Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Cốt Thiên Kình tập tễnh, tức giận tới mức khuôn mặt đỏ một hồi, xanh một hồi.

- Cổ Na vương, thời gian của ta rất nhiều, chỉ sợ con của ngươi không chống đỡ được bao lâu nữa. Uy lực của độc này ngươi cũng rõ ràng a.

Giang Trần cũng không muốn nói nhảm với hắn, trừ phi Cổ Na vương này muốn trơ mắt nhìn nhi tử Cốt Thiên Kình của mình chết. Nếu không hắn có chuyện cơ mật gì đều phải triệt để khai ra hết.

Sắc mặt Cổ Na vương tái nhợt, thoáng cái giống như già đi hơn chục tuổi.

- Bỏ đi. Ài. Tới bước này bản vương triệt để thua. Giang Trần, ngươi xác định có thể thả nhi tử Cốt Thiên Kình của ta? Không giết nó?

Giang Trần thản nhiên nói:

- Chuyện thả hổ về rừng vốn là chuyện ta khinh thường làm. Nhưng mà Cổ Na vương ngươi đã chịu hi sinh nhiều vì nhi tử như vậy. Bổn thiếu chủ sẽ thành toàn cho ngươi. Ngươi nói đi, nói xong cơ mật, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. Ngươi nói trước xem, vì sao bốn đại quân của bốn đại bộ lạc các ngươi lại ở địa bàn Nguyệt Thần giáo dừng lại lâu như vậy? Thủy chung không chịu phát binh?

Giang Trần rất quan tâm tới vấn đề này.

Hắn muốn nhìn một chút, rốt cuộc Khổ Man tộc này có ý như thế nào mà có hành động như vậy.

- Ài, nếu không phải chậm trễ chuyện này bổn vương há có thể lâm vào bước đường cùng này? Hối hận không nên nghe tên Hoa Bối vương kia ăn nói bừa bãi a.

Nhưng mà Cổ Na vương lại lập tức nhớ tới, giữa bọn họ có ước định, cho dù chết cũng không đổi ý. Càng không thể giận chó đánh mèo những người khác, không thể bởi vậy mà náo loạn, gây mâu thuẫn.

- Nói như vậy các ngươi ngây ngốc ở Nguyệt Thần giáo lâu như vậy là không có nguyên nhân đặc biệt anfo?

- Đương nhiên không phải. Hừ. Chúng ta đợi Khổ Trúc lão tổ. Khổ Trúc lão tổ là nhân vật đồ đằng của Khổ Man tộc chúng ta, nói một không nói hai. Lão nhân gia người không tới, chúng ta không thể thống nhất ý kiến. Càng chưa nói tới xuất binh.

- Vậy bây giờ làm sao lại chia binh ra làm bốn đường?

- Đây là đề nghị của Hoa Bối vương kia. Hắn nói Khổ Trúc lão tổ nhất định sẽ tới, không bằng chúng ta tới Lưu Ly vương thành trước. Ven đường còn có thể càn quét tông môn nhất phẩm khác một phen.

Hiện tại Cổ Na vương đã hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của vương giả, hắn biết rõ, hiện tại tính mạng mình rất khó bảo vệ. Vì bảo vệ nhi tử, có lẽ còn có cơ hội đông sơn tái khởi.

Giang Trần nhịn khong được mà cười rộ lên, trong lòng lắc đầu. Quả nhiên Tỉnh Trung đại đế nói đúng, Khổ Man tộc này là một chủng tộc man rợ, không có đầu óc, không thể nào đánh giá cao trí tuệ của bọn chúng được.

Khả năng chia ra có rất nhiều, thế nhưng đây lại là đề nghị ngu xuẩn nhất.

Giang Trần cũng không nhịn được cảm tạ Hoa Bối vương chưa từng gặp mặt kia. Phải ngốc nghếch tới bao nheieu mới có thể đưa ra chủ ý điên cuồng như vậy chứ?

Một mình xâm nhập cương vực nhân loại, còn có đem binh lực có hạn phân thành bốn đội ngũ, loại hành động sai lầm này, nếu như là Giang Trần, hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Lúc này Giang Trần lại nhẹ nhõm không thôi.

Hắn ung dung tiến lên, bỗng nhiên chuyển chủ đề, hỏi:

- Cổ Na vương, nghe ngươi nói vậy, trong Khổ Man tộc các ngươi, tù trưởng bốn đại bộ lạc cũng không có quyền nói chuyện cao nhất?

Cổ Na vương thở dài:

- Quyền nói chuyện cao nhất của Khổ Man tộc chúng ta nằm trong tay Khổ Trúc lão tổ. Bốn đại bộ lạc chúng ta đều nghe theo Khổ Trúc lão tổ. Bởi vì hắn là chủ nhân thần miếu, chủ nhân tế tự, nắm giữ quyền hành tế tự Khổ Man tộc. Là người có thể câu thông với Man thần.

