Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Chỉ là, Đại giáo chủ cũng biết chuyện này không thực tế. Giang Trần có thê tử, còn có một đạo lữ tới từ Vạn Uyên đảo, dùng thân phận của Giang Trần hiện tại. Tại sao lại sinh ra hứng thú với môn nhân Nguyệt Thần giáo nàng cơ chứ?

- Giang Trần thiếu chủ, Nguyệt Thần giáo chúng ta lại thiếu nợ ngươi một đại nhân tình.

Đại giáo chủ cảm thán, nói.

Giang Trần đáp xuống dưới đất, ôm quyền nói:

- Các vị giáo chủ, bây giờ không phải là lúc nói lời khách sáo. Khu vực biên cảnh bị phá hỏng. Khổ Man tộc xâm lấn, khu vực Tây Bắc này sớm muộn gì cũng lâm vào họa chiến tranh. Nguyệt Thần giáo đi đường nào các vị giáo chủ nên quyết đoán cho tốt.

Tuy rằng tạm thời giải trừ nguy cơ, thế nhưng điều này cũng không đồng nghĩ với việc Nguyệt Thần giáo đã vượt qua nguy cơ. Có thể nói, nguy cơ chính thức còn chưa tới.

Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng nhìn về phía khu vực tuyệt địa Tây Bắc. Trong mắt có sự kiêng kỵ thật sâu, lần này có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng các nàng đều cảm thấy rất là may mắn.

Dù sao trước đó các nàng cơ hồ đã ôm suy nghĩ phải chết, liều mạng một chút. Loại tình huống này, có thể chạy trốn hoàn toàn là do dựa vào Giang Trần cứu viện.

Cho nên trước mặt Giang Trần, các nàng quả thực không có tư cách nói lời kiên cường gì.

- Về Nguyệt Thần giáo trước rồi nói sau. Giang Trần thiếu chủ, có thể di giá tới Nguyệt Thần giáo một chút hay không?

Giang Trần gật đầu:

- Mời.

Từ trên xuống dưới Nguyệt Thần giáo kỳ thực vô cùng lo lắng, lâm vào trong cảm giác khủng hoảng khó hiểu. Nhìn thấy ba đại giáo chủ trở về, bầu không khí khẩn trương của Nguyệt Thần giáo mới hòa hoãn lại đôi chút.

Trong khoảng thời gian ba đại giáo chủ rời khỏi, các loại tin đồn, các loại suy đoán, sợ hãi tràn ngập Nguyệt Thần giáo.

Những chuyện này Đại giáo chủ đều nhìn vào trong mắt.

- Giang Trần thiếu chủ, khiến cho thiếu chủ chê cười rồi.

Đại giáo chủ nhìn thấy bộ dáng lòng người bàng hoàng của Nguyệt Thần giáo, ít nhiều cũng có chút hổ thẹn.

Giang Trần khoát khoát tay nói:

- Đại giáo chủ không cần phải như vậy, cương vực nhân loại có vô số tông môn. Còn không làm được như Nguyệt Thần giáo. Có một ít tông môn đừng nói là đối mặt với Khổ Man tộc, ngay cả trước mặt Phong Vân giáo, tông môn có thể bảo trì bản sắc liệu có mấy cơ chứ?

Quả thực, vào thời khắc mấu chốt Nguyệt Thần giáo có thể làm như vậy không dễ dàng gì.

Có lẽ đổi lại là tông môn khác, trong lúc mấu chốt này đã sớm chạy trốn mất dạng cũng không chừng.

Vẻ mặt Đại giáo chủ đìu hiu, hiển nhiên lần này đi khu vực tuyệt địa phía tây bắc, đả kích đối với nàng rất lớn. Nhất là sức chiến đấu của Khổ Man tộc kia, càng làm cho nàng nhận thức được sự chênh lệch rất sâu.

Nguyệt Thần giáo nàng là một trong tám thế lực lớn ở bát vực, trước mặt Khổ Man tộc, lại không chịu nổi một kích như vậy. Đả kích đối với nàng mà nói, có thể nói là vô cùng lớn.

- Giang Trần thiếu chủ, Phong Vân giáo kia làm loạn, không biết tình huống hiện tại thế nào rồi? Cương vực nhân loại chúng ta bình tĩnh nhiều năm như vậy, vì sao những năm gần đây phong vân thi nhau xuất hiện, chẳng lẽ thực sự đã ở trong thời buổi rối loạn rồi sao?

Đại giáo chủ lập tức hỏi.

- Đại giáo chủ, thế cục cương vực nhân loại hiện tại đã có biến đổi nhất định. Nguyệt Thần giáo vẫn nên sớm quyết định cho thỏa đáng.

Giang Trần biết rõ Đại giáo chủ dù sao cũng khó có thể thoáng cái chấp nhận được chuyện này.

Nhưng mà đã hỏi, hắn cũng nên nói thật.

