Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Con Trai Mẹ Tài Giỏi Rồi
Chương 3 - Tranh Giành Gia Tộc
Chương 4 - Cút Đến Dập Đầu Trước Mặt Mẹ Tôi.
Chương 5 - Quỳ Xuống Nhận Sai
Chương 6 - Quỳ Lạy Bố
Chương 7 - Còn Nguyên Nhân Khác
Chương 8 - Liên Quan Đến Nhà Họ Triệu
Chương 9 - Giết Người Diệt Khẩu
Chương 10 - Lưu Tiểu Nguyệt Về Nhà
Chương 11 - Dập Đầu Xin Tha
Chương 12 - Người Này Không Xứng Để Em Quỳ
Chương 13 - Đánh Cược
Chương 14 - Hai Ngày Là Đủ Rồi
Chương 15 - Công Trường Gặp Sự Cố
Chương 16 - Muốn Sống Thì Làm Chó
Chương 17 - Ra Tay
Chương 18 - Công Ty Bất Động Sản Trần Thị Gặp Chuyện
Chương 19 - Sở Vân Long Vô Cùng Hứng Khởi
Chương 20 - Sở Vân Long Đứng Hình
Chương 21 - Nhà Họ Lưu Hẹn Gặp
Chương 22 - Quý Nhân Hay Quên Chuyện!
Chương 23 - Đoạt Quyền
Chương 24 - Lục Soát Khắp Thành Phố
Chương 25 - Dám Đánh Mẹ Tôi?
Chương 26 - Sát Thủ Ám Dạ
Chương 27 - Chém Chết
Chương 28 - Giông Bão Kéo Đến
Chương 29 - Mối Nguy Của Nhà Họ Lưu
Chương 30 - Thâu Tóm Thế Lực Nhà Họ Tiền
Chương 31 - Dạy Dỗ Lý Kiệt
Chương 32 - Đám Đông Chỉ Trích
Chương 33 - Phó Thống Lĩnh Quân Đông Hoang Đã Quỳ
Chương 34 - Sự Tính Toán Của Lưu Bá Thiên
Chương 35 - Tiền Cẩm Lâm, Con Gái Nhà Họ Tiền
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Ứng Cử Viên Sáng Giá Nhất
Chương 41 - Lưu Bá Thiên Lập Một Gia Tộc Khác
Chương 42 - Cô Nhi Viện
Chương 43 - Quá Khứ Của Tiền Cẩm Lâm
Chương 44 - Ám Dạ Thần Bí
Chương 45 - Tình Huống Nhà Họ Triệu
Chương 46 - Tâm Tư Của Bà Trần
Chương 47 - Triệu Thiên Đạo Trở Về
Chương 48 - Chiến Thần Không Hề Ngạo Mạn
Chương 49 - Nhà Họ Triệu Công Huân Hạng Nhất
Chương 50 - Công Huân Của Nhà Họ Lưu
Chương 51 - Công Huân Cao Cấp
Chương 52 - Người Giúp Nhà Họ Triệu
Chương 53 - Chủ Tịch Thành Phố Tạo Áp Lực
Chương 54 - Đối Đầu
Chương 55 - Ai Dám Không Phục
Chương 56 - Dập Đầu Xin Lỗi
Chương 57 - Thành Ý Nhà Họ Lý
Chương 58 - Lưu Bá Thiên Thất Vọng Tràn Trề
Chương 59 - Ám Dạ, Lão Quỷ
Chương 60 - Tiền Cẩm Lâm Bị Bắt
Chương 61 - Điên Cuồng Chém Giết
Chương 62 - Xin Tao, Giết Mày
Chương 63 - Ép Cung
Chương 64 - Bạch Hổ Tới
Chương 65 - Lời Tỏ Tình Của Tiền Cẩm Lâm
Chương 66 - Nhà Họ Bạch Đến Rồi
Chương 67 - Nhóc 13 Gặp Nguy Hiểm.
Chương 68 - Cứu Người
Chương 69 - Tâm Nguyện Của Nhóc 13.
