Chương 1 - Gia Chủ Mới
Chương 2 - Thực Lực Gia Tăng
Chương 3 - Có Thể Cáng Đáng Được
Chương 4 - Nhà Họ Diệp Không Sợ Bất Kỳ Kẻ Nào
Chương 5 - Mời Thầy Dạy
Chương 6 - Lấy Tiền Đè Chết Ngươi
Chương 7 - Đổng Thiên Cơ
Chương 8 - Nhân Phẩm Của Ông Khiến Ta Bội Phục Tận Đáy Lòng
Chương 9 - Đồ Ngốc
Chương 10 - Lại Là Một Đại Sư Lục Phẩm!
Chương 11 - Không Có Đồ Cao Cấp Hơn Sao?
Chương 12 - Ta Nói Muốn Tất Cả, Không Phải Chỉ Báu Vật Trấn Tiệm
Chương 13 - Tâm Nguyện Của Con Chính Là Cố Gắng Tu Luyện
Chương 14 - Ai Cho Muội Cái Gan Đó?
Chương 15 - Tài Nguyên Đầy Đủ, Tu Luyện Cho Tốt
Chương 16 - Kiếm Thuật Cơ Bản
Chương 17 - Cửu Cửu Thiên Kiếp
Chương 18 - Là Địch Hay Là Bạn?
Chương 19 - Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 20 - Đi Biên Giới
Chương 21 - Tại Sao Trong Danh Sách Lịch Luyện Lại Không Có Con?
Chương 22 - Hình Như Con Vô Địch Rồi!
Chương 23 - Cất Nhắc Tống Sương Lên Làm Phó Sứ
Chương 24 - Cốc Vạn Tâm Sẽ Không Dễ Dàng Lùi Bước
Chương 25 - Không Ngờ Có Ngày Buồn Rầu Vì Không Tiêu Hết Tiền
Chương 26 - Cốc Vạn Tâm Đột Nhiên Biến Mất!
Chương 27 - Linh Thạch Ta Có Rất Nhiều, Đừng Sợ Ta Không Mua Nổi
Chương 28 - “Con Luyện Thành Thí Thần Cửu Thức Rồi!”
Chương 29 - Mạnh Dạn Làm Đi
Chương 30 - Chính Sách Mới
Chương 31 - Đại Bá Quá Đẹp Trai
Chương 32 - Công Pháp Thông Dụng
Chương 33 - Tài Năng Nở Muộn
Chương 34 - Bốn Thanh Niên
Chương 35 - Tùy Hổ Trọng Thương
Chương 36 - Cứu Sống Tùy Hổ
Chương 37 - Bí Quá Hóa Liều
Chương 38 - Tống Sương Để Ta Lo
Chương 39 - Tìm Thấy Ngươi Rồi
Chương 40 - Dùng Tay Chém Đầu
Chương 41 - Ta Đến Để Thương Lượng
Chương 42 - Gia Tộc Họ Quá Tệ
Chương 43 - Miếu Ăn Mày
Chương 44 - Người Diệp Gia Sẽ Làm Thế Nào
Chương 45 - Lý Tình Nhi Thua
Chương 46 - Diệp Gia Xưa Không Bằng Nay
Chương 47 - Chèn Ép Diệp Gia
Chương 48 - Diệp Gia Có Thể Làm Được Bao Lâu?
Chương 50 - Tương Lai Của Diệp Gia
Chương 51 - Diệp Hoàng Thua Bốn Người
Chương 52 - Cho Chi Thứ Chút Áp Lực
Chương 53 - “Ta Nuông Chiều Đệ Quá Rồi!”
Chương 54 - Cả Đời Viện Trưởng?
