Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,577,640
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Mãi tới khi Trùng Tiêu tôn giả dừng lại, cơ hồ tất cả đám người cao tầng Thiên Thiền cổ viện mới thở dài một hơi, nhưng mà giờ phút này sự phẫn nộ trong lòng bọn họ đã tan biến, bọn họ cũng tỉnh táo lại.

Bọn họ hoặc ít hoặc nhiều nghe hiểu một ít, trong một bộ phận mà bọn họ nghe hiểu, bọn họ giật mình phát hiện ra, người ta không nói sai một chút nào. Những thứ nói đều là có lý, hoàn toàn đánh trúng chỗ mấu chốt.

Tố Hoàn Chân hít sâu một hơi nói:

- Giang Trần thiếu chủ, xin hỏi vị tiền bối này...

. Lão nhân gia người .

.

.

Giang Trần cười ha hả:

- Tố viện chủ, chắc hẳn ngươi còn nhớ rõ, lúc trước ta đã từng nói với các ngươi, tông môn các ngươi có chút sâu xa với một tông môn thượng cổ. Hôm nay lại có vị tiền bối này tự mình kiểm chứng, nhất định sẽ không sai. Còn chưa chúc mừng các ngươi a. Truyền thừa của Thiên Thiền cổ viện chính là truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, một trong những thế lực đứng đầu thượng cổ. Mà vị Trùng Tiêu tôn giả này chính là tiền bối cao nhân của Đan Tiêu cổ phái. Năm đó địa vị ở Đan Tiêu cổ phái cũng đủ để xếp vào top ba cự đầu.

Lời này vừa nói ra, kể cả Tố Hoàn Chân, tất cả các cao tầng đều trợn mắt há hốc mồm.

Trong lúc nhất thời cơ hồ tất cả địch ý của bọn họ đều biến mất sạch sẽ. thế giới võ đạo chú trọng nhất là truyền thừa. Truyền thừa đối với một tông môn mà nói, có ý nghĩa là nội tình, ý nghĩa là vinh quang, ý nghĩa sâu xa.

Tông môn truyền thừa càng lâu, tự nhiên đại biểu cho nội tình càng sâu.

Thiên Thiền cổ viện bọn họ không ngờ lại là truyền thừa của thập đại thế lực đứng đầu thượng cổ, chuyện này bảo sao không khiến cho bọn họ kinh hãi? Không phấn chấn cơ chứ?

mà vị tiền bối này không ngờ lại là tiền bối cao nhân đứng đầu thế lực thượng cổ kia, đó chính là lão tổ tông của bọn họ a.

Lão tổ tông chửi, mắng ngươi vài câu, chẳng lẽ ngươi còn có thể không phục hay sao?

Huống chi lão tổ tông mắng còn có lý như vậy.

Trong lúc nhất thời những cao tầng kia đều hận không thể xông lên xin Trùng Tiêu tôn giả nói tiếp, hung hăng chửi bọn họ thêm vài thời thần. Trước kia khi mắng, bọn họ chỉ lo tức giận, rất nhiều thứ đặc sắc đều chưa cẩn thận nghe a.

Giang Trần thừa dịp những người này ngây ra như phỗng, cười nói:

- Tố viện chủ, lần này tới đây là mang Trùng Tiêu tôn giả tới nhận thức hậu bối, thứ hai cũng có một chuyện tốt muốn thương nghị với ngươi. Đương nhiên đây chỉ là thương nghị, nếu như chư vị cảm thấy không có chí hướng, ta tuyệt đối sẽ không bắt buộc.

Tố Hoàn Chân vội nói.

- Giang Trần thiếu chủ cứ nói đừng ngại.

- Tốt, vậy ta sẽ nói thẳng. Ngươi còn nhớ rõ mười năm trước ta từng nói qua, truyền thừa của các thế lực thượng cổ sẽ dần dần nổi lên trên mặt nước, việc này lúc ấy đã từng nhấc lên sóng to gió lớn ở cương vực nhân loại, ta tin rằng chắc hẳn chư vị còn có ấn tượng chứ?

- Đúng vậy, việc này ta còn nhớ rõ.

Tố Hoàn Chân gật đầu.

- Linh mạch cương vực nhân loại khôi phục, tông môn thượng cổ không ngừng xuất hiện. Cũng đồng nghĩa với việc thế cục cương vực nhân loại nhất định sẽ không ngừng thay đổi, điểm này có lẽ mọi người cũng tán thành a?

- Đây là điều tất nhiên.

Tố Hoàn Chân lại gật đầu.

- Mười năm qua tất cả các thế lực lớn trong cương vực nhân loại bạo động, việc này bổn thiếu chủ đều nhìn vào trong mắt. Nhưng mà khiến cho bổn thiếu chủ vui mừng là Thiên Thiền cổ viện có thể giữ mình, không có xao động, ổn định bản tâm, điều này khó mà có được. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất ta nguyện ý tới đây.

Nghe thấy Giang Trần nói như vậy, trong lòng tất cả mọi người thở dài một hơi, nhất là những cao tầng kia, ánh mắt nhìn về phía Tố Hoàn Chân lập tức nhiều thêm vài phần bội phục.

Bọn họ lúc trước đều cảm thấy Tố Hoàn Chân cẩn thận, bảo thủ. Hiện tại xem ra, tất cả mọi người đều mơ hồ, không có người nào nhìn xa bằng Tố Hoàn Chân viện chủ.