Chương 70 - Thần Y Tiết Thiên Linh
Chương 71 - Tình Hình Ở Nam Thành Đột Ngột Thay Đổi
Chương 72 - Vương Uyên Bác Ngỡ Ngàng
Chương 73 - Nhân Sâm Nghìn Năm
Chương 74 - Nhà Họ Tôn
Chương 75 - Núi Đông Sơn
Chương 76 - Hoạn Nạn Thấy Chân Tình
Chương 77 - Chiến Đấu Với Đàn Sói
Chương 78 - Chàng Trai Gác Núi Tam Nha Tử
Chương 79 - Tam Nha Tử Hái Sâm
Chương 80 - Chiến Đấu Với Sói Dữ
Chương 81 - Nhóc 13 Được Cứu Chữa
Chương 82 - Tiểu Nguyệt Tuyệt Vọng
Chương 83 - Tiểu Nguyệt Bị Bắt Cóc
Chương 84 - Sát Thủ Nước Thổ Miết
Chương 85 - Đà Chủ Ám Dạ
Chương 86 - Còn Có Người Này?
Chương 87 - Nhóc 13 Ra Viện
Chương 88 - Ra Tay
Chương 89 - Đòn Đáp Trả Của Ba Gia Tộc
Chương 90 - Không Giết Chết
Chương 91 - Sự Kiên Cường Cuối Cùng
Chương 92 - Nhà Họ Triệu Toàn Bại
Chương 93 - Giết Khương Thị
Chương 94 - Đơn Giản Hay Phức Tạp?
Chương 95 - Mắt Của Bà Trần
Chương 96 - Không Có Chuyện Gì To Tát
Chương 97 - Tiền Cẩm Lâm Tuyệt Vọng
Chương 98 - Kẻ Nào Không Tôn Trọng Cựu Binh, Cút!
Chương 99 - Thiên Hạo, Chúng Ta Kết Hôn Rồi
Chương 100 - Biến Cố Lớn
Chương 101 - Lưu Tiểu Nguyệt Tuyệt Vọng
Chương 102 - Gả Cho Anh
Chương 103 - Tin Dữ
Chương 104 - Lựa Chọn Khó Khăn
Chương 105 - Quyết Định
Chương 106 - Hoa Nhụy
Chương 107 - Cứu Người
Chương 108 - Gọi Người Giúp Đến Đi, Tôi Sẽ Đợi
Chương 109 - Châu Minh Quỳ Xuống
Chương 110 - Rung Động
Chương 111 - Nhóc 13 Không Tình Nguyện
Chương 112 - Ý Đồ Của Hiệu Trưởng Ngô Đông
Chương 113 - Ngô Đông Hưng Phấn
Chương 114 - Ác Bá Lão Hắc
Chương 115 - Bức Ảnh Quen Thuộc
Chương 116 - Ác Bá Đến Nhà
Chương 117 - Ác Bá Dập Đầu
Chương 118 - Manh Mối Nhà Xưởng Bỏ Hoang
Chương 119 - Một Trang Sổ Sách Bị Mất
Chương 120 - Bạn Học Cũ Tiêu Mị Mị
Chương 121 - Giang Đại Bằng Nổi Giận
Chương 122 - Tiêu Mị Mị Bị Sa Thải
Chương 123 - Làm Chó Thì Tao Tha Chết Cho Mày
Chương 124 - Hoa Nhụy Cầu Cứu
Chương 125 - Người Nhà Họ Lưu Phách Lối
Chương 126 - Thần Ẩn Ba Mươi Năm Về Trước
Chương 127 - Đế Đô
Chương 128 - Khách Sạn Áo Long
Chương 129 - Nỗi Lo Của Tiêu Mị Mị
Chương 130 - Cược
Chương 131 - Ông Chủ Áo Long Sợ Hãi
Chương 132 - Mẹ Của Tiêu Mị Mị Gặp Chuyện
Chương 133 - Mua Lại Tiệm Cơm
Chương 134 - Dược Phẩm Tiêu Thị
Chương 135 - Mua Lại Dược Phẩm Tiêu Thị
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Con Trai Mẹ Tài Giỏi Rồi
Chương 3 - Tranh Giành Gia Tộc
Chương 4 - Cút Đến Dập Đầu Trước Mặt Mẹ Tôi.
