Ái My ra cổng thì chẳng thấy xe của The Prince ở đâu . Cô thầm nghĩ : " Chắc là lại trêu nữa " . Nhưng cô không trách , vậy đi đỡ đi chung để không thôi cô lại bị fan hội đồng nữa .
Ái My ôm cặp , lang thang sải bước . Cô suy nghĩ mông lung điều gì đó rồi cô lại nhớ câu hỏi của Minh Lâm lúc nãy
" Cô đang giận tôi sao ? "
Giận ? Phải cô đang giận . Giận vì chuyện tối qua chứ không phải câu chuyện của hôm nay . Hôm qua Minh Lâm bỏ đi sau khi tặng cô một bài giáo huấn . Nhớ lại hôm qua , cô lại chợt nhớ đến Voice . Quả thật hôm qua là ngày đáng nhớ của cả hai .
Lo suy nghĩ mà không nhìn khi đang băng qua đường . Một chiếc xe tải đang lao về phía cô , cô vừa kịp xoay sang thì thân hình cô đã được ôm trọn và lăn vào lề đường . Ái My hốt hoảng nhắm mắt lại , đến khi có tiếng gọi cô mới mở he hé mắt ra .
- Ái My cô không sao chứ ?_ Giọng nói trầm trầm lạnh lạnh vang lên
Mờ mờ ảo ảo , dần dần hiện rõ khuôn mặt người đó cứu cô . Nhưng sao cô ghét nhìn gương mặt này quá .
- Xin lỗi , cám ơn _ Đó là hai từ mà cô có thể nói , cô cố ngồi dậy . Tay chân của cả hai cạ xuống mặt đường để lại vết xước đỏ , tay anh không sao chứ tay cô nặng hơn .
- Sao đi lại không nhìn đường?
- Không chỉ là tôi suy nghĩ chút chuyện , mà không phải anh đã về rồi sao ?
- Thấy cô lâu quá , Dương và Tuấn vào trong tìm rồi , tôi ở ngoài đợi . Đột nhiên thấy cô thơ thẩn đi mà chẳng nhìn đường lại có một chiếc xe định tông cô nên tôi mới ...
.
. _ Minh Lâm kể
- Cám ơn , giờ có thể về được rồi _ Ái My cố lảng tránh , vừa định đi ngang qua người của Lâm thì tay cô bị tay anh giữ lại
- Còn giận tôi chuyện tối qua sao?
- Tôi không có tư cách gì giận anh.
- Hôm qua , quả thật tôi hơi nóng nên tôi mới .
.
.
.
- Minh Lâm , Ái My _ Tiếng của Dương bên đường gọi .
Minh Tuấn mỉm cười khi thấy cô và lại nhíu mày khi anh nắm tay cô . Dương và Tuấn chuẩn bị qua đường thì .
.
.
.
.
- Không phải là hơi nóng mà là quá nóng . Trước khi nói chuyện với tôi anh nên kìm lại sự nóng tính trong người anh đi . Buông tôi ra .
.
.
.
.
Minh Lâm vừa bỏ tay ra thì Dương và Tuấn qua tới .
. Cả hai anh thấy tay cô bị thương không khỏi thắc mắc và lo lắng
- Tay em làm sao vậy ?_ Tuấn cầm tay cô lên
- Không sao , chỉ là né xe nên té thôi _ Ái My cười trấn an .
- Được rồi , đi ăn rồi về nhà anh bôi thuốc cho em , không thì nhiễm trùng nặng lắm _ Thiên Dương cười rồi kéo Ái My vào xe ngồi cùng Minh Tuấn .
Minh Lâm nhìn cô nhưng cô không một lần nhìn lại . Cô giận rồi . Cô giận anh thật rồi . Minh Lâm lủi thủi vào trong xe cầm lái . Khuôn mặt vẫn lạnh lùng .
- Đi buffet nhá _ Dương đề nghị
- KFC đi _ Tuấn lên tiếng
- Lẩu cua đi _ Ái My lên tiếng
- Ừ , cũng được á _ Tuấn đồng tình
- Ừm cũng được , vậy lẩu cua đi , lâu rồi không ăn .
_ Dương cũng đồng ý - Lâm đến đường XYZ đi , ở đó lẩu cua ngon lắm
Minh Lâm nghe theo lái xe đến quán lẩu cua .
.
.
.
Vì đây là quán ăn lề đường nên cả ba anh chàng và cô phải cải trang . Bước vào quá , mùi lẩu cua phát ra kích thích bao tử của ai đó và khiến ai đó khó chịu .
.
.
.
Nồi lẩu để trước mặt , Ái My , Thiên Dương và Minh Tuấn thì háo hức vô cùng . Ngược lại với họ thì Minh Lâm ngồi nhìn chằm chằm vào nồi lẩu rồi nhìn Ái My .
Đến khi nắp nồi mở ra thì khói bay nghi ngút , hương thơm lan toả . Cả ba thì ăn khí thế rồi lâu lâu miệng lại khen ngon . Nhưng Minh Lâm lại chẳng đụng đến đôi đũa . Nhớ đến sự hiện diện của Lâm , Ái My liền ngước lên nhìn anh .
- Anh không ăn sao ?
- Không
- Ngon lắm đấy .
- Không ăn
- Anh sao thế ?
- Cô lo ăn đi , hỏi nhiều .
- Kì lạ , ăn một miếng đi cho vui _ Ái My nhìn anh năn nỉ
- Không là không
- Ăn đi mà , ai cũng ăn hết , tự nhiên để anh ngồi nhìn kì lắm.
- Không là không _ Minh Lâm nhíu mày , hét lên .
- Đó , bởi vậy tôi nói rồi , anh nên kìm sự nóng nảy trong người anh trước khi nói chuyện với tôi . Không ăn thì thôi có cần hét vậy không ? Không biết ăn thì nói đại không biết đi
Minh Lâm nhìn cô , ánh mắt của cô có chút buồn rầu , anh chợt nhớ chuyện tối qua . Khi anh la cô , cô đã ủ rủ và hình như cô đã khóc . Minh Lâm đã thấy hết nbững gì diễn ra tối qua , thậm chí cô cùng Minh Phong đi chơi anh cũng biết . Vì hôm qua anh đã đi theo cô suốt quãng đường đó . Thấy được nụ cười trên môi cô không biết sao lòng anh cảm thấy vui lên . Và khi thấy cô buồn lòng anh lại nặng trĩu . Anh không muốn chuyện nay tái diễn nữa , anh mới miễn cưỡng cầm đũa ăn một miếng cho Ái My vui . Sau khi anh ăn thì nét mặt Ái My trở nên vui hơn , cô và hai người kia ăn khí thế , còn Minh Lâm thì không đụng đến một lần nữa .