Đơn Giản Là Yêu

Đơn Giản Là Yêu

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Blue Rose
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 54,073
Đánh giá:                      
Truyện Teen
     
     

19 : PM

Màn đêm buông xuống , trời bắt đầu mưa nặng hạt . Thời tiết đột nhiên lạnh làm con người ta không thể nào nhanh chóng thích ứng ...

. Ngọc My muốn đi mua quà trước cho Di nên khi nãy đã bảo Di về nhà trước .

.

.

Đi mấy vòng quanh parkson mà vẫn chưa có món nào ưng ý hết . Cũng đúng thôi , nhà Di giàu mà nên thứ gì mà chẳng có .

.

. Đành đi về nhà tay không , suy nghĩ làm quà cho Di sau vậy .

.

. Đang đi thì mưa ,  người cô ướt sũng , xui xẻo là đi tới đâu cũng chẳng có chỗ đục mưa , vả lại còn quên mang áo mưa theo mới đau .

.

. Cô cảm thấy và khó chịu, lê từng bước từng bước nặng nề suốt con đường dài thêng thang phía trước .

. Mưa ngày 1 nặng hơn , cái lạnh lúc nãy như được tiếp thêm sức làm lạnh hơn nữa , từ từ thấm đều vào cơ thể cô .

.

. Đi một lúc cô

 khó chịu , nhức đầu , choáng .

.

. Bước vài bước lại bị té .

.

.

. Đi được một khoảng , cò ngất dưới mưa , ánh mắt cố nhìn đâu đó như muốn kêu giúp đỡ nhưng mà không được , trước lúc cô ngất xỉu , trong đầu cô xuất hiện một loạt hình ảnh rồi nhanh chóng biến mất .

.

. Mưa tầm tã thế này ? Ai sẽ cứu cô ? Liệu cô có bị gì không ? .

.

.

.

.

 

Cô mơ màng , cô đi đến 1 căn phòng nhỏ . Bên trong toàn là những món đồ chơi của em bé , bao phủ xung quanh là một màu xanh biển tuyệt đẹp , giữa phòng là 1 cô bé & cậu nhóc đang cặm cụi hí hoáy vẽ vào tờ giấy .

.

.

- Anh Hải , anh vẽ gì vậy ?_ Cô bé

- Anh vẽ gia đình mình _ Cậu nhóc

- Vậy sao ?? Anh có vẽ em không ?_ Cô bé

- Đương nhiên là .

.

. không rồi _ Cậu bé cười

- Sao anh không vẽ em ??_ Cô bé

- Em xấu xí quá nên anh không vẽ đâu .

.

. lêulêu .

.

. mà em vẽ gì vậy ?_ Cậu bé

- Hứ , không chơi với hai nữa . Em vẽ cảnh đẹp _ Cô bé

- Cảnh gì ??_ Cậu bé 

- Tháp Eiffel Paris _ Cô bé

- Đâu đưa anh coi _ Cậu nhóc lấy tờ giấy cô bé vẽ xem , cậu nhóc tròn mắt nhìn cô bé , tuy nó ngoằn nghèo không như mẫu nhưng đó là cả 1 tâm quyết của cô bé .

. Cậu nhóc xoa đầu cô bé cười

- Vẽ đẹp lắm , sao em lại vẽ tháp Eiffel ?_ Cậu nhóc

- Em ước sau này sẽ được đi Paris đứng ngắm nhìn tháp Eiffel ạ _ Cô bé

- Vậy sao ??_ Cậu nhóc 

- Anh Hải ơi , sau này lớn lên anh dẫn em đi Paris nha _ Cô bé 

- Ok  , nếu em hứa em sẽ học giỏi anh sẽ dẫn em đi _ Cậu nhóc 

- Em hứa , anh ơi mình đi ăn kem đi , em thèm quá _ Cô bé ngồi bật dậy dẹp đồ qua 1 bên xong kéo cậu bé chạy ra khỏi phòng .

.

. Tình cảm anh em giữa cả 2 quá sâu nặng vậy mà ông trời nhẫn tâm cướp mất anh trai yêu quý của Nó 

Ngọc My tỉnh lại sau giấc mộng ấy , ngồi dậy nhưng đầu vẫn còn choáng , đưa tay lên trán thấy bị sốt .

. Cô nhìn khắp phòng , căn phòng rất rộng với gam màu nâu sáng như phòng của con trai ( phòng con trai mà ^°^) .

.

. Cô định bước xuống giường thì có người từ ngoài bước vào .

.

- Em tỉnh rồi à ?_ Giọng nói quen thuộc vang lên .

.

