Chương 1 - Gia Chủ Mới
Chương 2 - Thực Lực Gia Tăng
Chương 3 - Có Thể Cáng Đáng Được
Chương 4 - Nhà Họ Diệp Không Sợ Bất Kỳ Kẻ Nào
Chương 5 - Mời Thầy Dạy
Chương 6 - Lấy Tiền Đè Chết Ngươi
Chương 7 - Đổng Thiên Cơ
Chương 8 - Nhân Phẩm Của Ông Khiến Ta Bội Phục Tận Đáy Lòng
Chương 9 - Đồ Ngốc
Chương 10 - Lại Là Một Đại Sư Lục Phẩm!
Chương 11 - Không Có Đồ Cao Cấp Hơn Sao?
Chương 12 - Ta Nói Muốn Tất Cả, Không Phải Chỉ Báu Vật Trấn Tiệm
Chương 13 - Tâm Nguyện Của Con Chính Là Cố Gắng Tu Luyện
Chương 14 - Ai Cho Muội Cái Gan Đó?
Chương 15 - Tài Nguyên Đầy Đủ, Tu Luyện Cho Tốt
Chương 16 - Kiếm Thuật Cơ Bản
Chương 17 - Cửu Cửu Thiên Kiếp
Chương 18 - Là Địch Hay Là Bạn?
Chương 19 - Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 20 - Đi Biên Giới
Chương 21 - Tại Sao Trong Danh Sách Lịch Luyện Lại Không Có Con?
Chương 22 - Hình Như Con Vô Địch Rồi!
Chương 23 - Cất Nhắc Tống Sương Lên Làm Phó Sứ
Chương 24 - Cốc Vạn Tâm Sẽ Không Dễ Dàng Lùi Bước
Chương 25 - Không Ngờ Có Ngày Buồn Rầu Vì Không Tiêu Hết Tiền
Chương 26 - Cốc Vạn Tâm Đột Nhiên Biến Mất!
Chương 27 - Linh Thạch Ta Có Rất Nhiều, Đừng Sợ Ta Không Mua Nổi
Chương 28 - “Con Luyện Thành Thí Thần Cửu Thức Rồi!”
Chương 29 - Mạnh Dạn Làm Đi
Chương 30 - Chính Sách Mới
Chương 31 - Đại Bá Quá Đẹp Trai
Chương 32 - Công Pháp Thông Dụng
Chương 33 - Tài Năng Nở Muộn
Chương 34 - Bốn Thanh Niên
Chương 35 - Tùy Hổ Trọng Thương
Chương 36 - Cứu Sống Tùy Hổ
Chương 37 - Bí Quá Hóa Liều
Chương 38 - Tống Sương Để Ta Lo
Chương 39 - Tìm Thấy Ngươi Rồi
Chương 40 - Dùng Tay Chém Đầu
Chương 41 - Ta Đến Để Thương Lượng
Chương 42 - Gia Tộc Họ Quá Tệ
Chương 43 - Miếu Ăn Mày
Chương 44 - Người Diệp Gia Sẽ Làm Thế Nào
Chương 45 - Lý Tình Nhi Thua
Chương 46 - Diệp Gia Xưa Không Bằng Nay
Chương 47 - Chèn Ép Diệp Gia
Chương 48 - Diệp Gia Có Thể Làm Được Bao Lâu?
Chương 50 - Tương Lai Của Diệp Gia
Chương 51 - Diệp Hoàng Thua Bốn Người
Chương 52 - Cho Chi Thứ Chút Áp Lực
Chương 53 - “Ta Nuông Chiều Đệ Quá Rồi!”
Chương 54 - Cả Đời Viện Trưởng?
Chương 55 - Đề Thăng Thực Lực
Chương 56 - Ước Mơ Thuở Nhỏ
Chương 57 - Câu Cá
Chương 58 - Con Rùa Khổng Lồ
Chương 59 - Muốn Phương Hướng
Chương 60 - Tiên Môn
Chương 61 - Sơn Hải Đồ Lục
Chương 62 - Đại Vũ Giới
Chương 63 - Tin Tốt
Chương 64 - Tin Tức
Chương 65 - Hội Tuý Mộng
Chương 66 - Không Từ Bỏ
Chương 67 - Sự Thật?
