Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Ưu điểm lớn nhất của hai người này chính là nghe lời. Đều sùng bái mù quáng với Quang Độ lão nhân, tự nhiên là nói gì nghe nấy.

Quang Độ lão nhân đã bảo bọn họ tử thủ Quang Minh thánh địa, tự nhiên bọn họ sẽ không nghĩ nhiều mà làm. Vốn bọn họ chủ động đi tìm Quang Độ lão nhân tập hợp, Quang Độ lão nhân đã bảo bọn họ chờ tại chỗ, tự nhiên bọn họ cũng không cần nghĩ nhiều như vậy.

Mỗi ngày bọn họ đều đích thân tuần tra, tự mình kiểm tra phòng ngự.

Sau khi Quang Minh thánh địa bị bọn họ công phá, bọn họ lập tức chữa trị trận pháp phòng ngự, tổ chức hệ thống phòng ngự mới, mỗi một người mang tới đều được sử dụng tốt, tuyệt đối không lãng phí bất kỳ chiến lực nào.

Về phần người lưu lại bên trong Quang Minh thánh địa trước đó bị bọn họ giết một bộ phận, đại bộ phận còn lại bị nhốt lại. Trong nội bộ thánh địa cũng không có tu sĩ thần đạo, cho nên trước mặt hai tên tu sĩ thần đạo, căn bản không có chỗ trống để phản kháng, bị áp chế gắt gao, căn bản không tạo ra bao nhiêu sóng gió.

Dụ Tiên thần tôn kia dáng người khôi ngô, nhìn qua là thủ lĩnh ở chỗ này. Mà Phan Viễn thần tôn dáng người nhỏ bé nhanh nhẹn, hiển nhiên là phụ tá của hắn.

Hai người này giờ phút này đang kiểm tra theo thông lệ, có thể nhìn ra được bọn họ đối với lời nói của Quang Độ lão nhân có thể nói là coi như thánh chỉ mà chấp hành.

- Dụ Tiên đạo huynh, ý tứ của Quang Độ lão nhân, Kim Ngân, hai đại hộ pháp đều vẫn lạc. Vĩnh Hằng thánh địa bất quá chỉ là một trong thập đại thánh địa mà thôi. Trong thập đại thánh địa nghe nói cũng không có quá mức xuất chúng. Vì sao các vị đạo hữu lại nhao nhao mất mạng ở đó? Ngay cả Quang Độ đại nhân dường như cũng chịu thiệt thòi nha?

- Sao ngươi biết Quang Độ đại nhân chịu thiệt?

Dụ Tiên thần tôn khẽ cau mày hỏi.

- Tuy rằng Quang Độ đại nhân không có nói rõ, nhưng mà từ khẩu khí của lão nhân gia, nhất định là ăn chút thiệt thòi. Bằng không mà nói, hắn cũng không cố ý cường điệu để chúng ta đề phòng chủ lực thập đại thánh địa bên ngoài, còn đề phòng địch nhân từ Vĩnh Hằng thánh địa đi tới. Còn nữa, hai đại hộ pháp là tâm phúc tri kỷ nhất của Quang Độ đại nhân, bọn họ đều vẫn lạc. Dùng tính cách của Quang Độ đại nhân, chẳng lẽ lại không đi qua nhìn một chút sao?

Tên Phan Viễn thần tôn có vẻ nhanh nhẹn kia khẽ thở dài nói.

Tâm tư của hắn rõ ràng kín đáo hơn một chút, vấn đề cân nhắc cũng nhiều hơn một chút.

Nhưng mà Dụ Tiên thần tôn lại không kiên nhẫn khoát khoát tay:

- Những chuyện này chúng ta không cần phải hỏi tới. Chúng ta chỉ cần làm tốt phận sự của mình là được rồi. Lại nói, thập đại thánh địa có bao nhiêu phân lượng chứ? Mọi người chúng ta đều rất rõ ràng. Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, Vạn Uyên đảo sớm muộn gì cũng là của chúng ta.

- Đúng vậy.

Phan Viễn thần tôn mỉm cười phụ họa, nhưng mà trên mặt vẫn tràn ngập vẻ nghi hoặc:

- Vĩnh Hằng thánh địa này quả thực là cổ quái. Nghe nói trong đám người trẻ tuổi của Vĩnh Hằng thánh địa có một người bên người có một đầu Chân linh thần đạo, chính là huyết mạch Chu Tước, một trong tứ đại thần thú, vô cùng lợi hại.

- Hừ, đợi Quang Độ đại nhân rảnh rỗi, tự thân xuất mã, cái gì mà Chu Tước, cái gì mà huyết mạch tứ đại thần thú, hết thảy đều là mây bay.

Có thể nhìn ra được, Dụ Tiên thần tôn này đối với Quang Độ lão nhân kia đã sùng bái không thể nói lý được nữa.

- Đúng vậy, đúng vậy. Hy vọng Quang Độ đại nhân sớm ngày tới đây. Mọi người hội họp lại một chỗ, trong lòng chúng ta cũng càng thêm an tâm hơn một chút.

- Yên tâm đi, Quang Độ đại nhân đã nói, nhan thì ba tới năm ngày, chậm thì bảy tám ngày nhất định sẽ tới. Chỉ cần trong khoảng thời gian này chúng ta làm tốt chuyện của mình là được rồi.

Trong khi hai người nói chuyện, bỗng nhiên có một đạo thân ảnh từ bên ngoài vọt tới, là một tu sĩ Thiên vị thủ hạ của bọn hắn.

- Bẩm báo nhị vị thần tôn, bên ngoài có hai tiền bối thần đạo, nói là người cũ tới thăm, cầu kiến nhị vị thần tôn đại nhân.

