Chương 1 - Gian Phu Thần Bí Là Ai?
Chương 2 - Tình Nhân Cũ, Gặp Lại Không Bằng Hoài Niệm
Chương 3 - Gương Vỡ Lại Lành? Không Có Khả Năng!
Chương 4 - Củi Khô Lửa Bốc, Rất Nguy Hiểm!
Chương 5 - Vừa Gặp Mặt Liền Giở Trò Sàm Sỡ
Chương 6 - Kết Quả Sàm Sỡ, Cảnh Xuân Bất Chợt Phơi Bày
Chương 7 - Tình Thú Lái Xe Hóng Gió
Chương 8 - Bữa Sáng Bị Bắt Gian
Chương 9 - Lãng Tử Hồi Đầu Cũng Vô Dụng
Chương 10 - Không Quan Tâm Anh Ta, Chính Là Không Quan Tâm Anh Ta
Chương 11 - Hoa Ngữ (*) Lãng Mạn Của 99 Bông Hồng
Chương 12 - Trót Yêu Công Tử Vườn Trường
Chương 13 - Hàm Ý Tặng Điện Thoại Tình Nhân
Chương 14 - Cẩn Thận, Người Ta Muốn Theo Đuổi Em Nha!
Chương 15 - Lén Lút Đi Xem Cực Phẩm Mãnh Nam
Chương 16 - Muốn Sờ Mãnh Nam, Bị Bắt Gặp
Chương 17 - Tư Vị Của Nụ Hôn Đầu… Rất Đau
Chương 18 - Theo Anh Đến Chân Trời Góc Biển
Chương 19 - Nghe Nói Nước Miếng Có Thể Tiêu Sưng
Chương 20 - Mượn Rượu, To Gan Ăn Anh!
Chương 21 - Khó Chịu, Thật Muốn Khóc
Chương 22 - Một Đêm Mộng Xuân Không Dấu Vết
Chương 23 - Mượn Rượu Tiêu Sầu Làm Trò Cười
Chương 24 - Không Được Làm Chuyện Sàm Sỡ Với Tôi!
Chương 25 - Khốn Kiếp… Anh Bắn Đi Đâu Vậy?
Chương 26 - Thích Đùa Giỡn Tùy Hứng, Không Nguyên Tắc
Chương 27 - Câu Dẫn Cấp Dưới Trước Mặt Cậu
Chương 28 - Làm ‘Bạn Gái’ Của Anh Ta?
Chương 29 - Rơi Vào Cái Bẫy, Bị Cuốn Chặt Rồi!?
Chương 30 - Thiết Lập Quan Hệ Hôn Phu
Chương 31 - Cạm Bẫy Dịu Dàng
Chương 32 - Bữa Ăn Của Đại Hôi Lang
Chương 33 - Trò Chơi Nhập Vai Y Tá Và Người Bệnh
Chương 34 - Thư Sinh Bại Hoại Thú Tính Đại Phát
Chương 35 - Trên Người Toàn Là Vị Đạo Của Anh Ta
Chương 36 - Chỉ Muốn Làm Em Cười Thật Nhiều
Chương 37 - Đừng Động Dục Ở Nơi Công Cộng!
Chương 38 - Em Còn Thiếu Tôi Một Điệu Waltz
Chương 39 - Tôi Không Phải Là Của Anh. . .
Chương 40 - Đại Thiếu Gia Phong Lưu Cũng Biết Chung Tình
Chương 41 - Nghiệt Trái (*) Quấn Thân! Lại Bị Anh Ta Ăn?
Chương 42 - Tôi Không Muốn Liếm Kẹo Que…
Chương 43 - Còn Không Mau Cởi Trói Cho Tôi!
Chương 44 - Tới Nhà Ra Mắt Cha Vợ
Chương 45 - Bất Mãn Đối Với Biểu Hiện Trên Giường Của Anh Ta?
