Độc Tôn Tam Giới

Độc Tôn Tam Giới

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Lê Thiên
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 36,574,227
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
     
     

Chương 764 Hoàng Nhi ra tay

Ánh mắt đảo qua trên mặt Ngôn Hồng Đồ, lộ ra vẻ chê cười:

- Giang Trần ta chỉ kính người có bản lĩnh, có khí độ. Các ngươi, xứng để ta tôn trọng sao?

Ngôn Hồng Đồ khí cực mà cười:

- Giang Trần, ta nghe qua tên tuổi của ngươi, biết rõ ngươi làm người hung hăng càn quấy. Ngươi cũng đừng nói ta khi dễ ngươi, những tùy tùng này, bọn hắn cũng là đệ tử của Đan Càn Cung, bọn hắn cũng có tôn nghiêm. Ngươi mang a miêu a cẩu vào Đan Hà Cốc, cái này là mạo phạm mọi người, phá hủy quy tắc ở đây.

- Quy tắc? Cái quy tắc gì? Ở trong môn quy có quy tắc như vậy sao?

Giang Trần cười lạnh.

- Ở trong Môn quy không có, nhưng mà Lăng Vân khu có. Dù Lăng Vân khu không có quy tắc này, nhưng Ngôn Hồng Đồ ta nói có, vậy thì có.

Ngữ khí của Ngôn Hồng Đồ bá đạo:

- Lăng Vân khu, coi như là làm việc vặt, ít nhất cũng là Thiên Linh cảnh. Ngươi mang một vài Địa Linh cảnh, Tiểu Linh cảnh vào, ngươi không mất mặt, nhưng các đệ tử ở Lăng Vân khu chúng ta, lại gánh không nổi a.

- Đúng, Giang Trần, ngươi đây là ném mặt Lăng Vân khu chúng ta.

- Tuyệt không thể để tiểu tử này phá hư quy củ của chúng ta.

- Giang Trần, ngươi muốn tìm tùy tùng, nội môn rất nhiều. Những a miêu a cẩu này tiến vào Đan Hà Cốc, là khinh nhờn phiến thổ địa thần thánh này.

- Lăng Vân khu tuyệt đối không cho phép loại phế vật này tồn tại.

Những đệ tử hạch tâm kia, hiển nhiên đều đã thông đồng tốt, lên án công khai, một lớp sóng áp đảo một lớp sóng, không ngừng làm khó dễ Giang Trần.

Giang Trần mắt điếc tai ngơ, lông mày đột nhiên nhảy lên:

- Câm miệng.

Thanh âm này như chuông lớn, thoáng cái chấn trụ toàn bộ tạp âm.

Giang Trần cười đạm mạc:

- Tùy tùng của ta, liên quan gì tới các ngươi? Giang Trần ta chỉ biết môn quy của Đan Càn Cung, không biết quy củ Lăng Vân khu chó má gì. Nếu quả thật có quy củ này, hiện tại ta sửa lại. Nếu như không có, từ đâu tới đây, lăn về chỗ đó. Tư tưởng xa bao nhiêu, các ngươi liền cút xa bấy nhiêu cho ta.

Ngôn Hồng Đồ khoát tay chặn lại, nhe răng cười nói:

- Giang Trần, ngươi thật muốn nghịch thế mà làm sao? Đắc tội toàn bộ Lăng Vân khu?

Ngôn Hồng Đồ rất âm hiểm, từng câu từng chữ, là cố ý đẩy Giang Trần qua mặt đối lập với toàn bộ Lăng Vân khu.

Giang Trần đang muốn mở miệng, bỗng nhiên sau lưng có một tiếng bước chân nhẹ nhàng, không màng danh lợi truyền đến.

Thanh âm nhẹ nhàng như thế, nghe liền biết là Hoàng Nhi cô nương.

Giang Trần đang kinh ngạc, Hoàng Nhi đã đi tới bên cạnh hắn.

- Ngôn Hồng Đồ đúng không? Ngươi luôn mồm dùng sự tình tùy tùng nói. Như vậy đi, thừa dịp những tùy tùng của các ngươi đều ở đây, ta chỉ đàn một khúc. Ta đàn xong một khúc, nếu như bọn hắn có một cái có thể kiên trì không ly khai, chúng ta ly khai. Trái lại, về sau đừng có lại dùng việc tùy tùng nói chuyện.

Thanh âm của Hoàng Nhi, không linh xuất trần, như không cốc u lan, u khe thanh tuyền.

Thanh âm êm tai này, làm cho tất cả mọi người ngẩn ngơ. Lại nhìn Hoàng Nhi, lại là một thiếu nữ dung mạo xấu xí, cái này để cho bọn hắn cảm thấy rất kỳ quái.

Đang chần chờ, Hoàng Nhi cũng không để ý những người này phản ứng, tay quán một cái, một chiếc đàn cổ lơ lửng hư không. Mười ngón tay của Hoàng Nhi bắt đầu bắn lên.

Tiếng đàn boong boong,

… không tới một lát, liền hình thành một loại sát phạt chi âm, bỗng nhiên tầm đó, như có vô số tư thế hào hùng, lại như Thiên Lôi trận trận, núi non sụp đổ, như hải khiếu thiên kinh, che khuất bầu trời.

