Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Mặc Triết đại đế này tìm hiểu đạo tính mạng. Bị giáo chủ Phong Vân giáo mê hoặc, gia nhập Phong Vân giáo. Từ trước tới nay hắn cũng không có làm chuyện ác gì, những cũng không giống như những người khác, thay đổi thất thường.

Hơn nữa giáo chủ Phong Vân giáo Hạ Hầu Kinh đồng ý cơ duyên Thiên Vị cho hắn, cũng làm cho Mặc Triết đại đế này triệt để không rời đi.

Chỉ tiếc, chuyện cho tới nước này Hạ Hầu Kinh chưa từng thực hiện điều gì. Phong Vân giáo cũng rơi vào biên giới diệt vọng.

Thư Vạn Thanh căn bản không cần phải nói. Hắn ta là cường giả Thiên Vị, đó là tinh anh trong tinh anh của nhân tộc. Trong mắt Mặc Triết đại đế, đây chính là nhân trung chi long.

Gần đây, những cường giả lánh đời như bọn họ đều coi chúng sinh nhân tộc là con dân, dùng tài trí và tâm tính hơn người bao quát chúng sinh.

Ai từng nghĩ tới, trong đám người mà hắn đã từng dùng ánh mắt bao quát lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt như vậy, sẽ uy hiếp được tới tính mạng của hắn, hơn nữa còn không thể ngăn cản như vậy được.

Không thể không nói Thư Vạn Thanh rất không cam lòng, rất là thất bại.

- Không thể cứ như vậy chết đi, nhất định phải tìm được cơ hội phá vòng vây. Cho dù liều mạng, tổn thương nặng nề cũng phải phá vòng vây.

Trong lòng Thư Vạn Thanh có một chấp niệm, hắn không muốn chết, cũng không muốn chết như vậy.

Giang Trần thấy hành động của Thư Vạn Thanh có chút khác thường, lập tức phát hiện ra điều gì, nói:

- Đại thạch, bốn huynh đệ các ngươi không cần để ý tới chuyện khác, trấn áp Thư Vạn Thanh, không cho hắn cơ hội thở dốc.

Nếu như Thư Vạn Thanh này không có ngã xuống, thì không tính là hắn ta chết thật.

Thư Vạn Thanh quả thực thần thông quảng đại, nhưng mà Giang Trần cũng không phải ăn chay. Thấy Thư Vạn Thanh có chút khác thường, Giang Trần đã sớm phát hiện ra ý đồ của đối phương.

Bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc nghe lệnh, không cho Thư Vạn Thanh bất kỳ cơ hội nào. Mà Mê Thần khôi ngẫu bên kia được Giang Trần phái đi, kiềm chế Hạ Hầu Kinh kia.

Hạ Hầu Kinh đối phó với một đầu Mê Thần khôi ngẫu vẫn đủ.

Nhưng mà liên tục bị hai đầu Mê Thần khôi ngẫu vây công, thoáng cái hắn trở nên vô cùng chật vật.

- Không được. Không thể tiếp tục dây dưa như vậy được. Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Hạ Hầu Kinh thấy bộ dáng chật vật của Thư Vạn Thanh, biết rõ xu thế hôm nay đã không thể thay đổi.

Cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn nữa cũng không có lực xoay chuyển trời đất.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chém giết rung trời.

Giang Trần hơi cảm ứng một chút, trong lòng càng thêm vui vẻ. Hóa ra đại quân Lưu Ly vương thành đã không tốn bao nhiêu công sức, công phá phòng tuyến của Phong Vân giáo.

Chủ lực Lưu Ly vương thành đã triệt để san bằng địa bàn Phong Vân giáo.

Từng cao thủ không ngừng dũng mãnh tiến vào.

- Thiếu chủ.

Vô Song đại đế và Tỉnh Trung đại đế dẫn đầu chạy vào.

Mà những đại đế khác cũng nối đuôi nhau mà vào, tốc độ cực nhanh. Nhìn thấy Giang Trần, bọn họ cũng cực kỳ hưng phấn.

Nói thật ra, Giang Trần can đảm làm anh hùng, lẻn vào Phong Vân giáo, trong lòng bọn họ vẫn còn có chút lo lắng.

Giờ phút này nhìn thấy Giang Trần, bọn họ mới biết được, tất cả lo lắng đều là phí công. Thoạt nhìn Giang Trần chẳng những không tổn hao một chút lông tóc nào, thoạt nhìn còn rất nhẹ nhõm.

Đại quân Lưu Ly vương thành vừa tới, tổng đà Phong Vân giáo hoàn toàn bị phong tỏa. Những người còn lại giống như rau dưa, bị thu thập vô cùng nhẹ nhõm.

- Thiếu chủ có lệnh, thượng thiên có đức hiếu sinh. Phàm là người theo bọn phản nghịch có tâm hiếu cải, có thể tránh tội chết. Nhưng phải lập lời thế, cả đời còn lại không thể phản lại Nhân tộc, đối kháng Lưu Ly vương thành. Lại càng không được đầu nhập vào dị tộc, nếu không bị thiên địa phán quyết.