Chương 46 - Sau Này Mỗi Ngày Đều Phải Làm Như Vậy…
Chương 47 - Ân Ái Mật Ngọt Trên Giường
Chương 48 - Kỹ Thuật Trên Giường Tốt? Giỏi Lắm Sao?
Chương 49 - Hôn Em Đến Bất Tỉnh, Xem Em Còn Trốn Làm Sao?
Chương 50 - Gian Tình Của Chúng Ta Là Bí Mật. . .
Chương 51 - Vận Động Ban Đêm Nhiều, Bị Cảm…
Chương 52 - Làm Một Tiểu Thụ Hiền Lương…
Chương 53 - Áo Cô Dâu? Không Phải Thứ Chuyên Dành Cho Phụ Nữ Sao?
Chương 54 - Cuộc Hôn Nhân Này Nhất Định Phải Ly!
Chương 55 - Bùng Nổ Sau Khi Tức Nước Vỡ Bờ
Chương 56 - Học Được Cách Làm Nũng Rồi Nha~
Chương 57 - Sinh Bệnh Rồi? Vậy Làm Một Lần Thôi
Chương 58 - Muốn Chơi Xa Chấn… Kết Quả Bị Phạt Rồi…
Chương 59 - Không Lấy Chồng? Vậy Làm Búp Bê Tình Dục Của Anh
Chương 60 - Mau Gọi Anh Là Ông Xã!
Chương 61 - Thời Kỳ An Nhàn Chấm Dứt
Chương 62 - Hiệp Ước Yêu Đương Bá Đạo
Chương 63 - Bánh Sinh Nhật Và Trứng Rung
Chương 64 - Nơi Này Chỉ Có Mình Anh Tiến Vào Chứ?
Chương 65 - Hiếm Khi Có Người Đến Bắt Chuyện…
Chương 66 - Đắm Đuối Nhìn Anh
Chương 67 - Một Món Quà Bí Mật
Chương 68 - Một Chồng CD Tình Sắc
Chương 69 - Quan Hệ Yêu Đương Bị Bại Lộ
Chương 70 - Ánh Mắt Mang Đầy Sát Khí
Chương 71 - Tất Cả Đều Từ Sự Thật Mà Ra
Chương 72 - Lén Lút Ái Ân Trong Bệnh Viện
Chương 73 - Lại Làm Chuyện Ngu Xuẩn?
Chương 74 - Muốn Kết Hôn? Không Có Cửa Đâu!
Chương 75 - Gọi Một Tiếng Ông Xã Cho Anh Nghe
Chương 76 - Người Đàn Ông Này Thực Dụ Nhân
Chương 77 - Ly Hôn Vạn Tuế!
Chương 78 - Canh Gà Đen Hầm Bông Tuyết Là Cái Gì?
Chương 79 - Một Chén Canh Gà Nảy Sinh Huyết Án
Chương 80 - Cuối Cùng Cũng Có Thể Kết Hôn Rồi?
Chương 81 - Con Rể Tới Nhà Diện Kiến Ba Mẹ Vợ
Chương 82 - Lần Trước Chưa Xem Xong Phim
Chương 83 - Đi Vệ Sinh Sao Lại Phải Khóa Cửa?
Chương 84 - Ở Chung Một Nhà
Chương 85 - Có Mùi Âm Mưu
Chương 86 - Bức Hôn Trên Giường
Chương 87 - Trai Lớn Gả Chồng, Cuối Cùng Cũng Kết Hôn Rồi
Chương 88 - Món Quà Cả Đời Chỉ Tặng Cho Em Một Lần
Chương 89 - Làm Cho Ông Xã Tức Giận
Chương 90 - Người Bạn Cùng Phòng Này Hơi Lắm Lời
Chương 91 - Vận Động Buổi Sáng
Chương 92 - Bảo Bối, Đổi Tư Thế Nào!
Chương 93 - Thịt Bò Bít-Tết Hình Trái Tim Dễ Thương
Chương 94 - Người Đó Vượt Quá Giới Hạn Sao?
