Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Lão nhân này tới nơi này nhất định không đơn giản là vì đòi lại công bằng, báo thù cho Thư Vạn Thanh. Dùng loại người như Thư Vạn Thanh, thực sự có bao nhiêu ngươi vì giao hảo với hắn mà đi đòi lại công bằng, báo thù cho hắn chứ?

Coi như là vậy, chỉ sợ hơn phân nửa cũng là do cường giả Thiên Vị giữ gìn uy nghiêm của bọn họ, mà không phải là thực sự nổi giận, nghĩ vì Thư Vạn Thanh.

Lão nhân này nhìn như lời lẽ chính nghĩa, thế nhưng đoán chừng cũng không phải là thứ gì tốt.

Hiện tại mới mở miệng, Giang Trần rốt cuộc đã hiểu rõ ý đồ của đối phương khi tới đây. Yêu cầu nhẫn trữ vật và Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh.

Nói cho cùng căn bản không phải là hả giận thay cho lão hữu, mà là tới lấy tiền a.

Nghĩ tới đây Giang Trần không nhịn được mà cười lớn:

- Đây mới là ý đồ chân chính của ngươi khi tới đây đúng không? Cần gì phải đi một vòng lớn như vậy? Nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh và Thiên Vị phù chiếu của hắn, đúng không?

- Đúng vậy, chỉ cần ngươi giao ra hai vật này, lão phu có thể đảm bảo ngươi có thể tránh khỏi tội chết.

Lão nhân kia dường như cũng dứt khoát thừa nhận.

- Nói như vây nếu như ta có thể cho ngươi hai kiện đồ vật này, ta có thể tránh khỏi tội chết?

- Nói nhảm.

Lão nhân kia không vui nói.

Giang Trần lại cười rộ lên:

- Ta sẽ không cho ngươi.

- Vì sao? Ngươi không sợ cường giả Thiên Vị tạo thành liên minh, nhất trí trấn áp ngươi sao?

Lão đầu giống như núi băng này uy hiếp không thèm che dấu.

Giang Trần lắc đầu:

- Tính mạng ta do ta làm chủ, ngươi không làm gì được ta. Hai đồ vật kia là chiến lợi phẩm của bổn thiếu chủ, cũng không thể đưa lại cho ngươi được. Ngươi định xảo trá vơ vét tài sản trên người Giang Trần, ngươi đã tính sai rồi.

Giang Trần kiên định nói.

- Ồ? Nói như vậy, ngươi định gian ngoan bất linh, định ngoan cố chống lại tới cùng sao?

Lão đầu giống như băng sơn này liên tục nhượng bộ, vốn tưởng rằng Giang Trần sẽ dao động.

Thế nhưng lại không ngờ rằng Giang Trần này quả thực không cho hắn một chút mặt mũi nào.

Lão đầu này tức giận không thôi, nếu như không phải kiêng kỵ thần điểu chu Tước, kiêng kỵ tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc kia, kiêng kỵ Thư Vạn Thanh đã chết, chỉ sợ hắn đã sớm giận dữ lôi đình, bắt đầu trấn áp Khổng Tước thánh sơn.

- Ngoan cố chống lại?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi không nên nghĩ vậy a. Mặt khác, không phải làm bộ báo thù, đòi lại công đạo cho lão hữu. Ý định lần này của ngươi khi tới đây đã bại lộ. Ngươi chỉ đơn giản muốn phát tài từ người chết, muốn chiếm tiện nghi của Thư Vạn Thanh. Nếu như ngay từ đầu ngươi tới, khách khí hỏi ta. Có lẽ bỏn thiếu chủ đã cân nhắc một chút tặng cho ngươi. Chỉ tiếc cái giá ngươi quá lớn, làm cho bổn thiếu chủ buồn nôn. Hiện tại ngươi tới từ đâu thì lăn về chỗ đó đi.

- Cường giả Thiên Vị sao?

Vẻ mặt Giang Trần tràn ngập khinh thường, nói:

- Bổn thiếu chủ đã gặp nhiều rồi.

Cũng không phải Giang Trần dày mặt, kiếp tước bên người Giang Trần, cho dù là kẻ lau giày cũng là Thiên Vị a. Giang Trần nói hắn gặp nhiều, tuyệt đối là không quá phận.

Khuôn mặt lão nhân kia xanh một hồi, tím tái một hồi. Hển nhiên lửa giận của hắn đã bốc hỏa qua vài lần, nếu như không phải không có nắm chắc, hắn hận không thể trực tiếp bắt lấy Giang Trần. Cắt thân thể hắn ra thành từng khối nhỏ, mới có thể giải mối hận trong lòng.

Giang Trần này quả thực không cho hắn một chút mặt mũi nào, không chút lưu tình đánh vào mặt hắn.

Lão nhân này lửa giận ngút trời, nhưng hết lần này tới lần khác ljai không thể làm gì.