- Câu thông với Man thần? Ngươi tin sao?

Giang Trần ung dung cười nói:

- Khổ Trúc lão tổ kia có tu vi thế nào?

Cổ Na vương có chút xấu hổ:

- Ta bán tín bán nhi. Nhưng mà tu vi của Khổ Trúc lão tổ đúng là còn trên bốn đại tù trưởng như chúng ta. Có người thậm chí còn hoài nghi, hắn là Thiên Vị lục trọng.

- Ồ?

Giang Trần cũng có chút kinh ngạc.

Thiên Vị lục trọng, đây chính là tồn tại vô cùng cường đại a.

Cho dù là ở Chư Thiên thế giới, có Thiên Vị lục trọng, cũng có thể lăn lộn tới địa vị không tệ. Nếu như có thể hỗn tới trình độ Đại Thiên Vị, cho dù là ở Chư Thiên đại thế giới, đối với người xuất thân bình thường mà nói, cũng có thể biến hóa nhanh chóng. Biến thành quý tộc. Cho dù chỉ là tiểu quý tộc.

Không thể tưởng tượng được lão tổ Khổ Man tộc này lại có tu vi mạnh mẽ như vậy.

Chuyện này làm cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn, lại hỏi:

- Khổ Trúc lão tổ kia vì sao không có chạy tới?

- Nghe nói dường như có cường giả Nhân tộc chạy tới địa bàn Khổ Man tộc giương oai, kiềm chế Khổ Trúc lão tổ. Tên cường giả Nhân tộc kia còn uy hiếp được an nguy của thần miếu. Cho nên Khổ Trúc lão tổ không dám xem thường. Thần miếu là thánh địa của Khổ Man tộc chúng ta. Nếu như Thần miếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, coi như là số mệnh của Khổ Man tộc chúng ta bị làm nhục.

Giang Trần đại khái suy nghĩ một phen.

- Khổ Trúc lão tổ, cường giả nhân tộc...

.

Hai mắt Giang Trần sáng ngời:

- Rốt cuộc là cường giả nhân tộc nào lại có đảm lượng như vậy?

Trong lòng Giang Trần cũng có chút ngoài ý muốn. Bởi vì nguyên nhân Thư Vạn Thanh, Giang Trần đối với cường giả Thiên Vị nhân tộc ít nhiều cũng có chút thất vọng.

Không thể tưởng tượng được, ở địa bàn Khổ Man tộc, lại có cường giả Thiên Vị đi quấy rối. Kiềm chế Khổ Trúc lão tổ. Chuyện này mới đưa tới đại quân Khổ Man tộc luôn án binh bất động.

Người Lưu Ly vương thành suy đoán rất nhiều nguyên nhân. Thế nhưng tuyệt đối không thể tưởng tượng được lại là nguyên nhân này.

Nhìn bộ dáng hấp hối này của Cổ Na vương, Giang Trần ung dung cười nói:

- Cổ Na vương, bổn thiếu chủ hỏi ngươi. Ngươi cảm thấy dùng thực lực Khổ Man tộc các ngươi có đủ thực lực xâm chiếm nhân tộc chúng ta sao?

Cổ Na vương nhắm mắt lại, ngữ khí trầm trọng:

- Được làm vua, thua làm giặc, chuyện này còn có gì để nói cơ chứ? Khổ Man tộc ta nếu như không phải ở nơi hoang vắng, thiếu tài nguyên, nhất định sẽ không chênh lệch so với nhân tộc các ngươi. Nhân tộc các ngươi chiếm địa bàn lớn như vậy, lại giống như chia rẽ, không có việc gì lại nội chiến, quả thực là một đám phân trên hầm cầu. Dựa vào cái gì, nhân tộc các ngươi lười biếng, lục đục với nhau, còn có thể có được địa bàn ưu việt nhưu vậy? Khổ Man tộc chúng ta chịu vất vả, lại chỉ có thể chui rúc vào địa phương hoang vắng ở bên ngoài.

Ngữ khí của Cổ Na vương tràn ngập không cam lòng, cảm thấy thượng thiên bất công.

Giang Trần nhịn không được cười rộ lên:

- Cổ Na vương, chẳng lẽ ngươi không tin mỗi một chủng tộc đều có vận mệnh của bọn họ hay sao? Đối với Khổ Man tộc các ngươi mà nói, đây là số mệnh. Nếu như không có hoàn cảnh gian khổ như vậy, Khổ Mann tộc ngươi thực sự có thể chịu đựng được hoàn cảnh như vậy hay không? Để từ một hoàn cảnh khó khăn đó, dũng sĩ Khổ Man tộc các ngươi không lười nhác, cũng không theo đuổi hưởng thụ?

Đây là lời nói thật.

Khổ Man tộc sở dĩ chịu được vất vả, gian khổ, là bởi vì điều kiện có hạn.