Chương 95 - Bị Cảm Phải Nghỉ Ngơi Nhiều
Chương 96 - Chiếc Tạp Dề Tình Thú
Chương 97 - Lại Muốn Chuyển Nhà!
Chương 98 - Quỷ Háo Sắc, Bị Cảm Còn Muốn Làm?
Chương 99 - Có Phải Đùa Hơi Quá Rồi Không?
Chương 100 - Đàn Ông Nổi Máu Ghen Sẽ Động Dục?!
Chương 101 - Lại Hoan Ái Trong Xe
Chương 102 - Mải Mê Xem Phim Tình Cảm
Chương 103 - Thật Sự Bị Em Chọc Tức Chết Rồi!
Chương 104 - Cái Tên Thiếu Giáo Huấn!
Chương 105 - Thăng Cấp Làm Papa
Chương 106 - Sau Khi Có Đứa Nhỏ
Chương 107 - Em Nuôi Con Quá Cực Khổ…
Chương 108 - Vận Động Trước Khi Đi Ngủ Có Lợi Cho Sức Khỏe
Chương 109 - Cha Con Đại Chiến
Chương 110 - Nhóc Con, Không Được Tranh Luận!
Chương 111 - Tiễn Tiểu Vô Lại, Còn Có Đại Vô Lại!
Chương 112 - Độc Hưởng Thế Giới Hai Người
Chương 113 - Anh Chỉ Tính Toán Theo Ý Mình
Chương 114 - Bắn Quá Sớm Sao?
Chương 115 - Mới Sáng Sớm Đã Liếc Mắt Đưa Tình Rồi Sao?
Chương 116 - Giữa Chừng Có Nhóc Con Xuất Hiện
Chương 117 - Kết Thúc
Chương 1 - Gian Phu Thần Bí Là Ai?
Chương 2 - Tình Nhân Cũ, Gặp Lại Không Bằng Hoài Niệm
Chương 3 - Gương Vỡ Lại Lành? Không Có Khả Năng!
Chương 4 - Củi Khô Lửa Bốc, Rất Nguy Hiểm!
Chương 5 - Vừa Gặp Mặt Liền Giở Trò Sàm Sỡ
Chương 6 - Kết Quả Sàm Sỡ, Cảnh Xuân Bất Chợt Phơi Bày
Chương 7 - Tình Thú Lái Xe Hóng Gió
Chương 8 - Bữa Sáng Bị Bắt Gian
Chương 9 - Lãng Tử Hồi Đầu Cũng Vô Dụng
Chương 10 - Không Quan Tâm Anh Ta, Chính Là Không Quan Tâm Anh Ta
Chương 11 - Hoa Ngữ (*) Lãng Mạn Của 99 Bông Hồng
Chương 12 - Trót Yêu Công Tử Vườn Trường
Chương 13 - Hàm Ý Tặng Điện Thoại Tình Nhân
Chương 14 - Cẩn Thận, Người Ta Muốn Theo Đuổi Em Nha!
Chương 15 - Lén Lút Đi Xem Cực Phẩm Mãnh Nam
Chương 16 - Muốn Sờ Mãnh Nam, Bị Bắt Gặp
Chương 17 - Tư Vị Của Nụ Hôn Đầu… Rất Đau
Chương 18 - Theo Anh Đến Chân Trời Góc Biển
Chương 19 - Nghe Nói Nước Miếng Có Thể Tiêu Sưng
Chương 20 - Mượn Rượu, To Gan Ăn Anh!
Chương 21 - Khó Chịu, Thật Muốn Khóc
Chương 22 - Một Đêm Mộng Xuân Không Dấu Vết
Chương 23 - Mượn Rượu Tiêu Sầu Làm Trò Cười
Chương 24 - Không Được Làm Chuyện Sàm Sỡ Với Tôi!