. Đập vào mắt  cô là hai anh em Tiến Vũ - Tiến Minh 

- Xin chào , cho tôi hỏi sao tôi lại ở đây ?_ Cô khó chịu khi gặp anh em Minh

- Em bị ngất giữa đường , may mà anh Vũ chạy ngang qua thấy nên đưa em về , em bị sốt đấy nằm xuống nghỉ ngơi đi _ Minh tiến lại chỗ cô

- À , vâng cám ơn Đại thiếu gia Tiến Vũ , xin lỗi đã làm phiền hai thiếu gia . Xin phép cho tôi về _ Cô

- Em biết mấy giờ rồi không mà đòi về ?? _ Minh

- Đã là 22h30 rồi _ Vũ nhìn đồng hồ nói

- Sao ??_ Cô chẳg tin là mình nghe gì nữa

- Em đã ngất khá lâu đấy , em nên nghỉ ngơi , mai anh đưa em tới trường _ Minh

- Xin lỗi nhị thiếu gia tôi không muốn làm phiền ngài ạ _ Cô

- Em giận anh sao ??_Minh

- Tôi nào có ?_ Cô

- Anh xin lỗi vì chuyện hôm đó _ Minh

- Xin lỗi , chuyện qua rồi tôi không muốn nghe nhắc lại . À ,

xin lỗi thiếu gia cho tôi xin lại điện thoại của mình được không ??_ Cô 

- Điện thoại của em bị hư rồi _ Vũ nói như sét đánh ngang tai cô . Trời ạ , ngày đầu tiên mà đã vi phạm nội qui rồi có nước chết .

.

. Nhưng mà cũng may , có thể vi phạm vậy anh sẽ mời đi khỏi căn hộ .

.

. Như thế không phải quá sung sướng sao .

.

- Vậy có thể đưa tôi về được không ? _ Muốn thoát khỏi The Prince lắm nhưng mà chẳng hiểu sao lại muốn quay trở về đấy .

.

. Có lẽ khi trưa đã thích với cái nệm êm ái ấy rồi , giờ nằm chỗ lạ nên chẳng quen .

.

.

- Không , mai tôi đưa em về , giờ thì ngủ đi _ Vũ , Minh bước ra khỏi phòng .

.

Nó nhìn khắp xung quanh rồi nằm xuống chùm mền lại suy nghĩ . My lo lắng , sợ là mọi người sẽ la mắng cô té tát luôn .

.

. Còn nữa , nếu bị đuổi đi thì đi đâu ? Không lẽ mặt dày tới nhà Di nhờ vã nữa ? Không thể nào được , Di đối xử tốt với cô quá rồi , làm phiền Di quá cũng ngại .

.

. Suy nghĩ tới , suy nghĩ lui cuối cùng cô cũng khép lại dòng suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ .

.

Phía The Prince thì chạy đi kím cô khắp căn hộ , gọi cho cô thì bị khoá máy .

. Mọi người lo lắng vô cùng , nhưng giờ gần 23h rồi cô có thể đi đâu được chứ ?

- Không lẽ qua nhà Di ?_ Tuấn đột nhiên thốt lên

- Di , phải rồi , gọi qua xem sao ?_ Dương 

- Ok_ Tuấn không ngại trời tối mà vẫn gọi cho Di hỏi thăm .

. Và Di cho biết đã chia tay với cô trước đó rồi nên không biết .

.

. Nghe Tuấn lo lắng cho cô vậy cũng làm Di hồi hộp lo lắng theo .

.

.

.

- Cô ta đi đâu được chứ ??_ Dương ngồi xuống ghế mặt nhăn nhó 

- Không lẽ định trốn sao ?_ Lâm lên tiếng 

- Trốn ? Không thể nào đâu _ Tuấn 

<<< Reng .

.

. Reng  >>>

- Alo ? _ Tuấn 

- Cho hỏi phải nhóm nhạc The Prince không ạ ?_ Đầu dây bên kia

- Vâng , có gì không ạ ?_ Tuấn

- Tôi là Tiến Vũ đây , hiện giờ Ngọc My đang ở chỗ tôi _ Vũ

- À , thì ra là vậy , cô ấy có sao không ?_ Tuấn

- Không sao , vì dầm mưa sốt rồi ngất nên khi tỉnh lại đã là 22h30 rồi , tôi sợ mọi người lo lắng nên thông báo _ Vũ

- Vâng , cám ơn _ Tuấn

- Xin chào, mai cô ấy sẽ về The Prince sớm , xin lỗi đã làm phiền , tạm biệt , ngủ ngon _ Vũ

- Cám ơn , ngủ ngon _ Tuấn cúp máy rồi quay sang kể cho Lâm & Dương nghe . 