Chương 55 - Đề Thăng Thực Lực
Chương 56 - Ước Mơ Thuở Nhỏ
Chương 57 - Câu Cá
Chương 58 - Con Rùa Khổng Lồ
Chương 59 - Muốn Phương Hướng
Chương 60 - Tiên Môn
Chương 61 - Sơn Hải Đồ Lục
Chương 62 - Đại Vũ Giới
Chương 63 - Tin Tốt
Chương 64 - Tin Tức
Chương 65 - Hội Tuý Mộng
Chương 66 - Không Từ Bỏ
Chương 67 - Sự Thật?
Chương 68 - Thay Đổi Của Từng Người
Chương 69 - Hội Tuý Mộng
Chương 70 - Đừng Nằm Mơ
Chương 71 - Đích Thân Tới Gặp Ta
Chương 72 - Ngươi Phải Thay Hắn Bồi Thường
Chương 73 - Đây Là Sự Khác Biệt Của Hai Người
Chương 74 - Túy Mộng Hội Kết Thúc
Chương 75 - Người Điển Trai Nhất
Chương 76 - Khiêu Chiến Lý Kỳ
Chương 77 - Diệp Hoàng Mạnh Đến Thế
Chương 78 - Họ Diệp Quá Ngang Ngược
Chương 79 - “Ta Nhận Thua!”
Chương 80 - “Ta Nhất Định Sẽ Bắt Ngươi Về Quy Án”
Chương 81 - Tra Tấn
Chương 82 - Chiêu Thức Kì Lạ
Chương 83 - Trở Mặt
Chương 84 - Ra Tay
Chương 85 - Hối Hận
Chương 86 - Tiêu Diệt Nhà Họ Lý
Chương 87 - Khởi Đầu Mới
Chương 88 - Loạn Lạc
Chương 89 - Bàn Đồ
Chương 90 - Đập Đi Xây Lại
Chương 91 - Hoa Bà Bà
Chương 92 - Ta Muốn Tháo Dỡ Túy Mộng Lâu
Chương 93 - Thiên Trận Thạch
Chương 94 - Lò Luyện Linh Lực
Chương 95 - Tháp Khởi Nguyên Vạn Vật!
Chương 96 - Xây Tháp
Chương 97 - Tạo Hồ
Chương 98 - Kính Hồ
Chương 99 - Chiêu Mộ
Chương 100 - Suy Nghĩ Riêng
Chương 101 - Chinh Phục
Chương 102 - Diệp Chấn Tông Và Diệp Chấn Diệu
Chương 103 - Tùy Vũ, Gia Chủ Đâu?
Chương 104 - Con Người Đều Sẽ Thay Đổi
Chương 105 - Chúng Ta Sẽ Gặp Lại!
Chương 106 - Cốc U Lan
Chương 107 - Tượng Diệp Long Và Diệp Hoàng?
Chương 108 - Xóa Sạch Nhân Quả
Chương 109 - Đánh Đứt Dòng Sông Thời Gian
Chương 110 - Kết Giới
Chương 111 - Thiên Đạo Thạch
Chương 112 - Thành Công
Chương 113 - Đều Là Tiểu Ma Nữ
Chương 114 - Đụng Nhầm Người
Chương 115 - Cửa Khẩu Bình Dương
Chương 116 - Cây Vỡ Lòng
Chương 117 - Đại Hội Thần Ban
Chương 118 - Mua Một Suất
Chương 119 - Ai Là Phế Vật
Chương 120 - Rượu Quỷ Diễm
Chương 121 - Một Trăm Thùng
Chương 122 - “Bọn Ta Đã Ký Giấy Sinh Tử”
Chương 123 - Thành Sa Nham
Chương 124 - Thương Vương
Chương 125 - Mệnh Tinh
Chương 126 - Thứ Hạng Thi Đấu
Chương 127 - Chiến Đấu Bắt Đầu!
Chương 128 - Ba Mươi Người
Chương 129 - Phải Dừng Lại Thôi
Chương 130 - Thiên Tiên Tử
Chương 131 - Sói Nữ Đối Chiến Hầu Nữ
Chương 132 - Tỷ Chưa Từng Kể Ta Nghe
Chương 133 - Đại Thiên Thần Đến Rồi
Chương 134 - Ta Bảo Là Rời Đi
Chương 135 - Đó Là Đại Thiên Thần?