Chương 25 - Khốn Kiếp… Anh Bắn Đi Đâu Vậy?
Chương 26 - Thích Đùa Giỡn Tùy Hứng, Không Nguyên Tắc
Chương 27 - Câu Dẫn Cấp Dưới Trước Mặt Cậu
Chương 28 - Làm ‘Bạn Gái’ Của Anh Ta?
Chương 29 - Rơi Vào Cái Bẫy, Bị Cuốn Chặt Rồi!?
Chương 30 - Thiết Lập Quan Hệ Hôn Phu
Chương 31 - Cạm Bẫy Dịu Dàng
Chương 32 - Bữa Ăn Của Đại Hôi Lang
Chương 33 - Trò Chơi Nhập Vai Y Tá Và Người Bệnh
Chương 34 - Thư Sinh Bại Hoại Thú Tính Đại Phát
Chương 35 - Trên Người Toàn Là Vị Đạo Của Anh Ta
Chương 36 - Chỉ Muốn Làm Em Cười Thật Nhiều
Chương 37 - Đừng Động Dục Ở Nơi Công Cộng!
Chương 38 - Em Còn Thiếu Tôi Một Điệu Waltz
Chương 39 - Tôi Không Phải Là Của Anh. . .
Chương 40 - Đại Thiếu Gia Phong Lưu Cũng Biết Chung Tình
Chương 41 - Nghiệt Trái (*) Quấn Thân! Lại Bị Anh Ta Ăn?
Chương 42 - Tôi Không Muốn Liếm Kẹo Que…
Chương 43 - Còn Không Mau Cởi Trói Cho Tôi!
Chương 44 - Tới Nhà Ra Mắt Cha Vợ
Chương 45 - Bất Mãn Đối Với Biểu Hiện Trên Giường Của Anh Ta?
Chương 46 - Sau Này Mỗi Ngày Đều Phải Làm Như Vậy…
Chương 47 - Ân Ái Mật Ngọt Trên Giường
Chương 48 - Kỹ Thuật Trên Giường Tốt? Giỏi Lắm Sao?
Chương 49 - Hôn Em Đến Bất Tỉnh, Xem Em Còn Trốn Làm Sao?
Chương 50 - Gian Tình Của Chúng Ta Là Bí Mật. . .
Chương 51 - Vận Động Ban Đêm Nhiều, Bị Cảm…
Chương 52 - Làm Một Tiểu Thụ Hiền Lương…
Chương 53 - Áo Cô Dâu? Không Phải Thứ Chuyên Dành Cho Phụ Nữ Sao?
Chương 54 - Cuộc Hôn Nhân Này Nhất Định Phải Ly!
Chương 55 - Bùng Nổ Sau Khi Tức Nước Vỡ Bờ
Chương 56 - Học Được Cách Làm Nũng Rồi Nha~
Chương 57 - Sinh Bệnh Rồi? Vậy Làm Một Lần Thôi
Chương 58 - Muốn Chơi Xa Chấn… Kết Quả Bị Phạt Rồi…
Chương 59 - Không Lấy Chồng? Vậy Làm Búp Bê Tình Dục Của Anh
Chương 60 - Mau Gọi Anh Là Ông Xã!
Chương 61 - Thời Kỳ An Nhàn Chấm Dứt
Chương 62 - Hiệp Ước Yêu Đương Bá Đạo
Chương 63 - Bánh Sinh Nhật Và Trứng Rung
Chương 64 - Nơi Này Chỉ Có Mình Anh Tiến Vào Chứ?
Chương 65 - Hiếm Khi Có Người Đến Bắt Chuyện…
Chương 66 - Đắm Đuối Nhìn Anh
Chương 67 - Một Món Quà Bí Mật
Chương 68 - Một Chồng CD Tình Sắc
Chương 69 - Quan Hệ Yêu Đương Bị Bại Lộ
Chương 70 - Ánh Mắt Mang Đầy Sát Khí
Chương 71 - Tất Cả Đều Từ Sự Thật Mà Ra
Chương 72 - Lén Lút Ái Ân Trong Bệnh Viện
Chương 73 - Lại Làm Chuyện Ngu Xuẩn?