Chương 5 - Quỳ Xuống Nhận Sai
Chương 6 - Quỳ Lạy Bố
Chương 7 - Còn Nguyên Nhân Khác
Chương 8 - Liên Quan Đến Nhà Họ Triệu
Chương 9 - Giết Người Diệt Khẩu
Chương 10 - Lưu Tiểu Nguyệt Về Nhà
Chương 11 - Dập Đầu Xin Tha
Chương 12 - Người Này Không Xứng Để Em Quỳ
Chương 13 - Đánh Cược
Chương 14 - Hai Ngày Là Đủ Rồi
Chương 15 - Công Trường Gặp Sự Cố
Chương 16 - Muốn Sống Thì Làm Chó
Chương 17 - Ra Tay
Chương 18 - Công Ty Bất Động Sản Trần Thị Gặp Chuyện
Chương 19 - Sở Vân Long Vô Cùng Hứng Khởi
Chương 20 - Sở Vân Long Đứng Hình
Chương 21 - Nhà Họ Lưu Hẹn Gặp
Chương 22 - Quý Nhân Hay Quên Chuyện!
Chương 23 - Đoạt Quyền
Chương 24 - Lục Soát Khắp Thành Phố
Chương 25 - Dám Đánh Mẹ Tôi?
Chương 26 - Sát Thủ Ám Dạ
Chương 27 - Chém Chết
Chương 28 - Giông Bão Kéo Đến
Chương 29 - Mối Nguy Của Nhà Họ Lưu
Chương 30 - Thâu Tóm Thế Lực Nhà Họ Tiền
Chương 31 - Dạy Dỗ Lý Kiệt
Chương 32 - Đám Đông Chỉ Trích
Chương 33 - Phó Thống Lĩnh Quân Đông Hoang Đã Quỳ
Chương 34 - Sự Tính Toán Của Lưu Bá Thiên
Chương 35 - Tiền Cẩm Lâm, Con Gái Nhà Họ Tiền
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Chương 37
Chương 38 - Chương 38
Chương 39 - Chương 39
Chương 40 - Ứng Cử Viên Sáng Giá Nhất
Chương 41 - Lưu Bá Thiên Lập Một Gia Tộc Khác
Chương 42 - Cô Nhi Viện
Chương 43 - Quá Khứ Của Tiền Cẩm Lâm
Chương 44 - Ám Dạ Thần Bí
Chương 45 - Tình Huống Nhà Họ Triệu
Chương 46 - Tâm Tư Của Bà Trần
Chương 47 - Triệu Thiên Đạo Trở Về
Chương 48 - Chiến Thần Không Hề Ngạo Mạn
Chương 49 - Nhà Họ Triệu Công Huân Hạng Nhất
Chương 50 - Công Huân Của Nhà Họ Lưu
Chương 51 - Công Huân Cao Cấp
Chương 52 - Người Giúp Nhà Họ Triệu
Chương 53 - Chủ Tịch Thành Phố Tạo Áp Lực
Chương 54 - Đối Đầu
Chương 55 - Ai Dám Không Phục
Chương 56 - Dập Đầu Xin Lỗi
Chương 57 - Thành Ý Nhà Họ Lý
Chương 58 - Lưu Bá Thiên Thất Vọng Tràn Trề
Chương 59 - Ám Dạ, Lão Quỷ
Chương 60 - Tiền Cẩm Lâm Bị Bắt
Chương 61 - Điên Cuồng Chém Giết
Chương 62 - Xin Tao, Giết Mày
Chương 63 - Ép Cung
Chương 64 - Bạch Hổ Tới
Chương 65 - Lời Tỏ Tình Của Tiền Cẩm Lâm
Chương 66 - Nhà Họ Bạch Đến Rồi
Chương 67 - Nhóc 13 Gặp Nguy Hiểm.