Mọi người thở phào nhẹ được 1 phần rồi nhưng sao trong lòng cả 3 người lại lo lắng cho cô không yên .

.

. Không biết sốt có nặng không ? Sức khoẻ đỡ hơn chưa nữa ? Suy nghĩ im lặng 1 lúc rồi họ cũng đi nghỉ ngơi .

.

. Màn đêm mịch mù bủa vây khắp bầu trời .

. Dư âm cái lạnh của cơn mưa khi nãy làm cho con người ta khi ngủ cảm thấy dễ chịu , thoải mái .

.

.

.

---------------------------------

4 : AM

Ngọc My vươn vai ngồi dậy mở đèn , rửa mặt , thay bộ đồ ngủ hôm qua được người hầu thay giùm bằng bộ đồ học sinh ướt sũng ngày hôm qua lại , lấy lại cặp rồi rón rén ra khỏi phòng .

.

. Cô ôm cặp bỏ chạy ra ngoài cổng , tìm cách leo rào ra ngoài .

.

. Khi leo ra được ngoài thì tay bị trầy mấy đường , chân cũng không kém .

.

. Leo ra được ngoài , cô bỏ chạy 1 mạch , rồi dừng thở dốc và tiếp tục đi bộ .

.

. Hướng đến căn hộ của The Prince .

.

. Bầu trời vẫn còn y nguyên mãn tối , cái se se lạnh vẫn còn đi kiểu này không khỏi rùng mình .

.

. Đường xá giờ này cũng vắng tanh , chẳng còn tấp nập như buổi chiều .

.

. Nhưng đi thế này khiến người ta cảm thấy dễ chịu .

.

Đi được một lúc cuối cùng cũng tới nơi .

.

. Và giờ đã là 5 giờ sáng , My rón rén bước vào như khi nãy rón rén bước ra .

.

. Và chắc là chuyện cô về cũng không ai biết .

. Cô đi nhè nhẹ lên lầu , nhưng lúc xô vào nhà thì vô tình Lâm đã thấy , Lâm cố tình im lặng trong phòng xem cô định làm gì .

.

. Cô nhè nhẹ bước vào phòng , đóng cửa cũng nhẹ sở phá giấc ngủ của mọi người . Cô vào thay lại bộ đồ đi học khác , chuẩn bị cặp vở , đầu cô cứ ong ong như vậy nhưng cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ , khoẻ khoắn .

. Cô đi xuống nấu bữa sáng cho mọi người xem như chuộc lỗi .

. Nhưng chẳng may vì bước xuống bếp đã gặp Lâm , Lâm đang pha sữa .

.

. Cô cũng tự nhiên tiến lại tủ lạnh lấy trứng ra , Cô định làm món ốp la cho mọi người .

.

.

- Chào cô _ Lâm mở lời trước , tay vẫn khuấy ly sữa

- À .

.

. à vâng chào anh Vin _ Cô giật mình

- Cô mới ngủ dậy ?_ Anh cố ý hỏi mặc dù anh biết chuyện hôm qua

- À , vâng mới ngủ dậy .

_ Cô nghĩ là anh chưa biết cô đến chỗ Vũ thì cũng hay mắc công lại có chuyện nên trả lời đại

- Khoẻ chứ ?_ Anh đem ly sữa ra bàn 

- Ý anh là ?_ Cô ngạc nhiên . Sao anh biết cô không khoẻ ?

- Hôm qua , cô đến IL sao ?_ Anh dửng dưng nhìn cô 

- Ơ.

.

. ơ tôi xin lỗi , tôi không cố ý đến đó , xin lỗi _ Cô cúi mặt xuống 

- Ừm , tôi biết , thôi , cô uống sữa đi _ Anh đẩy ly sữa về chỗ cô . Cô tròn mắt nhìn anh .

.

.

.

- Anh pha cho tôi sao ? Cám ơn _ Cô cầm ly sữa lên uống hết rồi cười 

- Cô không khoẻ nên để đó đi , sáng đi ăn ở ngoài là được _ Anh

- Dạ , tôi xin lỗi , để hôm sau tôi nấu_ Đúng là cô vẫn còn mệt nhưng vẫn cố làm để vui lòng mọi người mà chẳng cần màng đến sức khoẻ của mình.

. Gian bếp bỗng nhiên im lặng , anh và cô bốn mắt nhìn nhau đầy ngượng ngùng .

.

. Sự im lặng luôn bao trùm lấy cả 2 .

.

. Đột nhiên cùng lúc này , trong đầu anh và cô xoẹt qua những hình ảnh rồi lại biến mất trong hư vô .

.

. Hình ảnh đó là gì ?? Sao cứ bám lấy cô và anh như thế ??

*************************

( GÓP Ý NHAZZ M.

N )