Chương 74 - Muốn Kết Hôn? Không Có Cửa Đâu!
Chương 75 - Gọi Một Tiếng Ông Xã Cho Anh Nghe
Chương 76 - Người Đàn Ông Này Thực Dụ Nhân
Chương 77 - Ly Hôn Vạn Tuế!
Chương 78 - Canh Gà Đen Hầm Bông Tuyết Là Cái Gì?
Chương 79 - Một Chén Canh Gà Nảy Sinh Huyết Án
Chương 80 - Cuối Cùng Cũng Có Thể Kết Hôn Rồi?
Chương 81 - Con Rể Tới Nhà Diện Kiến Ba Mẹ Vợ
Chương 82 - Lần Trước Chưa Xem Xong Phim
Chương 83 - Đi Vệ Sinh Sao Lại Phải Khóa Cửa?
Chương 84 - Ở Chung Một Nhà
Chương 85 - Có Mùi Âm Mưu
Chương 86 - Bức Hôn Trên Giường
Chương 87 - Trai Lớn Gả Chồng, Cuối Cùng Cũng Kết Hôn Rồi
Chương 88 - Món Quà Cả Đời Chỉ Tặng Cho Em Một Lần
Chương 89 - Làm Cho Ông Xã Tức Giận
Chương 90 - Người Bạn Cùng Phòng Này Hơi Lắm Lời
Chương 91 - Vận Động Buổi Sáng
Chương 92 - Bảo Bối, Đổi Tư Thế Nào!
Chương 93 - Thịt Bò Bít-Tết Hình Trái Tim Dễ Thương
Chương 94 - Người Đó Vượt Quá Giới Hạn Sao?
Chương 95 - Bị Cảm Phải Nghỉ Ngơi Nhiều
Chương 96 - Chiếc Tạp Dề Tình Thú
Chương 97 - Lại Muốn Chuyển Nhà!
Chương 98 - Quỷ Háo Sắc, Bị Cảm Còn Muốn Làm?
Chương 99 - Có Phải Đùa Hơi Quá Rồi Không?
Chương 100 - Đàn Ông Nổi Máu Ghen Sẽ Động Dục?!
Chương 101 - Lại Hoan Ái Trong Xe
Chương 102 - Mải Mê Xem Phim Tình Cảm
Chương 103 - Thật Sự Bị Em Chọc Tức Chết Rồi!
Chương 104 - Cái Tên Thiếu Giáo Huấn!
Chương 105 - Thăng Cấp Làm Papa
Chương 106 - Sau Khi Có Đứa Nhỏ
Chương 107 - Em Nuôi Con Quá Cực Khổ…
Chương 108 - Vận Động Trước Khi Đi Ngủ Có Lợi Cho Sức Khỏe
Chương 109 - Cha Con Đại Chiến
Chương 110 - Nhóc Con, Không Được Tranh Luận!
Chương 111 - Tiễn Tiểu Vô Lại, Còn Có Đại Vô Lại!
Chương 112 - Độc Hưởng Thế Giới Hai Người
Chương 113 - Anh Chỉ Tính Toán Theo Ý Mình
Chương 114 - Bắn Quá Sớm Sao?
Chương 115 - Mới Sáng Sớm Đã Liếc Mắt Đưa Tình Rồi Sao?
Chương 116 - Giữa Chừng Có Nhóc Con Xuất Hiện
Chương 117 - Kết Thúc
Trở lại nhà trọ, Vân Mộ Hoa
nằm thẳng cẳng trên giường. Bên tai thiếu đi những vũ khúc ồn ào ầm ĩ, không
gian vì vậy trở nên tĩnh lặng lạ thường. Sự vắng lặng nhất thời này làm cho lòng cậu
buồn bực khó chịu vô cùng.