Chương 68 - Cứu Người
Chương 69 - Tâm Nguyện Của Nhóc 13.
Chương 70 - Thần Y Tiết Thiên Linh
Chương 71 - Tình Hình Ở Nam Thành Đột Ngột Thay Đổi
Chương 72 - Vương Uyên Bác Ngỡ Ngàng
Chương 73 - Nhân Sâm Nghìn Năm
Chương 74 - Nhà Họ Tôn
Chương 75 - Núi Đông Sơn
Chương 76 - Hoạn Nạn Thấy Chân Tình
Chương 77 - Chiến Đấu Với Đàn Sói
Chương 78 - Chàng Trai Gác Núi Tam Nha Tử
Chương 79 - Tam Nha Tử Hái Sâm
Chương 80 - Chiến Đấu Với Sói Dữ
Chương 81 - Nhóc 13 Được Cứu Chữa
Chương 82 - Tiểu Nguyệt Tuyệt Vọng
Chương 83 - Tiểu Nguyệt Bị Bắt Cóc
Chương 84 - Sát Thủ Nước Thổ Miết
Chương 85 - Đà Chủ Ám Dạ
Chương 86 - Còn Có Người Này?
Chương 87 - Nhóc 13 Ra Viện
Chương 88 - Ra Tay
Chương 89 - Đòn Đáp Trả Của Ba Gia Tộc
Chương 90 - Không Giết Chết
Chương 91 - Sự Kiên Cường Cuối Cùng
Chương 92 - Nhà Họ Triệu Toàn Bại
Chương 93 - Giết Khương Thị
Chương 94 - Đơn Giản Hay Phức Tạp?
Chương 95 - Mắt Của Bà Trần
Chương 96 - Không Có Chuyện Gì To Tát
Chương 97 - Tiền Cẩm Lâm Tuyệt Vọng
Chương 98 - Kẻ Nào Không Tôn Trọng Cựu Binh, Cút!
Chương 99 - Thiên Hạo, Chúng Ta Kết Hôn Rồi
Chương 100 - Biến Cố Lớn
Chương 101 - Lưu Tiểu Nguyệt Tuyệt Vọng
Chương 102 - Gả Cho Anh
Chương 103 - Tin Dữ
Chương 104 - Lựa Chọn Khó Khăn
Chương 105 - Quyết Định
Chương 106 - Hoa Nhụy
Chương 107 - Cứu Người
Chương 108 - Gọi Người Giúp Đến Đi, Tôi Sẽ Đợi
Chương 109 - Châu Minh Quỳ Xuống
Chương 110 - Rung Động
Chương 111 - Nhóc 13 Không Tình Nguyện
Chương 112 - Ý Đồ Của Hiệu Trưởng Ngô Đông
Chương 113 - Ngô Đông Hưng Phấn
Chương 114 - Ác Bá Lão Hắc
Chương 115 - Bức Ảnh Quen Thuộc
Chương 116 - Ác Bá Đến Nhà
Chương 117 - Ác Bá Dập Đầu
Chương 118 - Manh Mối Nhà Xưởng Bỏ Hoang
Chương 119 - Một Trang Sổ Sách Bị Mất
Chương 120 - Bạn Học Cũ Tiêu Mị Mị
Chương 121 - Giang Đại Bằng Nổi Giận
Chương 122 - Tiêu Mị Mị Bị Sa Thải
Chương 123 - Làm Chó Thì Tao Tha Chết Cho Mày
Chương 124 - Hoa Nhụy Cầu Cứu
Chương 125 - Người Nhà Họ Lưu Phách Lối
Chương 126 - Thần Ẩn Ba Mươi Năm Về Trước
Chương 127 - Đế Đô
Chương 128 - Khách Sạn Áo Long
Chương 129 - Nỗi Lo Của Tiêu Mị Mị
Chương 130 - Cược
Chương 131 - Ông Chủ Áo Long Sợ Hãi
Chương 132 - Mẹ Của Tiêu Mị Mị Gặp Chuyện
Chương 133 - Mua Lại Tiệm Cơm
Chương 134 - Dược Phẩm Tiêu Thị
Chương 135 - Mua Lại Dược Phẩm Tiêu Thị
Tiền Cẩm Lâm mỉm cười với bà cụ, bỗng cảm nhận được một ánh mắt đằng đằng sát khí.