- Cố nhân?

Dụ Tiên thần tôn và Phan Viễn thần tôn nhìn nhau, trong mắt đều có nghi hoặc.

Trong Quang Minh thánh địa này có thể có cố nhân gì chứ?

Cố nhân mà bọn họ biết, có tư cách xưng là cố nhân nhất định là tu sĩ thần đạo. Mà tu sĩ thần đạo bọn họ biết hiện tại đều được Quang Độ đại nhân phái đi làm nhiệm vụ. Có ai lại nhàn rỗi như vậy, chạy loạn bốn phía? Không phải là có người muốn đục nước béo cò đấy chứ?

- Đại nhân, bọn họ còn đưa ngọc giản tới.

Tên tu sĩ Thiên Vị cung kính đưa danh thiếp tới.

Dụ Tiên thần tôn và Phan Viễn thần tôn tiếp nhận, sau khi xem xét xong, ánh mắt đều kinh ngạc tới ngẩn người. Cái tên trên bái thiếp, bọn họ quả thực không xa lạ gì.

- Đạo huynh, hai người này không phải là bị Quang Độ đại nhân phái đi Bình Sa đảo hay sao? Chiến cuộc Bình Sa đảo đã chấm dứt, hai người bọn họ sao lại xuất hiện ở chỗ này.

- Hừ, trước đó bọn họ sợ trở về bị Quang Độ đại nhân trách phạt cho nên nhất định đã đi lánh sóng gió. Hiện tại nhất định đã nghe được tiếng gió gì, cho nên mới lại đi ra.

Dụ Tiên thần tôn cũng không nghi ngờ gì mà nói.

- Vậy cũng phải đề phòng, cẩn thận, nhỡ đâu bọn họ đầu nhập vào thập đại thánh địa thì sao a?

Phan Viễn thần tôn dáng người nhỏ bé kia hiển nhiên càng thêm cẩn thận.

- Ngươi nói cũng có lý, nếu như vậy chúng ta không cần để ý tới bọn họ, cứ để bọn họ đi tìm Quang Độ đại nhân tập hợp đi.

Dụ Tiên thần tôn không có cưỡng cầu.

- Không vội, không vội, chúng ta tiếp tục thương nghị chút.

Phan Viễn thần tôn vuốt vuốt cằm, hiển nhiên cũng có chút khó xử.

Nếu như hai người này cũng không có đầu nhập vào thập đại thánh địa, vậy cũng là một cánh tay đắc lực. Lúc này chính là lúc bọn họ cần người.

Hai người này tới đây, nếu như một lòng cùng với bọn họ, thực lực của bọn họ không thể nghi ngờ sẽ tăng lên trên phạm vi lớn. Nhưu vậy, dù là chủ lực thập đại thánh địa có giết tới tận cửa, bốn người bọn họ liên thủ, nắm chắc cũng lớn hơn. Dù không địch lại, thì số lượng người phòng thủ cũng đủ.

Thế nhưng mà vạn nhất bọn họ đầu nhập vào thập đại thánh địa, vậy chẳng phải là dẫn sói vào nhà hay sao?

- Nếu không chúng ta đi do thám trước?

Phan Viễn thần tôn đưa ra đề nghị của bản thân mình.

- Cũng được, đi thôi.

Dụ Tiên thần tôn sảng khoái nói.

Rất nhanh, bọn họ đã tới biên giới trận pháp, nhìn thấy hai đạo thân ảnh đáp xuống bên ngoài hư không. hư không mịt mờ, mà hai đạo thân ảnh này dúng là hai người gửi bái thiếp.

- Nhị vị đạo hữu, nếu như nhớ không nhầm, các ngươi có lẽ nên ở Bình Sa đảo đánh lén chủ lực thập đại thánh địa a? Sao lại xuất đầu lộ diện ở chỗ này?

Phan Viễn thần tôn lên tiếng.

- Ha ha, Phan đạo hữu, người mắt sáng không nói tiếng lóng. Ngươi đã chiếm cứ Quang Minh thánh địa ta cũng không tin ngươi không thu được tin tức mới nhất. Chúng ta ở Bình Sa đảo bị thiệt thòi lớn, những đạo hữu thần đạo phái đi người bị giết, người trốn đi. Hai huynh đệ chúng ta tránh né chủ lực thập đại thánh địa đuổi giết. Một đường nhọc nhằn tới đây, nhị vị đạo hữu không niệm tình đồng đạo, thì cũng không cần châm chọc khiêu khích như vậy chứ?

Người nói lời này chính là Già Diệp thần tôn đã cải trang

Phan Viễn trầm ngâm nói:

- Nhị vị đạo hữu, lúc trước Quang Độ đại nhân phái chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ khác nhau. Thời gian dài như vậy, chúng ta sao biết các ngươi có bị thập đại thánh địa thu mua hay không? Hoặc là dứt khoát đầu nhập vào thập đại thánh địa?

- Đầu nhập vào thập đại thánh địa? Ngươi điên rồi sao? Thập đại thánh địa đuổi giết chúng ta khắp nơi trong thiên hạ. Chúng ta đi đầu nhập vào thập đại thánh địa, chẳng khác nào là dâng đầu lên a. Lại nói, thần thông của Quang Độ đại nhân ra sao, phách lực thế nào chứ? Vạn Uyên đảo sớm muộn gì cũng là của Quang Độ đại nhân. Thập đại thánh địa cho dù càn rỡ nhất thời thì bất quá cũng chỉ là châu chấu đá xe, không nhảy nhót được vài ngày nữa.