Âu Dương Thụy tưởng cậu
say nên khó ở, nhíu mày, lo lắng sờ tay lên trán đối phương, “Rất khó chịu sao?”
Một lần nữa cảm nhận được sự
lo lắng của người nọ, Vân Mộ Hoa
thầm nghĩ, có phải chỉ trong mơ Âu Dương Thụy mới ôn nhu điềm đạm với
mình như thế hay không?
“Thụy… Thụy…” Vân Mộ Hoa khổ
sở vừa khóc vừa gọi. Cậu níu chặt cánh tay Âu Dương Thụy, hoàn toàn chìm vào sự
ấm áp của anh.
“Mộ Hoa, tôi ở đây.
” Âu
Dương Thụy không rõ người kia khó chịu cái gì.
“Thụy… đừng…. đừng bỏ tôi…”
“Được, tôi không đi, tôi
không rời bỏ cậu, cậu nghỉ ngơi một chút đi.
”
Mộ Hoa dần dần an tĩnh lại,
tựa vào lồng ngực Âu Dương Thụy.
“Tôi đi rót cho cậu chén
trà.
”
“Không cần.
” Vân Mộ Hoa giữ
chặt tay anh, “Đừng đi.
”
“Say thành như thế này rồi.
”
Âu Dương Thụy trừng mắt liếc người kia một cái, “Lúc nhận được điện thoại của
Jack, tôi lo muốn chết.
”
Nghe vậy, trái tim Vân Mộ Hoa giống
như bị xé đến phát đau. Anh ta cũng quan tâm đến mình sao?
“Vì sao lại muốn uống rượu?
Trong lòng có gì buồn bực?”
“Buồn bực cái gì?” Vân Mộ
Hoa nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc lại càng mơ hồ hơn, tựa như lúc này chỉ cần đặt xuống gối một cái liền ngủ mất.
“Thực xin lỗi, tôi đã chia
tay với cô ấy rồi.
”
Vân Mộ Hoa nghe xong có phần
kinh ngạc mà “A” lên một tiếng.
“Nguôi giận rồi sao?” Âu
Dương Thụy vẫn luôn cho rằng, hai ngày này, Vân Mộ Hoa không vui đều là vì nữ
sinh kia.
“Không phải! Anh không hiểu,
căn bản là không hiểu!
” Vân Mộ Hoa phiền muộn thốt lên rồi kéo chăn mềm trùm
kín mặt. Không phải Âu Dương Thụy cứ chia tay thì có thể giải quyết hết những trắc
trở trong lòng cậu.
“Mộ Hoa?”
“Tôi không muốn nghe!
” Vân
Mộ Hoa cắn chặt bờ môi đến bật ra tơ máu, “Ra ngoài!
”
Nghe lời
xua đuổi của người kia, Âu Dương Thụy khẽ nhướn mày, nhưng khi nhìn đến vết máu trên môi của cậu,
đáy mắt lại hiện lên chút tiếc thương, tâm cũng không khỏi mềm đi một chút.
“Đi ra! Tôi muốn nghỉ ngơi!
”
Vân Mộ Hoa thấy đối phương
không có động tĩnh gì liền bật dậy, dùng sức đẩy anh một cái.
“Âu Dương Thụy! Tôi chán
ghét anh! Đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa! Anh căn bản không biết tôi
yêu anh nhiều đến thế nào! Không biết tôi đã ở bên yêu thầm anh bao lâu! Anh
cái gì cũng không biết! Cho nên, anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
”
Vân Mộ Hoa quát lên, cậu chán ghét anh ta, ghét đến chết! Trên thế giới này, người
đáng ghét nhất chắc chắn là anh ta!
“Cậu nói cái gì?” Âu Dương
Thụy hoàn toàn bị lời nói của người kia làm cho chấn động. Anh chưa từng hay biết
Vân Mộ Hoa lại yêu mình đến vậy.