Nhị giáo chủ cau mày nói:

- Giang Trần thiếu chủ, Lưu Ly vương thành ngươi bây giờ là thế lực đứng đầu cương vực nhân loại. Khổ Man tộc này xâm lấn, tự nhiên các ngươi phải dẫn dắt cường giả nhân tộc, huyết chiến tới cùng với Khổ Man tộc, chuyện này không cần phải suy nghĩ đúng không?

Lời nhị giáo chủ kỳ thực cũng có chút đúng đắn. Lời nói tuy rằng không dễ nghe, thế nhưng lại là lời thẳng thắn.

Trong mắt Đại giáo chủ toát lên vẻ chờ mong:

- Đúng vậy a. Giang Trần thiếu chủ, dùng thực lực Lưu Ly vương thành, hiệu triệu quần hùng nhân tộc, chưa chắc đã không có lực đánh một trận với Khổ Man tộc kia. Nguyệt Thần giáo ta cũng nguyện ý đi theo phụ trợ Lưu Ly vương thành, tử chiến tới cùng.

Giang Trần cười khổ thở dài:

- Các vị giáo chủ, ta cũng muốn tập trung hỏa lực vào phía Tây Bắc, chiến một trận định thắng bại với Khổ Man tộc. Chỉ là nhị vị ở khu vực Tây Bắc, đối với thế cục hiện tại của cương vực nhân loại chỉ sợ còn chưa biết rõ toàn bộ. Hiện tại cương vực nhân loại tựa như một ngôi nhà tranh vậy, bốn phía mưa dột. Các ngươi ở khu vực Tây Bắc chỉ là một chỗ dột mà thôi. Nếu như ta đoná không sai, khu vực biên cảnh khắp nơi trên cương vực nhân loại chỉ sợ trước sau đều xuất hiện nguy cơ. Cương vực nhân loại chúng ta đã trở thành mục tiêu mà ai cũng muốn vung tay. Nói không chừng Lưu Ly vương thành chúng ta tử chiến với Khổ Man tộc ở khu vực Tây Bắc, Phong Vân giáo phía sau sẽ tấn công hang ổ Lưu Ly vương thành chúng ta

Đại giáo chủ biến sắc:

- Khu vực biên giới khác?

Giang Trần gật đầu:

- Khu vực biên cảnh ở Trầm Hương cốc đã bị phá vỡ, nếu như không phải ta toàn lực tu bổ, mấy cường giả của Nam Đấu ly tộc kia đã sát nhập vào cương vực nhân loại chúng ta. Khu vực biên giới Tây Bắc này trong lúc nhất thời không có cách nào tu bổ. Khổ Man tộc xâm lấn là chuyện sớm muộn mà thôi. Theo ta được biết, khu vực biên giới ở trên cương vực nhân loại có vài chỗ. Đương nhiên đáng sợ nhất còn không phải những thứ này. Các ngươi có biết giáo chủ Phong Vân giáo kia tới từ đâu không?

- Ở đâu?

Trong mắt đại giáo chủ tràn ngập nghi hoặc.

- Vạn Uyên đảo.

Giang Trần cũng không thừa nước đục thả câu.

Cơ hồ tất cả cao tầng Nguyệt Thần giáo đều hít sâu một ngụm khí lạnh. Vạn Uyên đảo? Ngay cả Vạn Uyên đảo cũng chen chân vào thế cục cương vực nhân loại sao?

Nói như vậy cương vực nhân loại hiện tại quả thực đang ở trong tình cảnh bấp bênh a.

Trong lúc nhất thời đại giáo chủ nghẹn họng, một lúc lâu sau mới đắng chát thở dài:

- Như vậy xem ra, Khổ Man tộc xâm lấn là chuyện không thể ngăn cản?

- Cho nên ta mới nói, các vị tông chủ chỉ sợ sẽ phải đưa ra lựa chọn.

;

Thế cục hiện tại Giang Trần cũng không có khả năng đem tất cả lực lượng phóng tới phía Tây Bắc trợ giúp Nguyệt Thần giáo.

- Giang Trần thiếu chủ, Lưu Ly vương thành các ngươi có tính toán gì không

Đại giáo chủ hỏi.

- Không dối các vị giáo chủ. Lưu Ly vương thành định vườn không nhà trốn, trước tiên bảo toàn. Chỉ có bảo toàn Lưu Ly vương thành, mới có hy vọng cầu thắng trong loạn cục. Nếu như đi tới phía đông, bắc, tây, chỉ sợ sẽ bị người ta nắm mũi dẫn đi.

Thái độ của Giang Trần rất là kiên quyết, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì Nguyệt Thần giáo mà đánh bạc đi tới khu vực tuyệt địa Tây Bắc.

Nhị giáo chủ thiếu kiên nhẫn nói:

- Theo ý của Giang Trần thiếu chủ, chẳng lẽ định thủ vững Lưu Ly vương thành, đối với thế cục cương vực nhân loại không thèm quan tâm tới hay sao?