Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Giang Trần cười ha ha:

- Nói như vậy, là không đánh nữa sao?

- Không đánh.

Người áo choàng màu rám nắng rất phiền muộn.

- Ngươi nói đi, ngươi muốn biết cái gì?

Hiện tại hắn cũng thấy may mắn, nếu như là đánh bạc thủ cấp, hiện tại hắn đã mất đầu rồi. May mắn đối phương không muốn thủ cấp, chỉ ước định hắn nói ra thân phận là gì.

Cái này so với đầu, cái gì nhẹ cái gì nặng, vừa xem liền hiểu ngay.

Giang Trần cười ha ha, nhìn ba người áo choàng khác:

- Bọn hắn cũng không có dị nghị a?

- Ta là lão đại của bọn hắn, ta nói liền tính.

Người áo choàng màu rám nắng thản nhiên nói.

- Tốt, vậy thì nói a, lai lịch của các ngươi, tại sao lại tàn nhẫn với Yến gia như thế. Nếu như các ngươi không có đủ lý do, như vậy, khoản nợ máu Yến gia này, cũng nên để các ngươi tới hoàn lại.

Người áo choàng màu rám nắng hừ lạnh một tiếng:

- Nợ máu trả bằng máu, vậy cũng không có gì. Nếu như các ngươi có bổn sự này, cứ việc ra tay giết chúng ta. Chỉ tiếc, cho dù là Thánh Địa Thánh Tổ của các ngươi, cũng chưa chắc có gan giết chúng ta. Bọn hắn không muốn đắc tội chủ nhân nhà ta.

- Ngươi cái này là tính toán trả lời vấn đề của ta sao?

Giang Trần lạnh lùng nói.

Người áo choàng màu rám nắng kia cười ha ha:

- Bốn người chúng ta, thân phận trước kia, đã sớm không trọng yếu. Hiện tại ngươi có thể gọi chúng ta Phong Hoa Tuyết Nguyệt Tứ Đại Tôn Giả. Ngươi có thể bảo ta Phong Nhất.

Phong Nhất?

Cái này hoàn toàn là biệt hiệu, căn bản không phải tên thật.

Giang Trần cau mày nói:

- Ngươi qua loa tắc trách ta?

- Không phải.

Người áo choàng màu rám nắng lắc đầu.

- Bây giờ chúng ta chỉ có một thân phận, là tôi tớ của chủ nhân. Ta gọi Phong Nhất, còn có Hoa Nhị, Tuyết Tam, Nguyệt Tứ.

- Vậy chủ nhân của các ngươi là ai? Yến gia, cùng các ngươi có thâm cừu đại hận gì?

Giang Trần muốn làm tinh tường nhất chính là điểm này.

Phong Nhất lạnh lùng cười cười:

- Ngươi thật muốn biết sao? Nếu như ngươi muốn biết mà nói, ta sẽ nói cho ngươi biết. Dù sao, chủ nhân cũng không có tính toán giấu diếm, có một số việc, cuối cùng sớm muộn gì cũng phải vạch trần.

Giang Trần không có lên tiếng, mà lẳng lặng chờ. Ngược lại là bọn người Yến Vạn Quân, thì vẻ mặt ngưng trọng, hiển nhiên, bọn hắn càng thêm nóng vội.

- Nói đi. 

Giang Trần thản nhiên nói.

- Chủ nhân nhà ta, họ An.

Thời điểm Phong Nhất nói đến chủ nhân, ngữ khí phi thường thành kính, nhìn ra được, hắn đối với chủ nhân của mình, là sùng bái phát ra từ đáy lòng.

- An? Thì tính sao? Là hào kiệt nhà nào? Hay cao nhân của Thánh Địa nào?

Giang Trần có chút khó hiểu hỏi thăm.

Phong Nhất lạnh lùng cười cười, bỗng nhiên ánh mắt bắn về phía Yến Vạn Quân:

- Yến lão nhân, xem ra ngươi thật là lão hủ hồ đồ, hoặc là nói, người Yến gia các ngươi, căn bản là động vật máu lạnh, chết không có gì đáng tiếc.

Yến Vạn Quân giận tím mặt:

- Nói láo, cái này cùng Yến gia có quan hệ gì?

- Có quan hệ gì?

Phong Nhất bi phẫn cười rộ lên.

- Xem ra, ngươi quả nhiên là ý chí sắt đá, chẳng lẽ lúc trước con của ngươi, không có nói cho ngươi biết, vợ của hắn, cũng họ An sao?

Lời vừa nói ra, toàn thân Yến Vạn Quân co lại, phảng phất như bị thi triển Định Thân Thuật, toàn thân trở nên cứng ngắc.

Mà Hoàng Nhi tựa như ngộ ra cái gì, thân thể mềm mại nhoáng một cái, trong mắt lộ ra ý ân cần nồng đậm, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.

Nàng cũng là lần đầu tiên nghe nói, mẹ ruột của mình, tựa hồ là họ An?

Mà chủ nhân của bốn người này, cũng họ An, cái này là ý gì?

Lời nói nói đến nước này, đáp án đã miêu tả sinh động rồi. Dùng trí tuệ của Giang Trần, thoáng cái cũng suy ra rất nhiều thứ.