“Tôi mệt, tôi muốn ngủ…”
Vân Mộ Hoa lắc đầu, ngăn lại lời nói của đối phương. Cậu chính là thương tâm đến mức
không muốn nghe thêm một câu nào từ miệng người kia nữa.
“Mộ Hoa, cậu trước tiên hãy bình
tĩnh một chút.
” Âu Dương Thụy nỗ lực ổn định tâm tình cậu, nhưng hoàn toàn
vô dụng.
“Không cần! Tôi muốn nghỉ
ngơi!
”
Vân Mộ Hoa tận lực điều chỉnh
hô hấp. Hình ảnh Âu Dương Thụy và nữ sinh kia kề vai sóng bước chiều nay vẫn
còn lởn vởn trong đầu cậu. Nhưng có thể cùng với Âu Dương Thụy triền miên cả một
đêm dài, cậu cũng đã mãn nguyện rồi.
Âu Dương Thụy nhạy bén cản
nhận được sự tĩnh lặng bất ngờ nơi Vân Mộ Hoa. Bầu không khí giữa hai người lúc bấy
giờ có chút thâm trầm phiền muộn.
Vân Mộ Hoa trong lòng đấu
tranh một hồi, một lần nữa lên tiếng, “Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi rồi, anh sao còn
chưa đi ra?”
“Mộ Hoa!
”
“Còn có chuyện gì?” Vân Mộ
Hoa cố gắng dùng ngữ khí bình ổn hỏi.
“Không có việc gì thì không
thể gọi cậu sao?” Âu Dương Thụy lần đầu tiên dùng ánh mắt của một người đàn ông mà nhìn
thẳng vào Vân Mộ Hoa. Anh cũng biết Vân Mộ Hoa càng lớn bộ dàng càng thanh tú,
nước da trắng trẻo hơn hẳn so với đàn ông bình thường, hơn nữa hậu huyệt chặt
chẽ mà ấp áp, có thể gắt gao ôm lấy dục vọng của anh, co rút kịch liệt, thật sự
vô cùng thoải mái, so với phụ nữ chỉ có hơn chứ không có kém.
Tất cả những điều này, trước
đêm ái tình nồng nhiệt với Vân Mộ Hoa hôm đó, anh hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Nhưng một khi đã tới, dục vọng đối với người kia liền giống như hồng
thủy tràn bờ, sau một đêm triền miên hoan ái lại càng không thể vãn hồi.
Cho nên, thời điểm Vân Mộ
Hoa say khướt, mặt mũi đỏ hồng nằm ngay trước mặt đây, Âu Dương Thụy cầm
lòng không được mà bụng dưới dâng lên từng hồi khô nóng.
Âu Dương Thụy môi mỏng khẽ
nhếch, vài lọn tóc đen lòa xòa rơi xuống trước trán che khuất tầm nhìn, khiến
cho người khác nhìn không ra suy nghĩ trong anh.
“Mộ Hoa….
”
“Ân?” Làn da Vân Mộ Hoa bởi
vì say mà có chút phiếm hồng.
“Cậu vừa uống nhiều như vậy,
có buồn ngủ cũng nên tắm trước đã.
”
“Không cần anh lo!
” Vân Mộ
Hoa giận dỗi.
“Ngoan… đừng quậy.
”
“Tôi không quậy!
” Vân Mộ
Hoa vùi mình trong ổ chăn, không chịu chui ra.
“Tôi mang cậu đi tắm. Tắm
xong rồi ngủ tiếp.
” Ân Dương Thụy dỗ dành.
“Không, tôi không cần!
”
“Ngoan!
” Âu Dương Thụy bị cậu
quậy đến phát hỏa.
“Không cần, không cần!
”
“Đừng để cả phòng ngập mùi
rượu như thế, không tốt.