Chương 136 - Đó Là Lá Cây Chỗ Nhà Ta
Chương 137 - Lá Chắn Vững Chắc
Chương 138 - Ta Chính Là Chủ Nhân
Chương 139 - Lão Sư Ngươi Cũng Là Gấu Hả?
Chương 140 - Chân Thân Cây Vỡ Lòng
Chương 141 - Cách Tạo Ra Một Thế Giới
Chương 142 - Cứu Thế Giới
Chương 143 - Trồng Cây
Chương 144 - Khoe Giàu
Chương 145 - Trồng Hạt Giống
Chương 146 - Giao Nhiệm Vụ
Chương 147 - Đi Nói Lý
Chương 148 - Thiên Tiên Hội
Chương 149 - Lang Chủ
Chương 150 - Gấu Chủ
Chương 151 - Thực Hiện Nhiệm Vụ
Chương 152 - Hoàn Thành Nguyên Thủy Công
Chương 153 - Lão Gia, Ngài Xuất Quan Rồi!
Chương 154 - Ta Phải Về Cao Lĩnh Nam Phương
Chương 155 - Một Cơ Hội?
Chương 156 - Lên Đường
Chương 157 - Diệp Hoàng
Chương 158 - Ân Huệ Của Diệp Thánh
Chương 159 - Diệp Khiêm
Chương 160 - Không Thể Tha Thứ
Chương 161 - Giữ Lại Đi
Chương 162 - Phải Có Sự Chuẩn Bị
Chương 163 - Xung Đột
Chương 164 - Rước Họa Vào Người
Chương 1 - Gia Chủ Mới
Chương 2 - Thực Lực Gia Tăng
Chương 3 - Có Thể Cáng Đáng Được
Chương 4 - Nhà Họ Diệp Không Sợ Bất Kỳ Kẻ Nào
Chương 5 - Mời Thầy Dạy
Chương 6 - Lấy Tiền Đè Chết Ngươi
Chương 7 - Đổng Thiên Cơ
Chương 8 - Nhân Phẩm Của Ông Khiến Ta Bội Phục Tận Đáy Lòng
Chương 9 - Đồ Ngốc
Chương 10 - Lại Là Một Đại Sư Lục Phẩm!
Chương 11 - Không Có Đồ Cao Cấp Hơn Sao?
Chương 12 - Ta Nói Muốn Tất Cả, Không Phải Chỉ Báu Vật Trấn Tiệm
Chương 13 - Tâm Nguyện Của Con Chính Là Cố Gắng Tu Luyện
Chương 14 - Ai Cho Muội Cái Gan Đó?
Chương 15 - Tài Nguyên Đầy Đủ, Tu Luyện Cho Tốt
Chương 16 - Kiếm Thuật Cơ Bản
Chương 17 - Cửu Cửu Thiên Kiếp
Chương 18 - Là Địch Hay Là Bạn?
Chương 19 - Rốt Cuộc Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 20 - Đi Biên Giới
Chương 21 - Tại Sao Trong Danh Sách Lịch Luyện Lại Không Có Con?
Chương 22 - Hình Như Con Vô Địch Rồi!
Chương 23 - Cất Nhắc Tống Sương Lên Làm Phó Sứ
Chương 24 - Cốc Vạn Tâm Sẽ Không Dễ Dàng Lùi Bước
Chương 25 - Không Ngờ Có Ngày Buồn Rầu Vì Không Tiêu Hết Tiền
Chương 26 - Cốc Vạn Tâm Đột Nhiên Biến Mất!
Chương 27 - Linh Thạch Ta Có Rất Nhiều, Đừng Sợ Ta Không Mua Nổi
Chương 28 - “Con Luyện Thành Thí Thần Cửu Thức Rồi!”