Chương 68 - Thay Đổi Của Từng Người
Chương 69 - Hội Tuý Mộng
Chương 70 - Đừng Nằm Mơ
Chương 71 - Đích Thân Tới Gặp Ta
Chương 72 - Ngươi Phải Thay Hắn Bồi Thường
Chương 73 - Đây Là Sự Khác Biệt Của Hai Người
Chương 74 - Túy Mộng Hội Kết Thúc
Chương 75 - Người Điển Trai Nhất
Chương 76 - Khiêu Chiến Lý Kỳ
Chương 77 - Diệp Hoàng Mạnh Đến Thế
Chương 78 - Họ Diệp Quá Ngang Ngược
Chương 79 - “Ta Nhận Thua!”
Chương 80 - “Ta Nhất Định Sẽ Bắt Ngươi Về Quy Án”
Chương 81 - Tra Tấn
Chương 82 - Chiêu Thức Kì Lạ
Chương 83 - Trở Mặt
Chương 84 - Ra Tay
Chương 85 - Hối Hận
Chương 86 - Tiêu Diệt Nhà Họ Lý
Chương 87 - Khởi Đầu Mới
Chương 88 - Loạn Lạc
Chương 89 - Bàn Đồ
Chương 90 - Đập Đi Xây Lại
Chương 91 - Hoa Bà Bà
Chương 92 - Ta Muốn Tháo Dỡ Túy Mộng Lâu
Chương 93 - Thiên Trận Thạch
Chương 94 - Lò Luyện Linh Lực
Chương 95 - Tháp Khởi Nguyên Vạn Vật!
Chương 96 - Xây Tháp
Chương 97 - Tạo Hồ
Chương 98 - Kính Hồ
Chương 99 - Chiêu Mộ
Chương 100 - Suy Nghĩ Riêng
Chương 101 - Chinh Phục
Chương 102 - Diệp Chấn Tông Và Diệp Chấn Diệu
Chương 103 - Tùy Vũ, Gia Chủ Đâu?
Chương 104 - Con Người Đều Sẽ Thay Đổi
Chương 105 - Chúng Ta Sẽ Gặp Lại!
Chương 106 - Cốc U Lan
Chương 107 - Tượng Diệp Long Và Diệp Hoàng?
Chương 108 - Xóa Sạch Nhân Quả
Chương 109 - Đánh Đứt Dòng Sông Thời Gian
Chương 110 - Kết Giới
Chương 111 - Thiên Đạo Thạch
Chương 112 - Thành Công
Chương 113 - Đều Là Tiểu Ma Nữ
Chương 114 - Đụng Nhầm Người
Chương 115 - Cửa Khẩu Bình Dương
Chương 116 - Cây Vỡ Lòng
Chương 117 - Đại Hội Thần Ban
Chương 118 - Mua Một Suất
Chương 119 - Ai Là Phế Vật
Chương 120 - Rượu Quỷ Diễm
Chương 121 - Một Trăm Thùng
Chương 122 - “Bọn Ta Đã Ký Giấy Sinh Tử”
Chương 123 - Thành Sa Nham
Chương 124 - Thương Vương
Chương 125 - Mệnh Tinh
Chương 126 - Thứ Hạng Thi Đấu
Chương 127 - Chiến Đấu Bắt Đầu!
Chương 128 - Ba Mươi Người
Chương 129 - Phải Dừng Lại Thôi
Chương 130 - Thiên Tiên Tử
Chương 131 - Sói Nữ Đối Chiến Hầu Nữ
Chương 132 - Tỷ Chưa Từng Kể Ta Nghe
Chương 133 - Đại Thiên Thần Đến Rồi
Chương 134 - Ta Bảo Là Rời Đi
Chương 135 - Đó Là Đại Thiên Thần?
Chương 136 - Đó Là Lá Cây Chỗ Nhà Ta
Chương 137 - Lá Chắn Vững Chắc
Chương 138 - Ta Chính Là Chủ Nhân
Chương 139 - Lão Sư Ngươi Cũng Là Gấu Hả?
Chương 140 - Chân Thân Cây Vỡ Lòng
Chương 141 - Cách Tạo Ra Một Thế Giới
Chương 142 - Cứu Thế Giới
Chương 143 - Trồng Cây
Chương 144 - Khoe Giàu
Chương 145 - Trồng Hạt Giống
Chương 146 - Giao Nhiệm Vụ
Chương 147 - Đi Nói Lý
Chương 148 - Thiên Tiên Hội
Chương 149 - Lang Chủ
Chương 150 - Gấu Chủ
Chương 151 - Thực Hiện Nhiệm Vụ
Chương 152 - Hoàn Thành Nguyên Thủy Công
Chương 153 - Lão Gia, Ngài Xuất Quan Rồi!
