TẠI TẬP ĐOÀN ĐINH THỊ
_Thưa Đinh Tổng, Mạc Tổng đã tới ạ_ Thư Ký Vương kính cẩn cúi xuống nói
Mạc Tuấn khấn phật trong lòng rằng mong Thiên Minh không biết gì hết
_Có Chuyện gì mà cậu gọi tớ tới tận Đinh Thị thế này vậy?_ Mạc Tuấn đi vào lập tức hỏi
Vốn Thiên Minh chẳng cần trả lời câu hỏi đó làm gì cả Thiên Minh vào thẳng vấn đề chính hỏi Mạc Tuấn
_Cậu thật sự đã dốc hết sức vào việc điều trị cho Nhi Nhi chưa_ Thiên Minh hỏi Mạc Tuấn đầu gục xuống tay xiết chặt lại với nhau
_Cậu bị điên quá hay sao mà hỏi tôi câu đó_ Mạc Tuấn trả lời
_Nhi Nhi có bao nhiêu phần trăm tỉnh lại chẳng lẽ cậu không biết_ Ánh mắt dò xét của Thiên Minh hướng về Mạc Tuấn
Mạc Tuấn có vẻ lo lắng sợ hãi lắp bắp, bắt đầu nói 1 cách chậm rãi để không bị vấp ở chỗ nào để không bị Thiên Minh phát hiện là đang nói dối
_khoảng 40%_ Mạc Tuấn đảo mắt nhìn Thiên Minh
_Cậu gạt tôi vậy đủ rồi đó...
.
.
.
.
.
Vừa rồi Linh Vy có nói với tôi cậu đang gạt tôi về liệu trình chữa trị cho Nhi Nhi.
.
.
.
Cậu còn muốn giấu tôi_ Anh nhấc mày nhìn Mạc Tuấn
"Nhi Nhi anh xin lỗi em.
.
.
anh không giấu nổi anh không qua mặt được Thằng ôn này" Mạc Tuấn suy nghĩ trong đầu không dám thốt ra lời
_Ừ thì tôi cũng chỉ biết là 40% thôi mà.
.
.
.
còn lại là do ý trí của Nhi Nhi, tôi làm sao có thể ép buộc Nhi Nhi được_ Mạc Tuấn nói
_Đi uống rượu với tôi không?_ Thiên Minh hỏi
_cũng được.
.
.
nhìn cậu thế này tôi cũng không biết phải làm thế nào với cậu nữa Thiên Minh_ Mạc Tuấn nói
Hai người đến quán bar uống rượu tới 8h tối Thiên Minh trở về với cơ thể đầy mùi rượu
Anh vội vàng đi tắm rồi lại sang phòng tôi ngồi xuống bên cạnh
_Nhi Nhi anh thật sự rất mệt rồi.
.
.
.
em tỉnh dậy đi được không?_ Thiên Minh nói như muốn cầu xin tôi thương hại anh ấy mà tỉnh lại
Tôi còn muốn hành hạ anh hơn nữa thì sao mà tỉnh lại .
.
.
. tôi vẫn không nhúc nhích nằm đó nghe anh ấy nói
Tự nhiên tôi lại đau lòng khi thấy anh suy sụp như thế
Nhưng cứ để anh dằn vặt như vậy đi để cho anh biết được trân trọng
_Nhi Nhi à.
.
.
anh biết anh có lỗi .
.
. em đừng giận anh nữa.
.
.
tỉnh dậy nhìn anh đi _ Anh ấy cầu xin khóc nấc lên
Tôi cũng thấy sót sót trong lòng .
.
.
. nhưng phải làm sao tôi vẫn còn chưa muốn tỉnh lại bây giờ đâu .
. tôi còn muốn hành anh đau đớn hơn nữa
Những thời điểm này thật sự có thích hợp để tôi tỉnh lại không, tôi rất khó chịu khi cứ phải nằm một chỗ thế này lắm
Thật sự không chịu nổi mà
_Anh.
.
.
.
.
.
.
Anh.
.
.
_ Tôi mở mắt nhìn xung quanh thấy anh đang gục đầu xuống cạnh tôi thì kêu lên
_Em.
.
.
em tỉnh rồi sao.
.
.
.
Nhi Nhi em tỉnh rồi đúng không, anh không mơ phải không em_ Thiên Minh nở nụ cười trìu mến nhìn tôi
_Anh.
.
anh là ai thế?.