Chương 29 - Mạnh Dạn Làm Đi
Chương 30 - Chính Sách Mới
Chương 31 - Đại Bá Quá Đẹp Trai
Chương 32 - Công Pháp Thông Dụng
Chương 33 - Tài Năng Nở Muộn
Chương 34 - Bốn Thanh Niên
Chương 35 - Tùy Hổ Trọng Thương
Chương 36 - Cứu Sống Tùy Hổ
Chương 37 - Bí Quá Hóa Liều
Chương 38 - Tống Sương Để Ta Lo
Chương 39 - Tìm Thấy Ngươi Rồi
Chương 40 - Dùng Tay Chém Đầu
Chương 41 - Ta Đến Để Thương Lượng
Chương 42 - Gia Tộc Họ Quá Tệ
Chương 43 - Miếu Ăn Mày
Chương 44 - Người Diệp Gia Sẽ Làm Thế Nào
Chương 45 - Lý Tình Nhi Thua
Chương 46 - Diệp Gia Xưa Không Bằng Nay
Chương 47 - Chèn Ép Diệp Gia
Chương 48 - Diệp Gia Có Thể Làm Được Bao Lâu?
Chương 50 - Tương Lai Của Diệp Gia
Chương 51 - Diệp Hoàng Thua Bốn Người
Chương 52 - Cho Chi Thứ Chút Áp Lực
Chương 53 - “Ta Nuông Chiều Đệ Quá Rồi!”
Chương 54 - Cả Đời Viện Trưởng?
Chương 55 - Đề Thăng Thực Lực
Chương 56 - Ước Mơ Thuở Nhỏ
Chương 57 - Câu Cá
Chương 58 - Con Rùa Khổng Lồ
Chương 59 - Muốn Phương Hướng
Chương 60 - Tiên Môn
Chương 61 - Sơn Hải Đồ Lục
Chương 62 - Đại Vũ Giới
Chương 63 - Tin Tốt
Chương 64 - Tin Tức
Chương 65 - Hội Tuý Mộng
Chương 66 - Không Từ Bỏ
Chương 67 - Sự Thật?
Chương 68 - Thay Đổi Của Từng Người
Chương 69 - Hội Tuý Mộng
Chương 70 - Đừng Nằm Mơ
Chương 71 - Đích Thân Tới Gặp Ta
Chương 72 - Ngươi Phải Thay Hắn Bồi Thường
Chương 73 - Đây Là Sự Khác Biệt Của Hai Người
Chương 74 - Túy Mộng Hội Kết Thúc
Chương 75 - Người Điển Trai Nhất
Chương 76 - Khiêu Chiến Lý Kỳ
Chương 77 - Diệp Hoàng Mạnh Đến Thế
Chương 78 - Họ Diệp Quá Ngang Ngược
Chương 79 - “Ta Nhận Thua!”
Chương 80 - “Ta Nhất Định Sẽ Bắt Ngươi Về Quy Án”
Chương 81 - Tra Tấn
Chương 82 - Chiêu Thức Kì Lạ
Chương 83 - Trở Mặt
Chương 84 - Ra Tay
Chương 85 - Hối Hận
Chương 86 - Tiêu Diệt Nhà Họ Lý
Chương 87 - Khởi Đầu Mới
Chương 88 - Loạn Lạc
Chương 89 - Bàn Đồ
Chương 90 - Đập Đi Xây Lại
Chương 91 - Hoa Bà Bà
Chương 92 - Ta Muốn Tháo Dỡ Túy Mộng Lâu
Chương 93 - Thiên Trận Thạch
Chương 94 - Lò Luyện Linh Lực
Chương 95 - Tháp Khởi Nguyên Vạn Vật!
Chương 96 - Xây Tháp
Chương 97 - Tạo Hồ
Chương 98 - Kính Hồ
Chương 99 - Chiêu Mộ
Chương 100 - Suy Nghĩ Riêng
Chương 101 - Chinh Phục
Chương 102 - Diệp Chấn Tông Và Diệp Chấn Diệu
Chương 103 - Tùy Vũ, Gia Chủ Đâu?
