Xung quanh mọi người đều mặc đồ bơi đi tới đi lui, dáng vẻ quen thuộc. Phương Phương do dự hồi lâu khẽ cắn răng, như anh hùng hy sinh kéo khăn tắm xuống.
Vẻ mặt này khiến Mạnh Yên phá lên cười ha ha, thật đáng yêu. Giang Vũ cũng cười ngật ngưỡng, quá buồn cười. Diệp Thiên Nhiên mím môi cười. Lâm Phương Phương bị bọn họ cười, ngược lại buông lỏng đứng lên. Động tác cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Toàn thân nóng lên, Diệp Thiên Nhiên chủ động nói muốn dạy Mạnh Yên, Lâm Phương Phương không đợi người khác mở miệng giành đồng ý trước. Cô còn lo lắng anh họ muốn dạy cô, như vậy rất thảm, còn Giang Vũ tương đối dễ nói chuyện, cũng sẽ không ngại cô ngốc.
"Vậy thì nhờ cậy anh họ.
" Mạnh Yên cười híp mắt nói, ai dạy cô cũng không sao cả.
Diệp Thiên Nhiên sờ tóc của cô, dắt cô xuống hồ.
Vừa đến trong hồ, cả người Mạnh Yên khẩn trương, tay lập tức nắm chặt, ngày hôm qua rơi xuống nước còn khắc ghi trong lòng.
Diệp Thiên Nhiên vỗ vỗ đầu của cô, "Không có tương lai, như vậy vĩnh viễn cũng không học bơi được.
" Cô nhóc này mới bắt đầu còn cứng rắn bây giờ lại muốn bỏ cuộc.
Mạnh Yên bĩu môi, "Vậy anh dạy đi.
" Cô không phải không thừa nhận lời của anh nói hợp lý.
Diệp Thiên Nhiên giảng giải động tác và những điều cần lưu ý, cuối cùng nói,
”Em thử đi.
"
Mạnh Yên nghe theo anh nói vung hai cánh tay bơi, lại dùng chân tát nước, luyện tập lặp đi lặp lại. Trong lúc Diệp Thiên Nhiên cẩn thận nâng hông của cô, không để cho cô chìm xuống.
Mạnh Yên luyện tập một hồi lập tức cảm thấy mệt mỏi, ngừng tay chân, "Nghỉ ngơi chút đi.
"
Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ nói, "Mới luyện có mười mấy phút đồng hồ.
" Cô nhóc này thật vô dụng.
"Mệt anh.
" Mạnh Yên bất mãn lấy ngón tay chọt vào ngực anh, ngược lại khiến tay mình đau, "Anh ăn gì vậy?" Cô biết rất rõ thức ăn của nhà họ Giang, không thể nào mà lại khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ anh ăn vụng bên ngoài?
Động tác Diệp Thiên Nhiên cực kỳ lưu loát tự nhiên giơ ngón tay của cô lên khóe miệng thổi thổi, "Khá hơn chút nào không?"
Mạnh Yên giống như bị người ngoài hành tinh đến gần, người này lại bắt chước động tác thường ngày của cô, có lầm không?
"Thế nào? Còn đau ?" Diệp Thiên Nhiên lại thổi thổi, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
"Không không, không đau.
" Mạnh Yên vội vàng rút tay, trong lòng điên cuồng "thình thịch thình thịch", gương mặt nóng bỏng. Không thể nào? Này. . . Có gì mà đỏ mặt chứ? \lamlam\
"Trước hết đến nghỉ ngơi cạnh hồ bơi đi.
" Diệp Thiên Nhiên không để ý nét mặt của cô, ôm lấy cô bơi tới bên cạnh hồ bơi.
Mạnh Yên nắm tay vịn, hít sâu nhắc nhở mình chớ nghĩ lung tung. Vừa mới bình tĩnh lại, nheo lại mắt tìm vị trí của Phương Phương. Chẳng qua trong hồ đều là đầu người các cô nhóc, không dễ dàng tìm được bóng người.
Cô chuyển tầm mắt, mới phát hiện cả người cô ở trong ngực Diệp Thiên Nhiên, khớp nhau giống như trời sinh vậy, nhất thời thân thể cứng đờ cả người tê dại. Những năm gần đây trong đầu cô chưa bao giờ có chuyện phòng bị với nam nữ, thử nghĩ một lúc, xung quanh cô đều là trẻ con, cô có thể có ý kiến gì không. Mặc dù bây giờ đã lớn một chút, cô vẫn không có hứng thú với chuyện tình cảm tuổi mới lớn. lam-lam
Nhưng ở trong hồ bơi, trong ngực anh, lần đầu tiên trong đầu cô ý thức chuyện nam nữ. Thân thể theo bản năng muốn lùi ra.
"Sao lại nhích tới nhích lui?" Diệp Thiên Nhiên thấy động tác của cô, hơi dùng sức ôm cô vào trong ngực.
"Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã xuống.
"
"Anh họ, em ở chỗ này nghỉ ngơi.
" Cả người Mạnh Yên không được tự nhiên, cô cần chút không gian suy nghĩ thật kỹ, "Anh bơi một vòng đi, không cần phải để ý đến em.
"
"Không cần, anh không muốn bơi.
" Diệp Thiên Nhiên giữ chặt tay, ôm cô chặt hơn. Trong lòng có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Mạnh Yên càng lúng túng, hai người cách nhau một lớp đồ bơi mỏng, không dám có bất kỳ động tác gì. Nhưng lại không dám trực tiếp mở miệng để cho anh buông tay, đây không phải là lộ vẻ cô. . . Cô. . . Không trong sáng sao? Rõ ràng cô đang suy nghĩ lung tung, sẽ bị người phúc hắc này giễu cợt. Trong đầu suy nghĩ thật nhanh, muốn tìm cớ thích hợp và tự nhiên để lùi ra. Nhưng càng nghĩ đầu óc càng loạn, hoàn toàn không nghĩ ra biện pháp gì. Đúng rồi, đã nghĩ ra, bỗng nhiên cô ngẩng đầu muốn nói chuyện. d.
d.
l.
q.
d
Diệp Thiên Nhiên thấy trán cô rỉ ra mồ hôi, mặt đỏ ửng, có chút không hiểu cúi đầu muốn hỏi thăm. Nhưng hai người lại đúng dịp, môi của anh vừa đúng rơi vào môi cô, hai người cảm giác cả người như bị dòng điện chạy qua, nhất thời ngây người.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!