Ngữ khí của Phong Nhất đạm mạc, tiếp tục nói:

- Chủ nhân nhà ta, thời điểm bảy mươi hai tuổi, cũng đã tung hoành Vạn Uyên đảo, chính là thiên tài tuyệt đỉnh của tán tu giới lúc ấy. Chỉ tiếc, thiên tài hơn người, khiến người đố kỵ. Bị cường giả Thánh Địa nào đó, dưới sự giận dữ nhốt vào Vô Tận Lao Ngục. Chỉ là, lão nhân gia ông ta lại không biết, sau khi hắn bị nhốt vào Vô Tận Lao Ngục, nữ nhân hắn yêu nhất, vì hắn sinh hạ một bé gái. Bất quá nữ nhân kia, lại bởi vì tưởng niệm thành tật, buồn bực mà chết. Mà bé gái kia, truyền thừa thiên phú võ đạo của phụ thân, trên người lại có tín vật truyền thừa của phụ thân. Sau khi lớn lên, gặp được Yến Thiên Phàm của Yến gia các ngươi. . .

Yến Thiên Phàm, là tiểu nhi tử của Yến Vạn Quân, cũng chính là cha ruột của Hoàng Nhi.

Chân tướng quá rõ rồi.

Yến Vạn Quân không ngừng run rẩy, cừu hận trong đầu chậm rãi sụp đổ, bắt đầu tan rã.

Hắn rốt cục minh bạch, vì cái gì hắn đến mấy lần, những người kia lại không giết hắn.

Không phải những người này không giết được hắn, cũng không phải những người này không muốn giết hắn. Nói trắng ra, là bởi vì hắn là phụ thân của Yến Thiên Phàm.

Cũng chính là con rể của chủ nhân bốn người này.

Cừu hận của Yến Vạn Quân, chậm rãi hóa thành xấu hổ. Trí nhớ thoáng cái về tới lúc trước, thời điểm nhi tử Yến Thiên Phàm mang đạo lữ dung mạo thanh tú, tính cách đặc lập độc hành về.

Lúc ấy, toàn bộ Yến gia đều tạc nồi, căn bản không có người nguyện ý nghe Yến Thiên Phàm giải thích, cũng không có ai nguyện ý xem Yến Thiên Phàm cưới một nữ nhân như thế nào.

Bởi vì, Yến gia cao thấp, đều luống cuống, bọn hắn nghĩ tới Hạ Hầu gia tộc, nghĩ tới hôn ước của Yến Thiên Phàm cùng Hạ Hầu gia tộc.

Yến Thiên Phàm một mình mang đạo lữ trở lại, còn tư định chung thân, cái này là ruồng bỏ hôn ước cùng Hạ Hầu gia tộc.

Sau đó, vị tiểu thư kia của Hạ Hầu gia tộc, vì yêu sinh hận, thi triển Bách Thế Đồng Tâm Chú, nguyền rủa An gia tiểu thư đang mang thai.

Ngay sau khi Hoàng Nhi sinh không bao lâu, Yến Thiên Phàm cùng An gia tiểu thư, đã bị nhốt vào Vô Tận Lao Ngục.

Hoàng Nhi cũng là Yến Vạn Quân liều mạng, mới có thể bảo vệ, lại không thể không đáp ứng điều kiện khuất nhục của Hạ Hầu gia tộc.

Lúc ấy Yến Vạn Quân không thể bảo trụ nhi tử, chớ nói chi là bảo trụ con dâu.

Cho nên, giờ phút này, hắn nhớ tới những chuyện xưa, hổ thẹn thoáng cái bao phủ cừu hận.

Chủ nhân của bốn người áo choàng, là nhạc phụ đại nhân của nhi tử, là phụ thân của con dâu. Nhớ tới nhi tử cùng con dâu bị những tra tấn cùng đãi ngộ không thuộc về mình kia. Hiện tại người ta đắc thế, có thể không báo thù sao?

Đổi lại Yến Vạn Quân hắn, cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Đột nhiên, Giang Trần cũng có loại cảm giác không biết nói cái gì cho phải.

Nhân quả báo ứng, có chút thời điểm, thật sự nói không rõ ràng.

Nếu như chủ nhân của bốn người này, đúng là ông ngoại của Hoàng Nhi, như vậy người ta báo thù cho con gái, thiên kinh địa nghĩa.

Mà Yến Vạn Quân cùng Yến Thanh Tang, nếu quả thật muốn báo thù cho gia tộc, tìm đối phương báo thù, đó cũng là thiên kinh địa nghĩa.

Chỉ là, oan oan tương báo, nhất định sẽ không dứt, ai đúng ai sai, rất khó phán định.

- Yến Vạn Quân, ngươi luôn mồm muốn báo thù, ta không biết ngươi đến cùng báo thù gì? Thời điểm con của ngươi bị tra tấn, sao ngươi không hô báo thù? Thời điểm con dâu của ngươi bị tra tấn, sao ngươi không hô? Thời điểm tôn nữ của ngươi bị người tra tấn, sao ngươi không hô báo thù?

Ngữ khí của Phong Nhất, tràn đầy ý trào phúng:

- Nếu như không phải chủ tử của ta nể tình nữ nhi nữ tế cùng ngoại tôn nữ, lão nhân ngươi, một đao giết, cũng chết không có gì đáng tiếc!