Chương 154 - Ta Phải Về Cao Lĩnh Nam Phương
Chương 155 - Một Cơ Hội?
Chương 156 - Lên Đường
Chương 157 - Diệp Hoàng
Chương 158 - Ân Huệ Của Diệp Thánh
Chương 159 - Diệp Khiêm
Chương 160 - Không Thể Tha Thứ
Chương 161 - Giữ Lại Đi
Chương 162 - Phải Có Sự Chuẩn Bị
Chương 163 - Xung Đột
Chương 164 - Rước Họa Vào Người
Chương 1 - Gia Chủ Mới
Chương 2 - Thực Lực Gia Tăng
Chương 3 - Có Thể Cáng Đáng Được
Chương 4 - Nhà Họ Diệp Không Sợ Bất Kỳ Kẻ Nào
Chương 5 - Mời Thầy Dạy
Chương 6 - Lấy Tiền Đè Chết Ngươi
Chương 7 - Đổng Thiên Cơ
Chương 8 - Nhân Phẩm Của Ông Khiến Ta Bội Phục Tận Đáy Lòng
Chương 9 - Đồ Ngốc
Chương 10 - Lại Là Một Đại Sư Lục Phẩm!
Chương 11 - Không Có Đồ Cao Cấp Hơn Sao?
Chương 12 - Ta Nói Muốn Tất Cả, Không Phải Chỉ Báu Vật Trấn Tiệm
Chương 13 - Tâm Nguyện Của Con Chính Là Cố Gắng Tu Luyện
Chương 14 - Ai Cho Muội Cái Gan Đó?
Chương 15 - Tài Nguyên Đầy Đủ, Tu Luyện Cho Tốt
Chương 16 - Kiếm Thuật Cơ Bản
Chương 17 - Cửu Cửu Thiên Kiếp
Chương 18 - Là Địch Hay Là Bạn?
Chương 19 - Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 20 - Đi Biên Giới
Chương 21 - Tại Sao Trong Danh Sách Lịch Luyện Lại Không Có Con?
Chương 22 - Hình Như Con Vô Địch Rồi!
Chương 23 - Cất Nhắc Tống Sương Lên Làm Phó Sứ
Chương 24 - Cốc Vạn Tâm Sẽ Không Dễ Dàng Lùi Bước
Chương 25 - Không Ngờ Có Ngày Buồn Rầu Vì Không Tiêu Hết Tiền
Chương 26 - Cốc Vạn Tâm Đột Nhiên Biến Mất!
Chương 27 - Linh Thạch Ta Có Rất Nhiều, Đừng Sợ Ta Không Mua Nổi
Chương 28 - “Con Luyện Thành Thí Thần Cửu Thức Rồi!”
Chương 29 - Mạnh Dạn Làm Đi
Chương 30 - Chính Sách Mới
Chương 31 - Đại Bá Quá Đẹp Trai
Chương 32 - Công Pháp Thông Dụng
Chương 33 - Tài Năng Nở Muộn
Chương 34 - Bốn Thanh Niên
Chương 35 - Tùy Hổ Trọng Thương
Chương 36 - Cứu Sống Tùy Hổ
Chương 37 - Bí Quá Hóa Liều
Chương 38 - Tống Sương Để Ta Lo
Chương 39 - Tìm Thấy Ngươi Rồi
Chương 40 - Dùng Tay Chém Đầu
Chương 41 - Ta Đến Để Thương Lượng
Chương 42 - Gia Tộc Họ Quá Tệ
Chương 43 - Miếu Ăn Mày
Chương 44 - Người Diệp Gia Sẽ Làm Thế Nào
Chương 45 - Lý Tình Nhi Thua
Chương 46 - Diệp Gia Xưa Không Bằng Nay
Chương 47 - Chèn Ép Diệp Gia
Chương 48 - Diệp Gia Có Thể Làm Được Bao Lâu?
Chương 50 - Tương Lai Của Diệp Gia
Chương 51 - Diệp Hoàng Thua Bốn Người
Chương 52 - Cho Chi Thứ Chút Áp Lực
Chương 53 - “Ta Nuông Chiều Đệ Quá Rồi!”