Cô ta đỏ mặt, bèn cuộn người lại rồi trùm chăn kín đầu.
“Tiền Cẩm Lâm, ai cho cô nói nhăng nói cuội vậy hả?”
Trần Thiên Hạo hạ giọng, giận dữ hỏi.
Trốn trong chăn, Tiền Cẩm Lâm toét miệng cười.
Đoạn cô ta hắng giọng, yếu ớt đáp.
“Tôi đâu có nói anh là chồng tôi, do họ nói lung tung mà”.
“Cô…”
Trần Thiên Hạo tức đến mức chỉ biết thở dài.
Sau khi quay lại với Lưu Tiểu Nguyệt, để tránh xảy ra sự cố về sau, anh buộc phải giữ khoảng cách với Tiền Cẩm Lâm.
Anh không đành lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Bác sĩ đến kiểm tra.
Họ đo thân nhiệt và huyết áp cho Tiền Cẩm Lâm, sau đó sắp xếp cho cô ta chụp CT toàn thân.
Trước khi rời đi, bác sĩ còn lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Thiên Hạo.
“Anh làm chồng mà thiếu trách nhiệm quá, để vợ bị thương một mình đi khám bệnh, anh không cắn rứt lương tâm à?”
Trần Thiên Hạo hơi khó xử.
Anh định giải thích rằng mình không phải là chồng của Tiền Cẩm Lâm, thì cô ta đã nói chen vào.
“Bác sĩ à, chồng tôi vì gia đình mà làm việc bất kể ngày đêm, anh ấy cực khổ lắm. Bác sĩ đừng trách anh ấy nhé. Tôi cũng mới thông báo tình hình, anh ấy vừa hay tin là lập tức đến đây ngay”.
“Ừm, vậy do tôi trách nhầm anh rồi.
”
Giọng nói cũng dịu đi phần nào, bác sĩ dặn dò họ cần chú ý những gì trong quá trình chụp CT toàn thân rồi rời khỏi phòng.
Trần Thiên Hạo đành ngậm đắng nuốt cay, chỉ biết hung dữ trừng mắt nhìn Tiền Cẩm Lâm một cái.
Cô ta lập tức sợ sệt trùm chăn kín đầu, rồi lại lén cười khì trong chăn.
Trần Thiên Hạo thật sự hết cách với Tiền Cẩm Lâm.
Nghe thấy tiếng cô ta nén cười trong chăn, anh bèn húng hắng bảo.
“Đừng quậy phá nữa, được không?”
Những ngón tay thon dài túm lấy tấm chăn rồi kéo xuống, để lộ đôi mắt to tròn đầy linh hoạt.
Tiền Cẩm Lâm liếc nhìn Trần Thiên Hạo, hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.
Vẻ mặt dần nghiêm lại, Trần Thiên Hạo nói.
“Cô có thông tin gì về người đó không?”
“Có!
”
Tiền Cẩm Lâm lấy một chiếc cúc áo từ dưới gối nằm ra.
Cúc áo đầu sói!
“Đây là…”
Trần Thiên Hạo kinh ngạc.
Cúc áo đầu sói giống y hệt.
Anh sốt sắng nhìn Tiền Cẩm Lâm.
“Tôi đã giật được nó từ trên người của kẻ đó”, Tiền Cẩm Lâm nhíu mày, thành thật nói.
“Còn gì khác nữa không?”
Trần Thiên Hạo hỏi tiếp, lòng chợt mơ hồ cảm thấy mong chờ.
“Còn…”
Tiền Cẩm Lâm nhớ đến câu nói mà người đó đã để lại trước khi đi.
