Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Ở trong vầng hào quang, vô số phù văn khiêu dược, như ôn dịch mà lấy mắt thường có thể chứng kiến, bốn phía lan tràn ra, không ngừng khởi động.

Toàn bộ Bình Sa Đảo, giống như bị tia sáng này bao ở bên trong, vô số hào quang kia, đan vào thành một hoả lò cự đại, chứa trọn cái Bình Sa Đảo ở bên trong, điên cuồng ngao luyện.

Quang Minh lão tổ hừ lạnh một tiếng, quát:

- Si Mị Võng Lượng gì, cũng dám đến Bình Sa Đảo giương oai?

Nói xong, cánh tay vung lên, một đạo lực lượng cường đại, ầm ầm đánh ra, vọt tới hào quang.

Lực lượng hung hăng va chạm với quang mang, hào quang kia phát ra từng đợt run rẩy mãnh liệt, nhưng lại không có bị oanh phá.

Phảng phất co dãn mười phần, rõ ràng ngay cả một kích của cường giả Thần đạo, cũng không cách nào oanh phá.

Trong lúc nhất thời, Quang Minh lão tổ cùng Húc Nhật lão tổ nhìn nhau, trong mắt đều thấy được vẻ kinh hãi.

Không hề nghi ngờ, một màn này để cho bọn hắn dự cảm đến, có đại sự muốn phát sinh.

- Chúng ta hợp lực thử xem.

Quang Minh lão tổ cùng Húc Nhật lão tổ, gần đây đều là bạn nối khố, lẫn nhau rất ăn ý, mới mở miệng, liền ngầm hiểu, hai người đồng thời ra chiêu.

Hai đạo khí lưu đáng sợ, như Nhị Long Hí Châu, khí thế siêu phàm, trực tiếp lao xuống màn sáng.

Lúc này đây, hai đạo lực lượng đan vào cùng một chỗ, khí thế càng hung mãnh, ầm vang một tiếng, hung hăng đụng ở phía trên.

Chỉ là, màn sáng kia run rẩy càng thêm kịch liệt, nhưng sau khi run rẩy, lại thủy chung không có phá vỡ, run rẩy không ngừng yếu bớt, cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh.

Loại cảm giác này tựa như lò xo, vô luận ngươi áp như thế nào, chỉ có thể đè ép nó, chỉ cần lực lượng vừa mất, nó sẽ khôi phục lại.

Hai người đều chấn động, hai người bọn họ liên thủ, ở Vạn Uyên đảo, sự tình làm không được, cơ hồ đã không có.

Thế nhưng mà màn sáng thoạt nhìn không quá xuất chúng kia, vậy mà gánh được liên kích của hai người bọn họ.

Tình hình quỷ dị này, làm cho sắc mặt hai người đều đại biến. Trong lúc nhất thời, biểu lộ của hai người thập phần ngưng trọng, nghiêm túc điều tra.

Chỉ là, không quản bọn hắn điều tra như thế nào, lại thủy chung nhìn không ra dấu vết để lại.

Màn sáng quỷ dị kia, thật giống như lăng không sinh ra.

Hai người thấy tình thế không ổn, liền không dây dưa nữa, quay người phi tốc bay về Bình Sa Đảo. Mọi người thấy bọn họ trở lại, đều lộ ra thần sắc nghi vấn.

- Bình Sa Đảo bị một màn sáng cổ quái bao vây, chư vị, chúng ta có phiền toái.

Quang Minh lão tổ trầm giọng nói.

Mọi người nghe vậy, đều kinh ngạc không hiểu. Có người nhịn không được nhìn lại Giang Trần. Hiển nhiên, tất cả mọi người rất giật mình, vậy mà không phải mười lão tổ phát hiện dị thường trước, mà là Giang Trần phát hiện ra dị thường trước.

Trong lúc nhất thời, hào khí của hiện trường thập phần quỷ dị.

- Đi, chúng ta đi xem a.

Vĩnh Hằng Thánh Địa là Minh chủ, tất cả mọi người đều nghe hắn ra lệnh. Cho nên, Vĩnh Hằng Thánh Tổ mở miệng trước tiên.

Mọi người cũng tràn đầy nghi ngờ, nên không ai phản đối.

Nhao nhao lao ra.

Giang Trần lại không có vội vã ly khai, mà trì hoãn một hồi, rơi ở đằng sau. Tử Xa Mân thấy bộ dạng của Giang Trần không nhanh không chậm, nhịn không được hỏi:

- Phát hiện cái gì sao?

- Có chút cổ quái, ta nhìn xem bốn phía một chút.

Thoạt nhìn, Giang Trần so với đại đa số người càng thêm tỉnh táo. Hắn biết rõ, Bình Sa Đảo này, nhất định là bị người theo dõi.

Liên tưởng đến đoạn thời gian trước, có rất nhiều tu sĩ từ Vô Tận Lao Ngục trốn ra, những người này, hôm nay đã thành tai hoạ ngầm của Vạn Uyên đảo.

Nếu để cho những người kia tìm được cơ hội, bọn hắn nhất định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Có lẽ, nguy cơ lần này, chính là đến từ nhóm người kia.