Giang Trần không phải là người dễ chết, đáng chết, giết đã không ít. Hiệu quả giết gà dọa khỉ đã đủ.

Hơn nữa Giang Trần tin chắc rằng, sau trận chiến với Phong Vân giáo, cương vực nhân loại không có bất kỳ kẻ nào dám đối nghịch với Lưu Ly vương thành.

Dù sao Lưu Ly vương thành hiện tại đã không tìm thấy bất kỳ đối thủ nào trong cương vực nhân loại.

Mệnh lệnh này của Giang Trần tránh cho Phong Vân giáo một kiếp giết chóc.

Nhưng mà vẫn có một ít người dựa vào địa thế hiểm yếu chống lại. Những người này tự nhiên Giang Trần không chút do dự, xử tử toàn bộ, không chút lưu tình nào.

Mà chiến đấu trong Cửu Cung mê thần đồ vẫn còn tiếp tục.

Chỉ là Thư Vạn Thanh kia đã là nỏ mạnh hết đà.

- Giang Trần, ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận. Ngươi giết lão phu, nhất định sẽ có cường giả lánh đời khác giết tới Lưu Ly vương thành ngươi. Báo thù rửa hận cho lão phu.

Thanh âm tràn ngập oán niệm của Thư Vạn Thanh vang lên trên không trung.

Giang Trần cười nhạt nói:

- Những cường giả lánh đời khác sao? Bao nhiêu năm qua, nhân tộc từng nhiều lần gặp nguy nan, cũng chưa từng thấy cái gọi là cường giả lánh đời ra mặt. Vừa vặn mượn tính mạng của ngươi, có thể khiến cho rất nhiều cường giả lánh đời hiện thân, lộ diện, cũng là chuyện không tệ a. Vừa vặn cho ta nhìn thấy cường giả lánh đời kia có phong thái thế nào a.

Những lời này của Giang Trần làm cho Thư Vạn Thanh tức giận không chịu nổi, miệng không thở nổi, thân thể ngã xuống phía dưới.

Nộ hỏa công tâm, hơn nữa lại thêm trọng thương trước đó, Thư Vạn Thanh này không ngờ lại trực tiếp vẫn lạc.

Giang Trần trực tiếp triệu hồi ra Long Tiểu Huyền và Tiểu Bạch.

- Cơ hội của các ngươi tới rồi.

Cường giả Thiên Vị vẫn lạc, đây chính là một món ăn tuyệt hảo, đối với Long Tiểu Huyền và Tiểu Bạch mà nói, càng là như vậy.

Bên kia, Hạ Hầu Kinh nhìn thấy Thư Vạn Thanh vẫn lạc, hồn phi phách tán, nhịn không được kêu lên:

- Giang Trần, Giang Trần huynh, Hạ Hầu Kinh ta có chuyện muốn nói:

- Nói đi, từ từ rồi nói, đừng đợi tới lúc đí tới âm tào địa phủ rồi nói.

Giang Trần thản nhiên nói:

Hạ Hầu Kinh gấp gáp:

- Giang Trần huynh, lúc trước ta bị ma quỷ ám ảnh, luôn đối nghịch với ngươi. Đó là do ta có mắt không nhìn thấy núi thái sơn. Hiện tại ta đã biết được mình ngây thơ tới cỡ nào, không ngờ lại đối kháng với thiên tài vạn năm có một như huynh, đây quả thực là hành động ngu xuẩn.

- Hiện tại ta đã biết sai, mong Giang Trần huynh tha ta một mạng. Huynh yên tâm, chỉ cần huynh chịu tha cho ta một mạng. Ta sẽ trở về Vạn Uyên đảo. Thậm chí, ta còn thay huynh cầu tình với Tam ca ta.

- Huynh biết không, đạo lữ Hoàng Nhi tiểu tỷ của huynh không bao lâu nữa sẽ trở thành lô đỉnh luyện công cho Tam ca ta. Huynh không muốn đạo lữ của mình cứ như vậy mà uất ức hương tiêu ngọc vẫn chứ?

Không thể không nói, tài ăn nói của Hạ Hầu Kinh này rất không tồi.

Chỉ là Giang Trần nghe những lời này, bất quá giống như là bại khuyển rít gào, vùng vẫy giãy chết, làm chút trò hề cuối cùng mà thôi.

Cầu tình Tam ca hắn?

Nếu như Hạ Hầu Kinh hắn có mặt mũi lớn như vậy, cần gì phải rời khỏi Vạn Uyên đảo, tới cương vực nhân loại này kiếm cơm như vậy? Hiển nhiên Hạ Hầu Kinh này ở gia tộc không lăn lộn được, không có cách nào cạnh tranh với Tam ca đồng tông của hắn, cho nên lúc này mới đi ra ngoài lăn lộn như vậy.