- Tiểu tử, hôm nay ngươi ỷ vào địa thế, địa bàn, làm càn trước mặt lão phu. Cuối cùng cùng sẽ có một ngày, ngươi rơi trong tay lão phu, cho nên ngươi nên cẩn thận.

Lão đầu như băng sơn này ở trước mặt Giang Trần đã mất hết mặt mũi mà cả đời hắn giữ gìn.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Những loại lời như vậy lúc trước Thư Vạn Thanh cũng từng nói qua, chỉ là sau đó hắn bỏ chạy, đi đầu nhập vào Phong Vân giáo. Các hạ định đi theo đường của Thư Vạn Thanh sao? Bước tiếp theo ngươi định đầu nhập vào ai? Khổ Man tộc? Không tệ a. Dùng tu vi của ngươi, Khổ Man tộc có lẽ sẽ thưởng cho ngươi mấy khúc xương a.

Đối với mấy cường giả Thiên Vị gọi là lánh đời này, Giang Trần đã thất vọng cực độ. Hắn hiều kỳ, những cường giả Thiên Vị này đều từ một khuôn mẫu mà ra sao?

Lão đầu này thiếu chủ nữa tức giận tới phun ra máu tươi. Giang Trần này so sánh hắn với con chó sao?

- Giang Trần, ngươi chờ đó cho lão phu.

Lão đầu này phát hiện ra mình quả thực không có biện pháp đấu mồm mép với Giang Trần, không thể tiếp tục, bằng không mà nói hắn sẽ tức giận tới nội thương.

Lão nhân này tới đột nhiên, đi cũng vội vàng.

Thần điểu Chu Tước thấy lão nhân này biến mất, sau đó cũng thở dài một hơi. Thần điểu Chu Tước cũng không đi viễn chinh PHong Vân giáo, cho nên hắn không biết Giang Trần có Cửu Cung mê trận đồ và Mê Thần khôi ngẫu, cho nên thần kinh của nó rất là căng cứng.

Nó lo lắng xảy ra chiến đấu.

- Giang Trần, lão nhân này không đơn giản. So với Thư Vạn Thanh lúc trước còn cường đại hơn nhiều. Bản linh suy đoán có lẽ hắn không phải là Tiểu Thiên Vị, mà là tồn tại còn mạnh hơn.

- Trung Thiên Vị?

Kỳ thực Giang Trần cũng cảm giác được lão nhân này bất phàm, Giang Trần phỏng đoán, lão nhân này có lẽ đã thoát khỏi phạm trù Tiểu Thiên Vị.

- Đúng vậy, hẳn là Thiên Vị tứ trọng.

Thần điểu Chu Tước cũng nói ra phán đoán của mình:

- Bản linh nếu như ở thời kỳ đỉnh phong, chỉ là một Thiên Vị tứ trọng không cần phải nói, đáng tiếc a...

.

Thần điểu Chu Tước ở thời kỳ thượng cổ cũng là thần điểu một phương, đủ để ngang hàng luận giao với chưởng môn Thánh Nhất tông thượng cổ. Tu vi tự nhiên viễn siêu Thiên Vị tứ trọng.

Chỉ là hiện tại ở cương vực nhân loại, Thiên Vị tứ trọng quả thực là vô cùng hiếm thấy.

Phải biết rằng, trước đó cương vực nhân loại đã từng hoài nghi không có cường giả Thiên Vị. Mà lần này bỗng nhiên xuất hiện cường giả Thiên Vị tứ trọng.

Kỳ thực Giang Trần cũng vô cùng phiền muộn.

- Nhất là lúc cương vực nhân loại nguy cơ, những cường giả Thiên Vị vốn không thấy bóng dáng này lại xuất hiện gây phiền toái, chó mèo gì đều chạy tới a.

Đây cũng là nguyên nhân mà Giang Trần đối với mấy cường giả Thiên VỊ lánh đời này rất không thoải mái.

Người khi bọn họ cần không tới lại tới diễu võ giương oai, những thứ này giống như là nấm mọc lên san sát vậy, vừa diệt một lại có một người xuất hiện.

- Bỏ đi, Chu Tước tiền bối, lần này vất vả cho người rồi. Người vẫn nên trở lại Mộc Linh chi tuyền an dưỡng đi. Không cần phải lo lắng.

Giang Trần đối với biển hiện của thần điểu Chu Tước vô cùng hài lòng.

Thần điểu Chu Tước ở lúc mấu chốt hiện thân, ngăn cản trước mặt hắn, đủ thấy đây là một đầu thần điểu thượng cổ vô cùng trọng tình, trọng nghĩa. Không hổ là đồng bạn thân mật của nhân tộc thượng cổ.

Cả Khổng Tước thánh sơn nhìn thấy lão giả như băng kia rời khỏi, áp lực lập tức biến mất, từng khối đá đè nặng trên ngực cũng biến mất.