_Không có gì... anh ngủ tiếp đi _ Nói xong tôi cũng nằm xuống nhưng vì tối giờ chưa ăn gì nên khá đói bụng tôi reo lên
Anh nghe thấy liền đứng dậy dẫn tôi xuống nhà bếp tìm đồ ăn, một lúc anh tìm được một chút cá hồi trong tủ lạnh
Anh mang cá hồi đi nướng sau đó trộn với 1 chút cơm kèm thêm một ít rong biển ăn liền đưa ra trước mặt tôi
_Anh còn nhớ em thích món này sao.
.
.
?_ Tôi gãi đầu ra vẻ thích thú
_Món này ngày bé vợ làm cho anh ăn mà.
.
.
.
vụng về như vợ còn làm được thì sao anh không làm được .
.
.
chỉ là lúc đó em làm nó hơi khét xíu.
.
. nhưng anh vẫn ăn được đó thôi.
.
.
hahaha_ Anh châm chọc tôi rồi cười
Thì ra tất cả anh đều nhớ đó chứ, món này tôi rất mê bao nhiêu năm đi nữa thì tôi vẫn thích món này nó ngon đến lạ khi bây giờ chính tay anh làm cho tôi ăn.
_Anh ăn cùng em được không.
.
.
_ Tôi mĩm cười đưa tay cầm thìa ngập cá và rong biển về phía Thiên Minh nghiêng nhẹ đầu sang hỏi
_Ưm.
.
. không tệ ha.
.
.
_ Thiên Minh nhìn tôi gật đầu khen liên tục
_Đúng là vợ anh toàn ăn sơn hào hải vị nhỉ.
.
.
hihi_ Anh nói khẽ cười nhẹ
Tôi nhìn anh như một kẻ ngốc khi ở bên tôi vậy đó rất yên bình khi tôi nhìn thấy nụ cười của anh tôi rất muốn nhìn ngắm nó mãi thế này thôi.
1 tháng sau anh công bố với báo trí và cùng tôi đi chụp ảnh cưới ở Pháp rất nhiều nhà đài báo trí đưa tin tất cả các mặt báo truyền thông toàn thế giới biết tôi và anh sắp kết hôn.
_Em chuẩn bị đồ đạc xong hết chưa.
.
_ Thiên Minh vừa đứng trước gương vừa hỏi tôi
_Em xong rồi.
. anh xong chưa chú rể của em_ Tôi trả lời
_Xong rồi.
. chúng ta đi thôi_ Anh nói rồi nhấc điện thoại ở bàn trà lên gọi cho thư ký Vương sắp xếp xe tới sân bay
Nghe tin tôi và anh công bố với truyền thông thêm tất cả ảnh chụp tôi và anh tay trong tay ở sân bay Triệu Linh Vy nổi máu điên từng gân xanh trên mặt cô ta cũng xuất hiện theo cơn tức giận.
_Sao anh dám đối xử với em như vậy_ Cô ta nhìn từng bức hình trên tay hét toáng lên cô ta nắm chặt nó lại rồi vò nát
_Tôi không tha cho cô đâu_ Tiếng đập phá đồ trong phòng bắt đầu xuất hiện
khiến Quản Gia Cố và Tiểu Mẫn đang ở dưới phòng khách cũng giật mình, Tiểu Mẫn nói:
_Mẹ con lại đập đồ rồi kìa.
.
.
.
_ Tiểu Mẫn đang ăn bánh xem ti vi nói
Quản Gia Cố bịt tai Tiểu Mẫn lại không cho con bé nghe những âm thanh đập phá mà Triệu Linh Vy đang làm trên phòng.
Tôi và anh vừa đáp xuống máy bay sau 5 tiếng đồng hồ ở trên máy bay, tới khách sạn xa xỉ bậc nhất ở Thủ Đô Paris gần với Tháp Eiffel nổi tiếng, tôi và anh nhận phòng từ lễ tân khách sạn sau đó đi lên phòng cất đồ.
2 tiếng nữa chúng tôi có hẹn ăn trưa với chủ khách sạn này, trước khi sang đây tôi có nghe anh nói anh đi sang đây để bàn bạc công việc tiện chúng tôi sẽ chụp ảnh cưới ở đây luôn.