Chương 104 - Con Người Đều Sẽ Thay Đổi
Chương 105 - Chúng Ta Sẽ Gặp Lại!
Chương 106 - Cốc U Lan
Chương 107 - Tượng Diệp Long Và Diệp Hoàng?
Chương 108 - Xóa Sạch Nhân Quả
Chương 109 - Đánh Đứt Dòng Sông Thời Gian
Chương 110 - Kết Giới
Chương 111 - Thiên Đạo Thạch
Chương 112 - Thành Công
Chương 113 - Đều Là Tiểu Ma Nữ
Chương 114 - Đụng Nhầm Người
Chương 115 - Cửa Khẩu Bình Dương
Chương 116 - Cây Vỡ Lòng
Chương 117 - Đại Hội Thần Ban
Chương 118 - Mua Một Suất
Chương 119 - Ai Là Phế Vật
Chương 120 - Rượu Quỷ Diễm
Chương 121 - Một Trăm Thùng
Chương 122 - “Bọn Ta Đã Ký Giấy Sinh Tử”
Chương 123 - Thành Sa Nham
Chương 124 - Thương Vương
Chương 125 - Mệnh Tinh
Chương 126 - Thứ Hạng Thi Đấu
Chương 127 - Chiến Đấu Bắt Đầu!
Chương 128 - Ba Mươi Người
Chương 129 - Phải Dừng Lại Thôi
Chương 130 - Thiên Tiên Tử
Chương 131 - Sói Nữ Đối Chiến Hầu Nữ
Chương 132 - Tỷ Chưa Từng Kể Ta Nghe
Chương 133 - Đại Thiên Thần Đến Rồi
Chương 134 - Ta Bảo Là Rời Đi
Chương 135 - Đó Là Đại Thiên Thần?
Chương 136 - Đó Là Lá Cây Chỗ Nhà Ta
Chương 137 - Lá Chắn Vững Chắc
Chương 138 - Ta Chính Là Chủ Nhân
Chương 139 - Lão Sư Ngươi Cũng Là Gấu Hả?
Chương 140 - Chân Thân Cây Vỡ Lòng
Chương 141 - Cách Tạo Ra Một Thế Giới
Chương 142 - Cứu Thế Giới
Chương 143 - Trồng Cây
Chương 144 - Khoe Giàu
Chương 145 - Trồng Hạt Giống
Chương 146 - Giao Nhiệm Vụ
Chương 147 - Đi Nói Lý
Chương 148 - Thiên Tiên Hội
Chương 149 - Lang Chủ
Chương 150 - Gấu Chủ
Chương 151 - Thực Hiện Nhiệm Vụ
Chương 152 - Hoàn Thành Nguyên Thủy Công
Chương 153 - Lão Gia, Ngài Xuất Quan Rồi!
Chương 154 - Ta Phải Về Cao Lĩnh Nam Phương
Chương 155 - Một Cơ Hội?
Chương 156 - Lên Đường
Chương 157 - Diệp Hoàng
Chương 158 - Ân Huệ Của Diệp Thánh
Chương 159 - Diệp Khiêm
Chương 160 - Không Thể Tha Thứ
Chương 161 - Giữ Lại Đi
Chương 162 - Phải Có Sự Chuẩn Bị
Chương 163 - Xung Đột
Chương 164 - Rước Họa Vào Người
Diệp Hiểu Hiểu nhíu mày, vội vàng mở cổng Mộng Hư giới ra, lách người ra một nơi xa.
Nhưng vừa mới bước ra, lực hút đó cũng theo đến, như nam châm gắn chặt vào xương cốt cô bé.
“Hầu Tử!
”
Diệp Hiểu Hiểu gọi con khỉ nhỏ kia ra, vòng tròn màu xanh không ngừng xuất hiện, bóng dáng hai người cũng biến hóa giữa không trung.