Kỳ thật lúc trước Giang Trần từ chỗ Già Diệp Thần Tôn, đã nhận được một ít tin tức. Hắn biết rõ, nhóm người này sớm muộn gì cũng gây ra phiền toái.

Hơn nữa, trước khi tới Bình Sa Đảo, Giang Trần còn cố ý nhắc nhở cao tầng của Vĩnh Hằng Thánh Địa.

Chỉ là, mọi người mệt mỏi ứng đối Ngoại Vực chiến trường, đối với những tu sĩ từ Vô Tận Lao Ngục chạy ra, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút chuẩn bị chưa đủ.

Hoặc là nói, bọn hắn đối với trốn ra bao nhiêu tu sĩ, cũng không có nắm chắc. Chính là bởi vì hiểu không rõ ràng, cho nên mới tê liệt chủ quan.

Bây giờ Tử Xa Mân đối với Giang Trần là phi thường bội phục, nhất là trước kia thập đại lão tổ cũng không có phát giác nguy cơ, lại bị Giang Trần phát hiện trước? Đây càng để cho Tử Xa Mân kiên định cho rằng, hiện tại năng lực của Giang Trần ở phương diện khác, đã không kém thập đại lão tổ.

Giang Trần ven đường xem xét, giữ im lặng.

Mà Ngô Du cùng Cam Ninh, thì đi theo sau lưng Giang Trần, lo lo lắng lắng.

Cũng không lâu lắm, bên thập đại lão tổ, cũng nhao nhao trở lại. Từ biểu lộ trên mặt bọn hắn có thể thấy được, bọn hắn hơi có chút lo lắng.

Nhất là Vĩnh Hằng Thánh Tổ, tâm sự càng nặng nề.

Hắn mới vừa làm Minh chủ, hiện tại tất cả mọi người chờ xem hắn ra lệnh. Lúc này, là thời điểm khảo nghiệm trình độ của hắn, khảo nghiệm năng lực quyết đoán của hắn.

Nếu như cửa ải này hắn không thông qua, tất sẽ khiến Thánh Địa khác hoài nghi.

Mà nếu như lần này hắn có thể dẫn đầu mười Đại Thánh Địa bình yên vượt qua nguy cơ, cái kia sẽ thắng được sự ủng hộ của mọi người, không cần lại lo lắng gì nữa.

- Chư vị, màn sáng kia đến quá ly kỳ, ta phỏng đoán, cái này hẳn không phải là Ngoại Vực cường địch gây nên, mà là những tu sĩ từ Vô Tận Lao Ngục trốn ra quấy phá.

Đây là phán đoán của Vĩnh Hằng Thánh Tổ.

- Tại sao thấy?

Có người đưa ra nghi vấn.

- Chúng ta cũng là từ Ngoại Vực chiến trường gấp trở về, thời điểm chúng ta ly khai Ngoại Vực chiến trường, đã bố trí nguyên vẹn. Tuy Ngoại Vực cường địch cường hãn, nhưng trong thời gian ngắn, nhất định không đột phá được phòng tuyến. Hơn nữa, từ thực tế, đây là hành động sớm có dự mưu. Nếu không, quả quyết không đến mức lặng yên không một tiếng động như thế.

Không thể không nói, sức phán đoán của Vĩnh Hằng Thánh Tổ, vẫn tương đối tinh chuẩn. Giang Trần đối với Vĩnh Hằng Thánh Tổ phán đoán, cũng rất đồng ý.

Bất quá có người lại nói:

- Mặc dù là tu sĩ từ Vô Tận Lao Ngục chạy ra, nếu như chúng ta không thể mau rời khỏi Bình Sa Đảo, không thể mau chóng trở lại Ngoại Vực chiến trường. Những bố trí kia, một khi gánh không được, Ngoại Vực địch nhân sẽ như châu chấu xâm lấn! Đến lúc đó, phiền toái liền to lắm.

Đây cũng là lời nói thật.

Bây giờ Ngoại Vực chiến trường là hừng hực khí thế, giành giật từng giây.

Vạn nhất ở Bình Sa Đảo chậm trễ thời gian quá lâu, tất nhiên sẽ làm trễ nãi Ngoại Vực chiến trường. Mà trễ nãi Ngoại Vực chiến trường, hậu quả chính là tai nạn.

Cho nên, hiện tại là khảo nghiệm năng lực lãnh đạo của Vĩnh Hằng Thánh Địa, nếu như không thể mau chóng đột phá Bình Sa Đảo, Chiến cuộc ở Ngoại Vực chiến trường, tùy thời có khả năng hóa thành nguy cơ mới, để cho thế cục của Vạn Uyên đảo triệt để rối loạn.

Vĩnh Hằng Thánh Tổ nhẹ gật đầu:

- Cho nên, lần này chúng ta có thể nói là bị đánh trở tay không kịp. Hiện tại cần tiếp thu ý kiến quần chúng, nếu chư vị có cách nghĩ cùng ý kiến, không ngại nói thoải mái. Mười Đại Thánh Địa chúng ta kết minh, đúng là thời điểm khảo nghiệm lực lượng đoàn kết!

Giang Trần nghe vậy, cũng âm thầm khen ngợi, lão tổ dù sao cũng là lão tổ, dăm ba câu, liền vứt khoai lang phỏng tay ra, để cho mọi người cùng nhau tiếp.