Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Nếu như là cường giả Nhân tộc, trong lòng bọn họ cũng sẽ không e ngại. Thậm chí còn trực tiếp đánh một chầu rồi nói sau.

Thế nhưng mà nghe nói là Ma tộc, khí thế trong lòng ba người này cũng có chút bị áp chế.

Cuộc chiến phong ma thượng cổ, cả Thần Uyên đại lục, hàng trăm hàng ngàn chủng tộc, cơ hồ đều lâm vào trong vòng xoáy chiến đấu với Ma tộc.

Nam Đấu ly tộc tự nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ là địa bàn của Nam Đấu ly tộc tương đối nhỏ, tài nguyên cũng còn xa không nhiều bằng nhân tộc. CHo nên cũng không phải là địa bàn mà Ma tộc trọng điểm công kích. Nhưng mà sự sợ hãi và kiêng kỵ của bọn họ với Ma tộc cũng không nhẹ hơn Nhân tộc là bao.

Cuối cùng, trận chiến thượng cổ ấy, không một chủng tộc nào có thể thoát khỏi.

- Ba người các ngươi nghe kỹ cho ta.

Thanh âm uy nghiêm của ma chủ Thiên Ma lại lần nữa vang lên.

- Nể tình các ngươi vừa rồi trong lúc vô tình lập đại công, bản chủ có thể cho các ngươi một cơ hội.

Biểu hiện trên mặt ba người này đều có chút mất tự nhiên, nhìn lẫn nhau. Hiển nhiên trong lòng đều sinh ra ý thối lui. Bọn họ đánh tan khu vực biên giới, chỉ muốn tới nhân tộc thừa cơ tàn sát bừa bãi một phen, ăn cướp một phen. Nói trắng ra là muốn thừa cơ quấy rối, kiếm một chút chỗ tốt.

Thế nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Chỗ tốt còn chưa kiếm được, ngược lại còn chọc vào tổ ong vò vẽ.

- Ha ha, không nên chạy trốn. Trong phạm vi khống chế của Thiên Ma lĩnh vực của bản chủ. Các ngươi cho dù có tốc độ phi thiên độn địa cũng đừng mơ thoát khỏi nơi này.

Ngữ khí của ma chủ Thiên Ma cũng không có quá sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, chỉ nói mấy câu nhàn nhạt như vậy cũng khiến cho ý nghĩ chạy trốn trong đầu ba người kia lập tức bị dội một gáo nước lạnh.

Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được ý nghĩ chạy trốn trong đầu mình đối phương chỉ cần liếc là có thể nhìn ra.

- Bản chủ vừa mới phá tan cấm chế, cần dùng một ít người. Ba người ác ngươi tư chất coi như không tệ, bản chủ hiện tại đang thiếu một đám tùy tùng hỗ trợ đắc lực.

- Nhớ kỹ, đây là ban thưởng của bản chủ với các ngươi. Không nên cò kè mặc cả. Lại càng không biết sống chết.

Ngữ khí lạnh nhạt của ma chủ THiên Ma làm cho da đầu ba người kia run lên.

Tùy tùng hỗ trợ? Ba người bọn họ ở Nam Đấu ly tộc đều là tồn tại cao cao tại thượng, tuyệt đối là cường giả đỉnh cấp trong Nam đấu ly tộc.

Người địa vị gần đây cao cao tại thượng, muốn bọn họ làm tùy tùng hỗ trợ, đi theo người khác. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, tâm lý khó có thể chấp nhận được.

Lôi Khiếu THiên là người thứ nhất gầm lên một tiếng:

- Con mẹ nó, ngươi bớt ảo tưởng đi. Muốn lão tử làm tùy tùng cho ngươi? Ngươi có bản lĩnh đó sao?

Lôi Khiếu Thiên gầm lên một tiếng, gọi đồng bạn:

- Chung Ly, Xích Vân, cùng sóng vai, tiến lên làm thịt hắn.

Trong mắt Chung Ly Diễn cũng hiện lên vẻ lạnh lẽo, bước lên phía trước một bước.

Chung Ly Diễn ở Nam đấu ly tộc, địa vị còn cao quý hơn, chính là huyết mạch cao quý nhất của Nam Đấu ly tộc, là hoàng tộc của Nam Đấu ly tộc.

Xưa nay chỉ có hắn nô dịch người khác, hiện tại muốn để cho người khác sai bảo, nô dịch hắn, chuyện này đối với hắn mà nói quả thực so với giết chết hắn còn khó chịu hơn.

- Tiêu diệu hắn.

Sát cơ trong mắt Chung Ly Diễn tuôn ra.

Hai mắt Xích Vân kia đỏ lên, khí thế bạo phát:

- Lên.

Ba đạo thân ảnh hóa thành ba đạo lưu quang điên cuồng phóng về phía ma chủ Thiên Ma.