Giang Trần thiếu chủ có thái độ thưởng thức đối với hành động giữ vững bản tâm này, chuyện này có ý vị thế nào? Có nghĩa rằng những thế lực xao động, làm xiếc kia có khả năng tất cả sẽ thành công dã tràng.

Tố Hoàn Chân chăm chú nói:

- Linh mạch cương vực nhân loại khôi phục, vốn là lúc mọi người nên cố gắng tu luyện, nếu như lại đem thời gian, tinh lực đều tốn ở việc khuếch trương, ngày sau đối kháng mà tộc sẽ thiếu đi một phần tiền vốn.

- Đúng vậy.

Giang Trần vỗ tay cười:

- Thế cục cương vực nhân loại biến đổi, không phải ai cướp được bao nhiêu địa bàn, mà là ai đạt được truyền thừa thượng cổ, ai có thể sớm tìm ra truyền thừa thượng cổ. Địa bàn ngươi có nhiều hơn nữa thì sao có thể so sánh được với một phần truyền thừa thượng cổ cơ chứ?

Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đều khẽ động, chẳng lẽ .

.

.

.

Vẻ mặt Giang Trần thản nhiên, cười nói:

- Đây chính là ý đồ của ta khi tới đây ngày hôm nay. Thiên Thiền cổ viện các ngươi thông qua khảo nghiệm của ta, có tư cách nhận được truyền thừa. Càng khó có được các ngươi lại nhất mạch tương thừa với Đan Tiêu cổ phái thượng cổ, có tình hương khói. Nếu như ngươi có ý, chúng ta định dùng người Thiên Thiền cổ viện trùng kiến Đan Tiêu cổ phái thượng cổ, lại nối lại hương khói thượng cổ, không biết chư vị có ý thế nào?

Trùng kiến Đan Tiêu cổ phái thượng cổ, dùng người Thiên Thiền cổ viện trùng kiến?

Tất cả mọi người sửng sốt, đây là cái bánh từ trên trời rơi xuống a. Cái bánh rơi xuống này quả thực có thể khiến cho Thiên Thiền cổ viện bọn họ no tới nứt bụng nha.

Nếu như tìm chút khuyết điểm mà nói, thì có khả năng bốn chữ Thiên Thiền cổ viện sẽ biến mất trong cương vực nhân loại, mà chuyển thành bốn chữ Đan Tiêu cổ phái.

Nhưng mà chuyện này có sao chứ? Thiên Thiền cổ viện chính là một mạch truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, nhận tổ quy tông, đây là chuyện tốt mà bao nhiêu thế lực cầu còn không được nha?

Lại nói, bốn chữ Thiên Thiền cổ viện này cùng với bọn họ cũng không có gì sâu sa, chỉ bất quá là cái tên từ đời trước truyền xuống đời sau mà thôi.

Chuyển thành Đan Tiêu cổ phái thượng cổ, mặc kệ xem xét từ góc độ nào, kỳ thực đều có lợi mà không có hại.

Mấu chốt nhất chính là bọn họ nhận được một loại truyền thừa thượng cổ a.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người tim đập thình thịch, loại chuyện này bọn họ cơ hồ không cần cân nhắc, dùng đầu gối cũng có thể đưa ra quyết định.

Ngược lại, Tố Hoàn Chân kia sau khi cuồng hỉ lại khôi phục bình tĩnh.

Chăm chú nhìn qua Giang Trần:

- Giang Trần thiếu chủ, đây là chuyện tốt. Nhưng mà tiểu nữ tử cả gan vẫn muốn hỏi mấy vấn đề.

Giang Trần cười ha hả nói:

- Điều này là tự nhiên, các ngươi có nghi vấn gì cứ hỏi. Đây là thương nghị, cũng không phải là mệnh lệnh.

- Ta chỉ hỏi một câu, Thiên Thiền cổ viện ta trong Đan Tiêu cổ phái tương lai chiếm bao nhiêu sức nặng?

Giang Trần cười nói:

- Dùng người Thiên Thiền cổ viện cac ngươi tổ kiến, chí ít cũng có bảy tám phần sức nặng a. Tôn giả, người nói xem?

Trùng Tiêu tôn giả cười hắc hắc, nói:

- Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, ta đương nhiên không có ý kiến. Mấu chốt là tông môn có thể trùng kiến. Tiểu nữu nhà ngươi dường như có chút ý tứ, lão phu rất coi trọng ngươi, nói không chừng dưới sự dạy dỗ của lão phu, tu vi còn có tạo nghệ trận pháp của ngươi sẽ đột nhiên tăng mạnh a. Trần thiếu hiện tại không thể phân tâm quá nhiều vào Đan Tiêu cổ phái, lão phu cũng phải xem xét một tông chủ tương lai cho Đan Tiêu cổ phái chúng ta a.

Lời này càng khiến cho những tu sĩ của Thiên Thiền cổ viện tim đập thình thịch, cả đám nhao nhao lên tiếng khuyên bảo:

- Đại viện chủ, lời hứa của Giang Trần thiếu chủ đáng giá ngàn vàng, vị tôn giả tiền bối này rõ ràng là tiền bối cao nhân. Khó có được là chúng ta lại nhất mạch tương thừa với Đan Tiêu cổ phái, thâm hậu sâu xa như vậy quả thực là ông trời tác hợp a.

Tố Hoàn Chân đang muốn nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên có một đạo thân ảnh từ bên ngoài vọt tới, người này có chút hốt hoảng nói:

- Đại viện chủ, những người mà đại viện chủ phái ra chăm sóc vùng truyền tống trận bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều tu sĩ, trên người đều bị trọng thương.