Nhưng dù làm gì cũng không thể trốn thoát được sức mạnh cực lớn của lốc xoáy màu xám kia.
“Ừm, hình như Mệnh Tinh của Thi Hồng là nam châm”, trên đài cao, Thạch Hào Kiệt vuốt cằm nói.
“Lần này Hầu Nữ gặp phiền toái rồi”.
Ông ta vừa nói vừa thoáng liếc sang Diệp Thần Phi bên kia.
“Thạch quan chủ, ông vẫn nên quan tâm đến người của phủ Bình Dương nhà mình đi”.
Giản Tinh Tuyền khẽ nói.
“Ha ha!
”
Thạch Hào Kiệt cười to nói: “Thạch Trọng con trai ta có thú hồn là Người Núi Khổng Lồ, thứ chẳng thể làm gì được nó chính là nam châm”.
Vẻ mặt ông ta đầy đắc ý.
Chiến sĩ thú linh bậc bốn tầng năm, Thạch Trọng chính là một trong những người được chọn cho giải quán quân.
Giản Tinh Tuyền hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn có chút sốt ruột, tình hình này khá bất lợi cho Diệp Hiểu Hiểu.
Tất nhiên, ông ta không lo lắng Diệp Hiểu Hiểu sẽ thua.
Mà lo là nếu cô bé thua, thì người bên cạnh sẽ có tâm trạng rất tệ, một chưởng san bằng Bình Dương Quan, thế thì tiêu mất.
Ông ta lén nhìn sang Diệp Thần Phi.
Mà Diệp Thần Phi vẫn ngồi đó hết sức vững vàng, vẻ mặt chẳng có chút biến đổi.
Giản Tinh Tuyền ôm tâm trạng thấp thỏm, một lần nữa chuyển tầm mắt về lôi đài.
Lúc này, con khỉ của Diệp Hiểu Hiểu cũng đã bị vật chất màu xám bám lấy, nặng nề ngã xuống, không thể nhúc nhích được.
“Ha ha, Hầu Nữ, mọi thủ đoạn của cô đã bị chặn lại hết rồi, cô nên ngoan ngoãn nhận thua đi!
”
Thi Hồng lớn tiếng cười nói.
Diệp Hiểu Hiểu nhìn con khỉ ngã xuống đất, khẽ thở dài.
Khóe miệng vẫn cong cong nụ cười tươi tắn.
“Nếu đã như vậy, thì để ta cho mọi người nếm thử thứ gần đây ta vừa nghiên cứu ra”.
“Đại bá, hãy nhìn thật kỹ nhé”.
Cô bé đứng yên đó, không hề sử dụng cổng Hư Không giới, ngẩng đầu nhìn lên đài cao xa xa.
Cơ thể cô bé cũng nhanh chóng di chuyển theo lực hút của lốc xoáy, cuối cùng là hoàn toàn biến mất trong đó.
“Tiêu rồi!
”, Giản Tinh Tuyền thầm giật mình.
“Hầu Nữ, không!
”, vẻ mặt những người ủng hộ Diệp Hiểu Hiểu đều hoảng sợ.
Nhưng Diệp Thần Phi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
“Thì ra là vậy”.
“Cô gái nhỏ này có nhận thức không tệ về Mộng Hư giới”.
Cả đấu trường Bình Dương đều chìm vào yên tĩnh.
Bọn họ đang căng thẳng chờ đợi kết quả cuối cùng của trận chiến này.
Cô bé đó rốt cuộc thế nào rồi?
Bỗng nhiên, một hơi thở huyền dị từ trong lốc xoáy trên lôi đài nhảy nhót lan xa.
Ngay sau đó, một đóa hoa màu trắng thật lớn chậm rãi ló dạng trong lốc xoáy.
Nó chỉ có sáu cánh hoa, dính liền lấy nhau theo thứ tự.