Chương 54 - Cả Đời Viện Trưởng?
Chương 55 - Đề Thăng Thực Lực
Chương 56 - Ước Mơ Thuở Nhỏ
Chương 57 - Câu Cá
Chương 58 - Con Rùa Khổng Lồ
Chương 59 - Muốn Phương Hướng
Chương 60 - Tiên Môn
Chương 61 - Sơn Hải Đồ Lục
Chương 62 - Đại Vũ Giới
Chương 63 - Tin Tốt
Chương 64 - Tin Tức
Chương 65 - Hội Tuý Mộng
Chương 66 - Không Từ Bỏ
Chương 67 - Sự Thật?
Chương 68 - Thay Đổi Của Từng Người
Chương 69 - Hội Tuý Mộng
Chương 70 - Đừng Nằm Mơ
Chương 71 - Đích Thân Tới Gặp Ta
Chương 72 - Ngươi Phải Thay Hắn Bồi Thường
Chương 73 - Đây Là Sự Khác Biệt Của Hai Người
Chương 74 - Túy Mộng Hội Kết Thúc
Chương 75 - Người Điển Trai Nhất
Chương 76 - Khiêu Chiến Lý Kỳ
Chương 77 - Diệp Hoàng Mạnh Đến Thế
Chương 78 - Họ Diệp Quá Ngang Ngược
Chương 79 - “Ta Nhận Thua!”
Chương 80 - “Ta Nhất Định Sẽ Bắt Ngươi Về Quy Án”
Chương 81 - Tra Tấn
Chương 82 - Chiêu Thức Kì Lạ
Chương 83 - Trở Mặt
Chương 84 - Ra Tay
Chương 85 - Hối Hận
Chương 86 - Tiêu Diệt Nhà Họ Lý
Chương 87 - Khởi Đầu Mới
Chương 88 - Loạn Lạc
Chương 89 - Bàn Đồ
Chương 90 - Đập Đi Xây Lại
Chương 91 - Hoa Bà Bà
Chương 92 - Ta Muốn Tháo Dỡ Túy Mộng Lâu
Chương 93 - Thiên Trận Thạch
Chương 94 - Lò Luyện Linh Lực
Chương 95 - Tháp Khởi Nguyên Vạn Vật!
Chương 96 - Xây Tháp
Chương 97 - Tạo Hồ
Chương 98 - Kính Hồ
Chương 99 - Chiêu Mộ
Chương 100 - Suy Nghĩ Riêng
Chương 101 - Chinh Phục
Chương 102 - Diệp Chấn Tông Và Diệp Chấn Diệu
Chương 103 - Tùy Vũ, Gia Chủ Đâu?
Chương 104 - Con Người Đều Sẽ Thay Đổi
Chương 105 - Chúng Ta Sẽ Gặp Lại!
Chương 106 - Cốc U Lan
Chương 107 - Tượng Diệp Long Và Diệp Hoàng?
Chương 108 - Xóa Sạch Nhân Quả
Chương 109 - Đánh Đứt Dòng Sông Thời Gian
Chương 110 - Kết Giới
Chương 111 - Thiên Đạo Thạch
Chương 112 - Thành Công
Chương 113 - Đều Là Tiểu Ma Nữ
Chương 114 - Đụng Nhầm Người
Chương 115 - Cửa Khẩu Bình Dương
Chương 116 - Cây Vỡ Lòng
Chương 117 - Đại Hội Thần Ban
Chương 118 - Mua Một Suất
Chương 119 - Ai Là Phế Vật
Chương 120 - Rượu Quỷ Diễm
Chương 121 - Một Trăm Thùng
Chương 122 - “Bọn Ta Đã Ký Giấy Sinh Tử”
Chương 123 - Thành Sa Nham
Chương 124 - Thương Vương
Chương 125 - Mệnh Tinh
Chương 126 - Thứ Hạng Thi Đấu
Chương 127 - Chiến Đấu Bắt Đầu!
Chương 128 - Ba Mươi Người
Chương 129 - Phải Dừng Lại Thôi
Chương 130 - Thiên Tiên Tử
Chương 131 - Sói Nữ Đối Chiến Hầu Nữ
Chương 132 - Tỷ Chưa Từng Kể Ta Nghe
Chương 133 - Đại Thiên Thần Đến Rồi
Chương 134 - Ta Bảo Là Rời Đi
Chương 135 - Đó Là Đại Thiên Thần?