.
.
sao tôi lại ở đây?_ Tôi ngơ ngác giả vờ như không quen
Thiên Minh ngơ ngác nhìn lại tôi với ánh mắt kinh ngạc như không tin vào tai mình vừa nghe có phải tôi hỏi anh ấy như vậy không
Anh ấy hỏi lại tôi 1 lần nữa
_Nhi Nhi em bị làm sao vậy?.
.
.
em không nhận ra anh sao.
.
.
anh là Đinh Thiên Minh là chồng sắp cưới của em mà.
.
.
em không nhận ra anh sao Nhi Nhi_ Thiên Minh vừa nói vừa nhìn tôi
"Nhớ chứ sao không chẳng qua em còn đang muốn hành anh thôi mà" tôi thầm cười trong lòng
_Em thật sự không nhớ anh_ Anh ấy hỏi gấp gáp dồn dập
_Anh gọi bác sĩ qua kiểm tra cho em.
.
.
đợi anh_ Nói xong anh ấy cầm điện thoại lên tôi đoán là gọi cho Mạc Tuấn
Mạc Tuấn ơi anh giúp em thêm lần này đi chứ đừng phản em chứ, em còn muốn hành anh ấy nhiều thêm nữa đó
_Mạc Tuấn.
.
.
.
tới nhà tôi đi.
.
.
.
Nhi Nhi tỉnh lại rồi.
.
.
.
mau lên đi_ Anh ấy hối Mạc Tuấn
_Nhi Nhi tỉnh rồi sao.
.
.
.
có thật không hay cậu nằm mơ đấy Thiên Minh_ Mạc Tuấn cũng không khá bất ngờ về việc này
_Thật.
.
.
nhưng cậu qua kiểm tra cho em ấy đi.
.
.
tôi thấy không ổn_ Thiên Minh càng hối gấp hơn nữa
Giữa đêm Mạc Tuấn và Bắc Y Lâm Anh sang biệt thự của Thiên Minh để kiểm tra tình trạng của tôi, công nhận là nằm 1 năm ở đây mỏi người thật sự đấy
Mạc Tuấn và Bắc Y Lâm Anh tới đi thẳng lên phòng tôi, có cả Triệu Linh Vy cũng chạy theo
_Đâu.
.
.
em ấy đâu_Bắc Y Lâm Anh hớt hãi hỏi Thiên Minh
_Đang ở trong đó_ Thiên Minh trả lời
Giờ tôi phải làm sao nữa nhỉ, nhảy mắt với Mạc Tuấn tiếp à hay là như nào nhỉ, đang không biết nên phải làm sao thì tất cả mọi người đi vào
Tôi giả vờ hét lên
_Các người là ai vậy.
.
.
tránh xa tôi ra.
.
.
.
tôi sợ lắm_ Tôi diễn xuất sắc thật ấy chứ nhỉ
_Cô là ai.
.
.
.
người xấu kìa.
.
.
người xấu _ Tôi chỉ vào người Triệu Linh Vy hét lớn
Thiên Minh chạy lại ôm tôi vào lòng vỗ về
_Không sao đâu, đây đều là người quen mà.
.
.
em bình tĩnh đi_ Thiên Minh vỗ về để tôi thôi la hét
'Người quen của anh đâu phải của em đâu" tôi nghĩ trong đầu
Anh ấy không biết phải làm thế nào quay lại nói Mạc Tuấn kiểm tra cho tôi còn kêu Mạc Tuấn chích thuốc an thần cho tôi nữa
"Tôi thầm chửi thề, dkm nhà anh chích cái gì mà chích.
.
.
tôi có điên đâu" Suy nghĩ không bao giờ nói ra được là đây đó
Xong xuôi thì tôi cũng ngủ lịm đi, Thiên Minh,
Mạc Tuấn,
Lâm Anh cả 3 đều ra ban công nói chuyện
_Theo như tôi kiểm tra.
. thì tôi không thấy gì bất thường hết_ Mạc Tuấn nói
_Vậy tại sao em ấy lại cư xử như không quen biết ai ở đây như thế.
.
.
có phải em ấy muốn quên luôn đi quá khứ không chứ.
.
.
trời ơi tôi đã làm gì vậy?_ Thiên Minh ôm đầu nói với vợ chồng Lâm Anh
Anh có làm gì đâu, chẳng qua là em còn giận anh thôi chứ anh có làm gì đâu =)))