Loại sát phạt chi âm này, phảng phất ẩn chứa một loại ma lực, có thể thẳng thấu linh hồn người.

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, nhìn Hoàng Nhi vận chỉ như bay. Trong lòng cũng thập phần giật mình, trong tiếng đàn này, thậm chí có một loại sóng công kích khiếp linh hồn người.

Loại công kích vô hình này, sẽ để cho Tâm lực của Võ Giả bị phá hủy, bị vô số ảo giác, vô số sợ hãi phá tan.

Hơn nữa, loại công kích này, không đơn thuần là ảo giác công kích, còn có sóng âm thực chất áp bách.

Chẳng khác gì là linh hồn và vật chất song trọng công kích.

Quả nhiên, mấy hơi thở sau, một ít Võ Giả tu vi tương đối thấp, liền nhao nhao quát lên, che lỗ tai, không ngừng kêu rên.

Nhưng mà, loại âm ba công kích này, hiển nhiên không phải che lỗ tai có thể trốn tránh.

Sát phạt chi âm này, có thể thẩm thấu từng lỗ chân lông, mỗi một tấc da thịt.

Chỉ một lúc sau, nương theo tiếng kêu thảm thiết, một ít Võ Giả chật vật không chịu nổi, nhanh chân chạy trốn.

Đón lấy, càng ngày càng nhiều tùy tùng không cách nào chống cự sát phạt chi âm, nhao nhao bỏ chạy.

Trước sau không đến nửa khắc, những tùy tùng dưới Nguyên cảnh kia, liền đi một cái cũng không còn.

Cũng ngay lúc này, Hoàng Nhi thu tay, tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại

Nương theo tiếng đàn dừng lại, một ít đệ tử hạch tâm tu vi tương đối thấp, ngực cũng buông lỏng, cảm giác áp lực như núi đột nhiên biến mất.

Cái kia phảng phất như Thanh Thiên muốn sụp đổ xuống, lại khôi phục bình thường.

Mỗi một cái đều lau mồ hôi, lòng còn sợ hãi. Trong nội tâm đã sớm có ý nghĩ lui lại.

Vốn, những người này chưa hẳn một lòng với Ngôn Hồng Đồ. Bị ép tới đây, cũng là bởi vì xưa nay kiêng kị Ngôn Hồng Đồ, không dám không nể tình.

Thế nhưng mà, ở dưới uy hiếp cường đại, bọn hắn ai nguyện ý làm tiên phong cho Ngôn Hồng Đồ?

Nếu như vừa rồi thiếu nữ kia tiếp tục đàn nữa, phòng tuyến của bọn hắn, chỉ sợ chưa hẳn chèo chống được. Một khi Tâm lực bị hao tổn, ở trong Nguyên cảnh, liền nửa bước khó đi.

Trong lúc nhất thời, phần lớn người đều sinh lòng thoái ý, không muốn cuốn vào trận thị phi này.

Thậm chí, có chút người cơ mẫn đã nhìn ra. Địa vị bá chủ của Ngôn Hồng Đồ, có lẽ ở trên người Giang Trần, chịu lấy trùng kích nghiêm trọng, thậm chí là sụp đổ.

Hai tay của Hoàng Nhi hợp lại, đàn cổ tựa như ảo thuật biến mất.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười với Giang Trần, nhu thuận thối lui qua một bên.

Giang Trần thấy Hoàng Nhi đàn một khúc, kinh sợ thối lui hơn một ngàn Võ Giả Thiên Linh cảnh, cũng vỗ tay cười to. Nhìn về phía Ngôn Hồng Đồ, tâm tính của Giang Trần càng nhẹ nhàng thoải mái.

- Ngôn Hồng Đồ, ngươi nói như thế nào?

Ngôn Hồng Đồ cũng vạn lần không nghĩ tới, bên người Giang Trần này, lại có tùy tùng lợi hại như vậy. Thoáng cái để cho hắn cảm thấy thập phần bị động.

- Hừ, coi như tùy tùng này của ngươi lợi hại, nhưng tùy tùng khác thực lực thấp kém, đó là sự thật.

Ngôn Hồng Đồ hừ lạnh, hiển nhiên vẫn không có định bỏ qua.

Giang Trần cười ha ha:

- Nếu như dùng thực lực luận tư cách, vậy ở trước mặt tùy tùng này của ta, những tùy tùng kia của các ngươi, hết thảy có thể cút ra Đan Hà Cốc?

Ngôn Hồng Đồ á khẩu không trả lời được.

Dùng thực lực luận tư cách, tùy tùng này của Giang Trần, hoàn toàn chính xác có thể quét ngang tất cả tùy tùng. Bởi vậy, cờ hiệu bọn hắn đánh, dĩ nhiên là không thể thực hiện được rồi.

- Giang Trần, sự tình tùy tùng, có thể bỏ qua. Bất quá, ngươi vừa tới Đan Hà Cốc, lại ở Đan Hà Cốc làm mưa làm gió. Ta là Chưởng Khống Giả Lăng Vân khu, tuyệt đối không cho phép ngươi công nhiên phá hư quy củ của Lăng Vân khu.