Muốn tìm được người đó thì đến nhà họ Bạch ở Đế Đô.
Nhưng Tiền Cẩm Lâm lại chần chừ không muốn nói ra tin này.
Nhà họ Bạch ở Đế Đô vốn không cùng một đẳng cấp với Nam Thành.
Thế lực của Trần Thiên Hạo ở Nam Thành, hoàn toàn chẳng đáng là gì so với Đế Đô cả.
Nếu Tiền Cẩm Lâm tiết lộ thông tin này, rất có thể sẽ đẩy anh vào chỗ nguy hiểm.
“Không còn gì khác nữa, hôm ấy tôi đã nói cho anh biết mọi chuyện rồi”.
Tiền Cẩm Lâm nghiêm túc đáp.
Là chiến thần Đông Hoang, Trần Thiên Hạo đã từng chứng kiến quá nhiều lời gian trá giấu giếm.
Vẻ ngập ngừng và giọng điệu hơi chùng xuống của Tiền Cẩm Lâm, khiến anh cảm giác được rằng mọi chuyện không chỉ như những gì cô ta đã nói.
Sắc mặt của Trần Thiên Hạo tối sầm lại.
“Cẩm Lâm, chuyện này cực kỳ quan trọng với tôi”.
Tôi hy vọng cô có thể nói sự thật cho tôi biết.
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào đối phương.
Cuối cùng Tiền Cẩm Lâm cũng không trốn được ánh mắt của Trần Thiên Hạo. Cô ta cắn môi dưới, bất lực nói.
“Thật ra cũng chẳng có gì. Người đó chỉ để lại một câu khi rời đi thôi”.
“Bảo là chuyện này có liên quan đến nhà họ Bạch ở Đế Đô”.
“Chỉ có thế?”, Trần Thiên Hạo chau mày.
“Lần này tôi nói thật đấy, vậy mà anh vẫn không tin tôi”.
Tiền Cẩm Lâm thở dài.
“Anh nghĩ tôi là kẻ lừa gạt. Thế anh có biết tại sao tôi phải gạt anh không?”
Vành mắt Tiền Cẩm Lâm đã hơi đỏ lên.
“Tôi không nói vì không muốn anh mạo hiểm. Anh không hiểu lòng tôi sao?”
Ánh mắt của Trần Thiên Hạo rất phức tạp. Anh không trả lời.
Nào phải anh không biết, mà là anh không muốn nghĩ đến điều đó.
Chuyện này có liên quan đến nhà họ Bạch ở Đế Đô, là manh mối mà anh vẫn luôn nắm được.
Đây cũng là mục tiêu duy nhất mà anh có thể điều tra tiếp.
Nhưng trong lòng Trần Thiên Hạo lại có một cảm giác rất khó tả.
Việc tất cả manh mối ngoài sáng đều chỉ về phía nhà họ Bạch ở Đế Đô, lại khiến anh cảm thấy không chân thật.
Tựa như có một bàn tay ai đó đang âm thầm điều khiển mọi thứ vậy.
Sau đó, y tá của bệnh viện đã đến phòng để sắp xếp chụp CT toàn thân.
Trần Thiên Hạo vốn muốn đi về, nhưng lại không đành lòng khi nhìn thấy dáng vẻ cô độc đáng thương ấy của Tiền Cẩm Lâm.
Anh quyết định sẽ ở lại cùng cô ta đến khi hoàn tất buổi kiểm tra.
Có đôi lúc, sự “không đành lòng” ấy sẽ khiến sự việc phát triển theo hướng càng lúc càng mất kiểm soát.
Trần Thiên Hạo có thể kiểm soát rất tốt những chuyện khác.
Chỉ riêng chuyện tình cảm…
Trước khi ra về, anh được bác sĩ gọi đến phòng làm việc.
Bác sĩ đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi sẽ nói cho anh biết một tin tốt, và một tin xấu”.