Ba người mỗi cái giơ tay nhấc chân đều đánh ra sát chiêu đáng sợ, không có chút cố kỵ mà đánh về phía ma chủ Thiên Ma.

Ba đại cường giả Thiên Vị đồng thời ra tay, khí thế thực sự kinh người. Trong hư không vang vọng tiếng bạo liệt, vô số gợn sóng trong hư không không ngừng chấn động, giống như muốn cắn nát phiền thiên địa này.

Đám người Giang Trần cho dù đứng ở xa như vậy lúc này cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ kia. Vòng xoáy chiến đấu đáng sợ giống như tùy thời có thể cuốn bọn họ vào vậy.

Thần điểu Chu Tước nhắc nhở:

- Giang Trần, nếu như muốn rời khỏi thì lúc này là cơ hội duy nhất.

Trong lòng Giang Trần khẽ động, rời khỏi sao? Hiện tại rời khỏi làm đào binh sao?

Trong lòng Giang Trần rất là không cam lòng, nhưng mà bây giờ không rời khỏi, đợi sau khi thực lực ma chủ Thiên Ma không ngừng khôi phục, hắn còn có cơ hội rời khỏi hay sao?

Trong đầu Giang Trần lần đầu tiên cảm nhận được bất lực như vậy. tất cả mọi chuyện này diễn ra quá nhanh, nhanh tới mức cơ hồ hắn không theo kịp tiết tấu.

Trước đó ở bát vực, hắn vẫn cảm thấy, tất cả đều nằm trong bàn tay mình. Thế cục mặc dù không xong, thì cũng không khiến cho hắn cảm thấy lực bất tòng tâm.

Thế nhưng mà ma chủ Thiên Ma này còn có Nam Đấu ly tộc, ba cường giả Thiên Vị xuất hiện, đã dạy cho Giang Trần một bài học, làm cho hắn biết được thế cục hiện tại hắn đã không còn dự doán được biến hóa nữa.

Nhiều khi, có một số chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra mà chúng ta không thể tránh được.

Giang Trần nhìn sang tám huynh đệ Cự Thạch nhất tộc, hỏi:

- Đại thạch, ngươi cảm thấy ma chủ Thiên Ma kia thế nào?

Đại thạch gật đầu nói:

- Nếu như tám huynh đệ chúng ta có thể khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, hắn ở trạng thái đỉnh phong mà nói, như vậy hẳn là không phân cao thấp. Nhưng mà bây giờ...

.

Đại thạch gần đây rất cao ngạo, thế nhưng mà cao ngạo cũng không có nghĩa là hắn lạc quan tới mù quáng. Hắn có thể cảm nhận được ma chủ Thiên Ma thoát khỏi phong ấn. Thực lực tuy rằng không bằng lúc đỉnh phong, nhưng tốc độ khôi phục rất nhanh. Điểm này không phải tám huynh đệ Cự Thạch nhất tộc như bọn họ có thể so sánh.

Tám huynh đệ bọn họ năm đó thần hồn và thân thể chia lìa, muốn khôi phục giống như muốn hòa tan khối băng cứng vậy. Tốc độ rất chậm.

Thế nhưng mà ma chủ Thiên Ma này, tuy rằng bị trấn áp, thế nhưng mà Thiên Ma pháp thân cũng không có bị tổn thương trí mạng. Chỉ là bị vây khốn lâu như vậy, phương diện cơ năng cũng không có cách nào so sánh với lúc đỉnh phong.

Dưới tình huống như vậy, muốn khôi phục thì rất nhanh.

- Ân công, người đừng lo lắng. Ma chủ Thiên Ma này tuy rằng hung hãn, tám huynh đệ chúng ta cũng không sợ hắn. Tử chiến một hồi, ai sợ ai chứ?

Đại thạch giống như sợ Giang Trần bởi vì lời nói của hắn mà xem nhẹ tám huynh đệ Cự Thạch nhất tộc hắn, vì vậy hắn mới vỗ ngực, lớn tiếng nói.

- Đúng, Ma tộc chó mà gì đó, Cự Thạch nhất tộc chúng ta không sợ bọn chúng.

- Ân công, Ma chủ Thiên ma giao cho chúng ta đi. Tám huynh đệ chúng ta cho dù liều mạng cũng không để cho hắn giương oai trước mặt ân công.

Không thể không nói sinh linh Cự thạch nhất tộc này quả thực vô cùng đơn thuần.

Giang Trần mỉm cười nói:

- Không cần, Ma chủ Thiên Ma tuy rằng đáng sợ, thế nhưng chưa chắc chúng ta đã phải liều mạng với hắn. Hắn đã thoát khỏi phong ấn, hiện tại không cần liều mạng, mà là cần cân nhắc.

.

.

.