Sau khi nở rộ, trên đóa hoa màu trắng đó phủ kín những đường vân đen như chiếc lưới.
Mà nhị hoa của nó cũng tối đen như mực, chẳng khác gì vực sâu!
Xinh đẹp, lại quỷ dị!
“Đó là Thiên Tiên Tử?”
Có người kiến thức uyên bác gọi ra tên của loài hoa này.
Ngay sau đó, có người rợn hết cả da gà.
Thiên Tiên Tử.
Một loài hoa đại diện cho thứ ác mộng vĩnh hằng!
Sao thứ đó lại có thể xuất hiện ở đây!
Bỗng nhiên, một đoạn ca dao cũng với tiếng nỉ non khe khẽ vang lên trong vực sâu Thiên Tiên Tử.
Đó là giọng của Diệp Hiểu Hiểu.
Ngay sau đó, trên lôi dài lập tức mọc lên vô số Thiên Tiên Tử thật lớn, bao trùm lấy cả tòa lôi đài, trong đó cả cả vẻ mặt hoảng sợ của Thi Hồng bên trong.
Mọi người đều bị cảnh tượng huyền huyễn này hấp dẫn ánh mắt.
Nhưng Diệp Thần Phi lại bỗng nhiên nhìn lên trời.
Sau lưng hư không có một thứ sức mạnh cực lớn đang đến gần.
“Đại thiên thần ư?”
“Không ngờ lại đến sớm”.
Đấu trường Bình Dương.
Trên lôi đài là vô số Thiên Tiên Tử đang nở rộ.
Cùng với cơn gió nhẹ, mùi hoa nhàn nhạt nhanh chóng bay về phía những ngóc ngách của đấu trường.
Dần dà, một vài người tu vi khá bình thường, hai mắt đã bắt đầu mơ màng, có sự vui sướng khó hiểu, nhưng chẳng biết tại sao lại giống đang chìm vào sợ hãi vô tận.
Thạch Hào Kiệt trên đài cao cũng ngửi được mùi hoa này.
Ông ta nhíu mày, bàn tay to vung lên, gió mạnh hiện ra thổi tan mùi Thiên Tiên Tử.
Lúc này, những người chìm vào mơ mạng mới dần lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoảng sợ.
Thế nhưng sau một thoáng tỉnh táo, mùi hoa đó lại bắt đầu lan tới.
Thạch Hào Kiệt cau mày, nếu cứ tiếp tục thế này, những người trong đấu trường sẽ chìm vào trong mộng cảnh.
“Được rồi, ta tuyên bố trận này người thắng là Hầu Nữ Diệp Hiểu Hiểu!
”
Cuối cùng ông ta cũng không nhịn được lên tiếng.
Nhưng Thiên Tiên Tử lôi đài vẫn rực rỡ và xinh đẹp như thế.
“Giản các chủ, bảo con bé dừng lại đi, nếu không ta sẽ đích thân ra tay”, Thạch Hào Kiệt trầm giọng nói, ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Thần Phi bên này.
Lúc này, Diệp Thần Phi mới chuyển dời ánh mắt từ trên trời xuống dưới.
Hắn đã tin rồi, ngay lúc nãy thôi, một hơi thở hết sức quái dị đã đi tới bầu trời bên trên đấu trường.
Nó ẩn nấp sau hư không, quan sát những chuyện đã xảy ra giữa sân đấu.
“Đó thật sự là đại thiên thần ư?”
Diệp Thần Phi khó hiểu, bởi vì theo hắn thấy, kẻ đó cũng chỉ đâu đó tầm Độ Kiếp trung kỳ mà thôi.
Theo thông tin được ghi trong sách cổ, thực lực của đại thiên thần chắc chắn không chỉ là như thế.
Hắn quyết định chờ thêm một chút nữa xem sao, đằng nào sau trận quyết chiến này đại thiên thần cũng sẽ đi xuống.
“Diệp đại nhân, ngài xem”.