Chương 136 - Đó Là Lá Cây Chỗ Nhà Ta
Chương 137 - Lá Chắn Vững Chắc
Chương 138 - Ta Chính Là Chủ Nhân
Chương 139 - Lão Sư Ngươi Cũng Là Gấu Hả?
Chương 140 - Chân Thân Cây Vỡ Lòng
Chương 141 - Cách Tạo Ra Một Thế Giới
Chương 142 - Cứu Thế Giới
Chương 143 - Trồng Cây
Chương 144 - Khoe Giàu
Chương 145 - Trồng Hạt Giống
Chương 146 - Giao Nhiệm Vụ
Chương 147 - Đi Nói Lý
Chương 148 - Thiên Tiên Hội
Chương 149 - Lang Chủ
Chương 150 - Gấu Chủ
Chương 151 - Thực Hiện Nhiệm Vụ
Chương 152 - Hoàn Thành Nguyên Thủy Công
Chương 153 - Lão Gia, Ngài Xuất Quan Rồi!
Chương 154 - Ta Phải Về Cao Lĩnh Nam Phương
Chương 155 - Một Cơ Hội?
Chương 156 - Lên Đường
Chương 157 - Diệp Hoàng
Chương 158 - Ân Huệ Của Diệp Thánh
Chương 159 - Diệp Khiêm
Chương 160 - Không Thể Tha Thứ
Chương 161 - Giữ Lại Đi
Chương 162 - Phải Có Sự Chuẩn Bị
Chương 163 - Xung Đột
Chương 164 - Rước Họa Vào Người
Vùng đất hư vô.
Diệp Thần Phi đứng trong hư vô, nhìn dòng sông thời gian xa xôi, bị hư vô nuốt chửng từng chút, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Bỗng nhiên, “thụp” một tiếng, cả không gian cũng xảy ra chấn rung dữ dội.
Sau đó ở chỗ khe nứt dòng sông thời gian, một làn khí sương màu xám như sương khói điên cuồng nổi lên.
Đó là khí hỗn độn!
Diệp Thần Phi không để ý, một quyền vừa nãy của hắn hình như không chỉ đánh đứt đoạn dòng sông thời gian, ngay cả không gian hư vô cũng bị tấn công vỡ.
“Các ngươi nghe ta nói, ta thực sự không cố ý”.
Trong lòng Diệp Thần Phi bất lực, vừa nãy hắn chỉ muốn đánh vỡ những cánh cửa cấm nhốt hắn mà thôi, ai ngờ được, sức mạnh của tu vi một trăm tỷ năm lại hung mãnh đến vậy!
Đánh vùng đất hư vô ra một khe nứt lớn.
Thật đúng là cổng thành cháy lại tai vạ đến cá dưới ao.
“Rốt cuộc là ai làm, hắn ta giở thủ đoạn lớn như vậy, chắc chắn không chỉ vì Diệp Chấn Quang”.
Trong dòng sông thời gian, Diệp Thần Phi nhìn thấy rõ ràng, Diệp Chấn Quang đó thực sự là một tu sĩ bình thường, không có gì đặc biệt.
Chẳng lẽ là vì mẹ của hắn?
Diệp Thần Phi khẽ cau mày, trong trí nhớ, mẹ của hắn cũng chỉ là truyền nhân tông môn có thực lực bình thường bên ngoài thành Vân Tiêu, lúc đó hai người thành thân, phần lớn cũng chỉ là liên hôn chính trị thôi.
Khả năng đến vì bà ấy cũng rất thấp.
“Có lẽ, còn có một khả năng, hắn ta thực sự đến vì ta”.
Chém thời gian đứt đoạn, xóa đi nhân quả, chính là vì để hắn đến dòng sông thời gian tìm kiếm sự thực.
Trong dòng sông thời gian, khi hắn vừa sử dụng đại đạo nhân quả, những cánh cửa đó liền xuất hiện.
Nhớ lại thì những cánh cửa đó liên kết với dòng sông thời gian, thực ra là vô cùng nguy hiểm.
Kể cả trong thế giới phàm tục, người có tu vi gần đến cực hạn cũng không thể đột phá ra ngoài.
Rất có thể sẽ bị chém chết tại chỗ!
