy, đầu thần điểu Chu Tước này kỳ thực ngay từ đầu cũng không hy vọng tu sĩ nhân loại xâm nhập bí cảnh này.

Đầu thần điểu Chu Tước kia ở trong trạng thái cuồng bạo, đột nhiên nghe thấy thú ngữ thượng cổ của Giang Trần, lập tức nao nao.

Hiển nhiên nó cũng thật không ngờ, nhân loại này vậy mà lại hiểu thú ngữ thượng cổ. Thú ngữ thượng cổ vô cùng thâm ảo, cho dù là tu sĩ thời kỳ thượng cổ của Thần Uyên đại lục cũng không có mấy người biết.

- Nhân loại.

.

.

Thần thức của thần điểu Chu Tước tràn ngập uy nghiêm:

- Ngươi thuộc tông môn truyền thừa nào? Không ngờ lại hiểu được thú ngữ thượng cổ?

Lòng hiếu kỳ của đầu Chu Tước thượng cổ này hiển nhiên đã bị Giang Trần câu dẫn ra.

Giang Trần nghe xong biết có hy vọng, trong lòng cũng vui vẻ không thôi. Giờ phút này tay hắn đã nắm thời không ấn phù, nếu như đầu thần điểu Chu Tước này thực sự hoàn toàn không có cách nào câu thông, như vậy hắn sẽ trực tiếp bỏ chạy.

Thấy đầu thần điểu Chu Tước này như vậy, hắn đã biết có khăng câu thông rồi.

- Tiền bối, ta thuộc về tông môn nào cũng không quan trọng. Quan trọng là ta biết rõ tiền bối đang ở giai đoạn cuối cùng trong sinh mệnh mình, tình huống vô cùng nguy cấp.

- Hừ, nhân loại, đừng ra vẻ trước mặt bản linh. Một chút thông minh nho nhỏ của nhân loại các ngươi, ở trước mặt bản linh căn bản vô dụng.

Đầu thần điểu Chu Tước này có chút khinh thường nói.

- Bằng vào thần thông của tiền bối, muốn tiêu diệt những phàm phu tục tử kia vô cùng dễ dàng. Muốn tiêu diệt ta thì chưa hẳn. Sở dĩ ta ở lại mà chưa có chạy, bất quá là có một số việc muốn thỉnh giáo tiền bối một chút.

- Thỉnh giáo?

Đầu thần điểu Chu Tước kia khinh thường, nhìn trận pháp kia, cười khẩy nói:

- Nhân loại các ngươi thích tự cho mình là thoogn minh. Lại nói, tại sao ngươi không đi vào trận pháp kia tị nạn?

Giang Trần lắc đầu:

- Một, trận pháp kia quỷ dị. Đi vào tị nạn chính là tìm chết. Hai, tuy rằng tiền bối cường đại, thế nhưng ta cũng có phương pháp bảo toàn bản thân. Ba, việc này từ đầu tới đuôi ta còn có chút nghi hoặc chưa rõ. Căn cứ theo phỏng đoán của ta. Tiền bối hẳn là người ngăn tu sĩ nhân loại vào bí cảnh này. Mà cuối cùng tiền bối giết người hẳn là có nguyên nhân.

Giang Trần nói lời này khiến cho đầu thần điểu Chu Tước kia quả thực sững sờ. Cái đầu cao ngạo kia khẽ nghiêng, lông vũ toàn thân giống như là một đám thánh hỏa đang thiêu đốt.