Tôi và anh năm nghỉ ngơi một lát tôi thích thú với toàn tháp sừng sững kia nên cứ nhìn ra cửa sổ ngắm chăm chăm vào nó, trước giờ tôi chỉ thấy trên ti vi hoặc ảnh bìa tạp chí
Chưa bao giờ nhìn nó bằng mắt thật như bậy giờ, nó thật đẹp hơn so với trước đây tôi tưởng tượng
Thiên Minh nhìn tôi đắm đuối như thể tôi mới là thứ hớp hồn anh ấy vậy, tôi cảm nhận được có bàn tay vòng từ phía sau tôi ôm lấy tôi nói
_Anh Yêu Em Nhi Nhi_ Tiếng anh hòa cùng cảnh vật thật sự rất lãng mãn
Tôi xoay người lại nhắc anh
_Không được.
.
.
một chút nữa em và anh còn đi gặp đối tác nữa.
.
_ Tôi nói xong thì né anh đi lại giường nằm nhoài xuống ra vẻ mệt mỏi
Anh lắc đầu rồi nằm xuống giường theo tôi, tôi và anh ôm nhau ngủ khoảng chừng 30 phút thì điện thoại của anh đổ chuông.
_A l o.
.
.
_ Anh mệt mỏi bắt máy trả lời
_Ừ.
. tôi biết rồi tôi và vợ tôi xuống liền_ Anh nói bằng tiếng pháp
Anh gọi tôi dậy sửa soạn rồi chúng tôi cùng nhau xuống phòng ăn của khách sạn, ngồi trong đó là một người nhìn dáng vẻ rất quen
Đi lại gần hơn tôi nhận ra đây không phải là bạn của ba tôi sao
_Bác Thực.
.
.
. cháu chào bác ạ_ Tôi nhanh nhảu chạy lại chào hỏi
Bác là bạn thân của ba tôi bác luôn dành tất cả tốt đẹp cho tôi từ khi tôi còn bé tới khi tôi bỏ đi
Bác vẫn luôn hỏi ba tôi tình hình của tôi, bác đã qua Pháp từ sau khi tôi bỏ gia đình đi bụi.
.
.
.
hôm nay gặp bác ở đây thật là trùng hợp quá, bác lại còn là đối tác với Thiên Minh nữa, vậy thì quá tốt rồi.
_Lâu ngày không gặp cháu.
.
.
. cháu có khỏe không?_ Bác mừng rỡ đỡ tay tôi
Anh đứng ngẩn ngơ ra vẻ thắc mắc
_Hai người quen nhau sao?_ Anh ngồi xuống đối diện bác bên cạnh tôi hỏi
_Đúng rồi.
.
. Vợ cậu là cháu gái tôi cưng chiều nhất đấy, có phải không nào?_ Bác nói cười rất vui
_Dạ.
.
. đúng vậy ạ_ Tôi ngại ngùng nói
_Cháu chào bác vợ.
.
. sau này cháu có gì không phải bác chiếu cố chỉ dạy cho cháu ạ_ Anh nói
_Cậu chăm sóc tốt cho con bé là tôi không có gì phải nổi đ ó a với cậu rồi_ Bác từ tốn nói chuyện với Thiên Minh
Hai người bàn bạc công việc xong thì bác tôi gọi phục vụ mang thức ăn lên đầy cả một bàn, bác nhìn tôi nói rằng:
_Dạo này cháu có ăn uống được không.
.
. sao gầy hơn 7 năm trước rồi_ Bác vừa nói vừa cầm tay tôi kiểm tra
_Dạ cháu vẫn vậy mà.
.
.
chỉ là dạo này giảm cân để mặc váy cưới cho đẹp thôi bác.
. hi hi_ Tôi tủm tỉm cười
Ăn uống xong xuôi hết thì tôi và anh trở về phòng khách sạn.
Tôi thì đi tắm anh thì ra ban công hút thuốc rồi lại ngồi so-fa xem ti vi tiếng ti vi được bật lên bài hát hiện tại tôi rất thích.