“Ngươi muốn mượn cái chết của Diệp Chấn Quang giết ta sao?”
Diệp Thần Phi cười lạnh lùng.
Thủ đoạn của kẻ đó đúng là phi thường.
Đáng tiếc, hắn ta đã thất bại.
Nhưng hắn ta cũng thành công.
Thành công kích động cơn giận dữ của Diệp Thần Phi.
“Hy vọng ngươi tìm trước cho mình một phần mộ có phong thủy tốt”.
Nói xong, Diệp Thần Phi xòe bàn tay, một chiếc lá trắng như tuyết lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trên chiếc lá có hình vẽ một con vật giống như một gấu có bộ lông vô cùng dày và rậm.
Khoảnh khắc Diệp Thần Phi lỡ tay đánh vỡ dòng sông thời gian, ý thức của hắn đã bắt được chiếc lá này.
Nó nằm trong khoảng thời gian Diệp Chấn Quang bị giết.
Hơn nữa, chiếc là cực kỳ đặc biệt.
Cũng bị chém mất đường nhân quả, không tồn tại trong nhân quả.
“Cứ đợi đi, ta nhất định sẽ tìm được ngươi”.
Diệp Thần Phi cất chiếc lá màu trắng, quay người bỏ đi, định trở về thế giới ban đầu.
Lướt qua không gian hư vô, trước mặt hắn xuất hiện một tấm màn mỏng.
Tấm màn đó chính là kết giới của thế giới này, dùng để ngăn chặn mưa bão hỗn độn bên ngoài xâm nhập.
Nhưng đối với Diệp Thần Phi, xuyên qua nó là một việc vô cùng đơn giản.
Không nghĩ nhiều, Diệp Thần Phi dẫm vào kết giới.
Nhưng đúng lúc này, việc đáng sợ đã xảy ra!
Chân của hắn vừa dẫm vào, một trận tiếng “rắc rắc rắc rắc” bỗng vang lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thần Phi, kết giới trước mặt lại bắt đầu nứt ra!
Vô số thiên đạo pháp tắc tồn tại trong kết giới trực tiếp tan vỡ, liên tiếp hóa thành bột vụn!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thần Phi vội vàng thu chân lại.
Sau đó kết giới mới dần dần ngừng tan nứt, bắt đầu vá lại từng chút pháp tắc vỡ vụn vừa nãy.
Diệp Thần Phi:
Hắn quên mất, hiện giờ mình đã lấy ra tu vi một trăm tỷ năm, sức mạnh của mình sớm đã vượt xa phạm vi chịu đựng của thế giới này.
Nói một cách không hề khoa trương, nếu vì thức đêm rụng sợi tóc mà hắn rơi vào trong thế giới này.
Không đến một canh giờ, thế giới sẽ hoàn toàn sập đỏ vì vậy!
“Lúc đến vẫn còn yên ổn, bây giờ, mẹ kiếp ta lại không về được?”
Diệp Thần Phi thầm mắng một tiếng trong lòng.
Ở chỗ sâu trong đỉnh núi cao Thanh Cổ.
Một cỗ xe lừa dừng trong rừng rậm nguyên thủy rậm rạp, hiện ra vô cùng đột ngột.
Bên ngoài xe ngựa, một vòng tròn màu trắng phát ra hào quang mờ, dường như đang bảo vệ xe lừa.
Hai cô bé ngồi trong xe.
Chính là Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan.
Đột nhiên tiếng động từ bên ngoài vang lên.
Diệp Hiểu Hiểu lập tức dựng tai, quay người nằm sấp xuống, sau đó từ từ thò nửa cái đầu ra.
Rừng cây yên tĩnh, cây cỏ um tùm.
Một tia sợ hãi hiện lên trong đôi mắt to.
Sau đó, cô bé từ từ rụt cổ lại.
“Đồ lừa đảo! Đã nói là sẽ nhanh về thôi, mà ba ngày rồi cũng không thấy bóng người đâu!
”
Diệp Hiểu Hiểu thấp giọng nói.
Cô bé ôm chặt con thỏ trong lòng, cố hết sức co tròn lại, vùi mặt vào hai đầu gối mình.
“U Lan, muội nói xem có phải vì tỷ quá nghịch ngợm nên đại bá không cần tỷ nữa không”.
“Hoặc là, đại bá gặp nguy hiểm gì!
”
“Hay là liệu đại bá có bị phục kích không”.