” Âu Dương Thụy cởi bỏ quần áo của Vân Mộ Hoa, muốn giúp cậu
thay đồ. Nhưng là đầu nhũ ở trước ngực người nào đó khẽ khàng run rẩy, giống
như vô thanh mà mời gọi Âu Dương Thụy, cũng đồng thời triệt để tàn phá chút lí trí
còn sót lại trong anh.
‘Thân thể Mộ Hoa thực sự là
càng ngày càng hấp dẫn, cứ tiếp tục như thế này, nhất định sẽ làm cho mình
biến thành sắc lang.
’ Âu Dương Thụy trong lòng thầm nhủ, vừa giống như tán thưởng
lại vừa như chê trách định lực thấp kém của bản thân mình.
“Anh cởi đồ của tôi làm cái
gì? Sắc lang!
” Vân Mộ Hoa thần trí không rõ ràng, từ trong chăn nhảy dựng, chỉ
vào mặt Âu Dương Thụy mà mắng mỏ. Nhưng cậu lại không biết, bộ dạng này
của mình chính là thách thức tột cùng đối với định lực của người kia.
“Tôi chỉ muốn giúp cậu thay
quần áo!
” Âu Dương Thụy giả vờ đứng đắn, giải thích.
“Không phải! Nhất định là
anh muốn làm chuyện sàm sỡ với tôi!
” Vân Mộ Hoa tức giận nói, “Tôi đã nói với
anh, tôi không phải mấy cô bạn gái kia của anh! Tôi cũng không phải loại người
tùy tiện!
”
“A?” Âu Dương Thụy nhướn
này, bắt đầu nổi lên hứng thú, “Vậy đêm hôm trước không biết là ai câu dẫn
tôi?”
Vân Mộ Hoa hơi thở phập phồng
làm cho hai nhũ điểm không ngừng nhấp nhô lên xuống, “Cái đó không tính!
”
“Tại sao lại không tính?”
“Tại sao có thể tính?” Vân Mộ Hoa chẳng
hiểu sao lại tranh cãi với anh, “Hôm đó là tôi uống say! Chính
là… chính là … say rượu làm bừa!
”
“Vậy cậu hiện tại cũng uống
say.
” Âu Dương Thụy nhìn người trước mặt mà miệng đắng lưỡi khô.
“Thế thì sao?”
“Không sao.
” Mất công anh
còn nghĩ đêm trước thật là tốt đẹp. Ấy vậy mà hôm nay Vân Mộ Hoa lại nói là say
rượu làm bừa, thật tức chết mà! “Cậu nói say rượu làm bừa đúng không? Chúng ta
lại làm một lần nữa là được.
”
Âu Dương Thụy lập tức áp tới,
cúi người há miệng ngậm lấy đầu nhũ của đối phương, cảm nhận trọn vẹn hương vị ngọt
ngào.
Vân Mộ Hoa ánh mắt lóe
sáng, nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy, thở dồn, “Sắc lang! Đừng có đè! Anh rất nặng!
”
Âu Dương Thụy nhả đầu nhũ
trong miệng ra, bỡn cợt nói, “Vì cậu mà biến thành sắc lang hình như cũng không
tệ.
”
Vân Mộ Hoa nghe mà lỗ tai
phát đỏ, nhưng lại không cách nào thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ của người phía trên, đành
phải để mặc cho anh ta một lần nữa ngậm lấy đầu nhũ, nhẹ nhàng cắn mút. Âu
Dương Thụy không chút khách khí tháo mở khóa quần của Vân Mộ Hoa, giống như đêm
qua nhanh chóng khơi dậy lửa dục trong lòng đối phương.
Không ngoài dự đoán của Âu
Dương Thụy, phân thân của người kia rất nhanh đã cứng rắn, lỗ nhỏ phía trên
không ngừng rỉ ra một dòng dịch thể trong suốt. Âu Dương Thụy hơi hơi dùng sức,
trực tiếp lột quần Vân Mộ Hoa, tùy tiện ném xuống mặt sàn.