Trần Thiên Hạo ngẩn người. Tiền Cẩm Lâm bị đánh nên cơ thể bị thương một chút thôi mà? Sao lại có tin tốt với cả tin xấu?
Bác sĩ nhìn vẻ mặt có phần bất ngờ của anh, đoạn lấy ra một bản báo cáo.
“Đây là kết quả chụp CT của bệnh nhân”.
Đó là một bản báo cáo chẩn đoán được viết trên giấy, nên Trần Thiên Hạo có thể đọc hiểu. Anh bèn đưa mắt nhìn.
Nào ngờ, kết quả lại là ung thư nội mạc tử cung giai đoạn 1A.
Anh sững sờ.
“Có nghĩa là sao?”
“Ung thư ư?”
Bác sĩ gật đầu.
“Tin xấu là, qua buổi kiểm tra toàn diện này, chúng tôi bất ngờ phát hiện bệnh nhân bị ung thư nội mạc tử cung”.
“Vậy còn tin tốt?”
“Tin tốt là chúng tôi bất ngờ phát hiện được qua lần kiểm tra này, ung thư vẫn đang ở giai đoạn đầu, có thể tiến hành phẫu thuật trị liệu”.
“Phẫu thuật có rủi ro gì không bác sĩ? Hoặc có di chứng gì về sau hay không?”
Trần Thiên Hạo lo lắng hỏi.
““Bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro, mà ung thư tử cung có tiên lượng tốt hơn nhiều so với các bệnh ung thư khác”.
“Có điều…”
Bác sĩ ngập ngừng, đoạn nhìn Trần Thiên Hạo rồi hỏi.
“Hai người đã có con chưa?”
“Không, không có”.
Trần Thiên Hạo ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.
Lúc này, anh không còn ý định giải thích nữa.
Bác sĩ thở dài, đoạn nói tiếp.
“Tôi sẽ nói thật cho anh biết nhé, nếu muốn giữ cho cô ấy sống thọ nhất có thể, vậy cô ấy phải cắt bỏ tử cung của mình”.
“Đồng nghĩa với việc sau này cô ấy sẽ không còn chức năng sinh sản”.
So với sinh mệnh, những điều này chỉ là thứ yếu.
Trần Thiên Hạo lại hỏi tiếp.
“Vậy nếu cắt bỏ tử cung thì có thể chữa khỏi không ạ?”
Bác sĩ lắc đầu.
“Nói một cách nghiêm túc, ung thư là sự đột biến của các tế bào của cơ thể, là một bộ phận của cơ thể. Nếu có tế bào ung thư trong cơ thể thì chúng ta không thể loại bỏ chúng hoàn toàn”.
“Với trình độ y học hiện nay, điều chúng ta có thể làm là cắt bỏ vùng bị bệnh để đạt mục đích chữa bệnh tận gốc. Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng sau này bệnh sẽ tái phát”.
“Điều này cần phải tính đến môi trường sống cũng như tâm lý của bệnh nhân”.
“"Đặc biệt là tâm lý, đây là yếu tố ảnh hưởng lớn nhất đến tiên lượng. Đừng để bệnh nhân mất tự tin, càng không được để bệnh nhân buồn khổ lo lắng suốt ngày”.
Giải thích xong, bác sĩ bèn lấy ra một bản thoả thuận và đưa cho Trần Thiên Hạo xem qua.
“Đây là thông tin về rủi ro của cuộc phẫu thuật. Nếu anh không có ý kiến gì khác thì hãy ký tên vào nhé. Chúng tôi sẽ cố gắng xếp lịch phẫu thuật càng nhanh càng tốt”.
Mọi chuyện xảy ra khiến Trần Thiên Hạo cảm giác không chân thực, hệt như đang nằm mơ vậy.
Tiền Cẩm Lâm mới nãy còn trốn trong chăn cười trộm, nhưng chẳng ngờ một giây sau đó đã trở thành bệnh nhân ung thư.
Còn mất đi khả năng sinh sản ở độ tuổi trẻ thế này.
Làm thế nào để anh nói sự thật với đối phương bây giờ?