Vừa chạy một chuyến đến Hứng Thiên điện, Gia Luật Long Khánh phải giải quyết xong chuyện Tiêu Thái hậu muốn thay hắn cưới trắc phi.
"Xin mẫu hậu chuyển cáo Hoàng thượng, ta có một mình Tiểu Tiểu như vậy đủ rồi, cái gì trắc phi, mỹ nhân, thị tẩm tất cả đều miễn đi. Nếu là Hoàng thượng không có chuyện gì lại muốn cho ta thêm phiền toái, đừng trách ta không nói trước, ta nhất định sẽ kháng mệnh! Mẫu hậu, ngài cũng đừng ép ta mang theo Tiểu Tiểu trốn khỏi Mông Cổ đó!
" Vừa gặp Tiêu Thái hậu Gia Luật Long Khánh đã nói ra nguyện ý của mình!
Gia Luật Long Khánh đi không sao, Hằng Vương đi cũng không sao, nhưng Chấn Thiên tướng quân không thể đi, binh mã thiên hạ Đại nguyên soái càng không thể đi!
Tiêu Thái hậu nhìn ra được sự kiên quyết của con mình, cũng nhìn ra con mình là người si tình, cho nên, nàng rốt cục gật đầu đáp ứng, dù sao nàng còn có một Tề Vương Gia Luật Long Hữu.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Thái Hậu Gia Luật Long Khánh kéo Tiểu Tiểu đi tới thường võ điện cùng Gia Luật Long Hữu, Y Oa Tô chơi đánh cầu một chút, mà đáng thương cho Gia Luật Long Hữu, giờ phút này vẫn còn không biết mình đã thành người chết thế cho Gia Luật Long Khánh, còn cao hứng phấn chấn, ồn ào hẹn ngày mai tiếp tục đấu cầu.
"Xin lỗi, ngày mai trong cung có Diệp Tử diễn, ta muốn mang Tiểu Tiểu đi xem một lần.
"
Diệp Tử diễn là trò tiêu khiển từ Đại Tống lưu truyền đến đất bắc, ở trong cung được hoan nghênh vô cùng, không chỉ các cung nữ thích, Hậu cung phi tần, Hoàng đế cũng rất thích. Khiến cho Tiểu Tiểu rất vui vẻ, nhưng Gia Luật Long Khánh biết những thứ này còn chưa đủ, hắn chẳng những nghĩ muốn buộc thân thể nàng, còn muốn buộc cả lòng của nàng. Hắn biết nàng thương hắn, nhưng hắn cũng muốn nàng yêu cả cuộc sống xung quanh hắn, như vậy mới có thể bảo đảm hắn vĩnh viễn sẽ không mất đi nàng.
Dân du mục phương bắc lấy săn bắn là sở trường, thuật cỡi ngựa cùng bắn nghệ kỹ thuật cao thấp có thể quyết định địa vị của một người ở trong một quần thể, chẳng những hoàng đế, ngay cả hậu phi cung tần đều tinh thông, còn các đại thần hoặc bình dân càng không cần phải nói, vì vậy người dân ở Liêu quốc không ai không tinh thông cỡi ngựa bắn cung. Du săn có thể nói là một loại hình thức của Liêu quốc chọn người có bản lĩnh để giúp nước nhà, đây là phương pháp mà Gia Luật Long Khánh muốn Tiểu Tiểu yêu cuộc sống ở Liêu quốc.
Những cô gái Trung Nguyên bình thường là đại môn không ra, cổng trong không mại, chỉ có những phụ nữ gia cảnh bần hàn mới vì cuộc sống mà bất đắc dĩ xuất đầu lộ diện. Ở Trung Nguyên nam nhân mới có thể luyện võ cỡi ngựa, còn phụ nữ chỉ có thể ở nhà núp trong khuê phòng thêu; Nam nhân có thể ra ngoài xông xáo, còn phụ nữ chỉ có thể ở nhà mà lo việc bếp núc nấu cơm rồi đợi chồng về, mà...
.
quy củ này đem Tiểu Tiểu có cá tính hoạt bát cảm thấy bị trói buộc không thể động đậy, kêu khổ thấu trời, suốt ngày chỉ có thể lén lén lút lút đi theo phía sau huynh trưởng, sau đó liền bị phụ mẫu mắng chửi.
Song ở Liêu quốc thì khác, ở đây nam nữ đều có thể cỡi ngựa luyện võ, chỉ cần có thể hoàn thành chức trách của mình, nữ nhân nhà nghĩ ra cửa đi dạo một chút cũng sẽ không có người ngăn cản, mà thế lại vừa vặn hợp tính tình của Tiểu Tiểu.
Tháng ba ở Liêu quốc đang vui mừng giăng đèn kết hoa chuẩn bị cho ngày lễ, bởi vì trước ngày lễ khánh, Liêu thánh tông đang ở nơi săn bắn liền cấp tốc trở về đầu tiên triệu kiến đương nhiên chính là Hằng Vương cùng tân vương phi của hắn.
"Trắc phi, mỹ nhân, thị tẩm cũng không cần?" Liêu thánh tông hỏi như thế, chắc là Tiêu Thái hậu đã đem những lời thanh minh lúc trước của Gia Luật Long Khánh nói cho hắn biết.
"Toàn bộ miễn! Sau này ít tới tìm ta phiền toái, ta nghe nói Mông Cổ trời trong xanh không khí trong lành đất đai rộng rãi, đang muốn tìm cơ hội đi đến đó xem có thật như lời đồn hay không, ngươi cũng đừng cho ta cơ hội đi đến đó, ta đi sẽ không trở về !
" Gia Luật Long Khánh cảnh cáo nói.
Thánh tông Gia Luật Long Tự vỗ vỗ đầu vai đệ đệ. "Ta hiểu được, dù sao còn có lão Tam!
" Cũng khó trách đệ đệ sẽ có loại phản ứng này, nếu như hắn biết gả tới là một Đại mỹ nhân như vậy hắn đã sớm ra mặt hy sinh rồi, sao còn đến phiên Gia Luật Long Khánh kia chứ!
Trong điện ấm áp chung quanh rộng rãi, cho nên không cần mang mũ, mà Tiểu Tiểu kể từ khi ra mắt Thánh tông đứng dậy sau, vẫn núp ở phía sau Long Khánh buồn cười không dứt.
Gia Luật Long Khánh nghiêng đầu nhìn xuống Tiểu Tiểu, chỉ thấy nàng toàn thân phát run "Tiểu Tiểu, làm sao vậy?"
"Hắn.
.
. Hắn.
.
. Đầu.
.
.
" Gia Luật Long Khánh lập tức minh bạch ý của nàng, hắn nghiêng mắt nhìn Thánh tông Gia Luật Long Tự một cái —— một đầu trọc lớn, tai hai bên thái dương để một nhúm tóc dài tới trước ngực, phía trên còn buộc mấy tiểu nơ con bướm màu sắc rực rỡ.
Để tránh Tiểu Tiểu làm ra chuyện thất thố, Gia Luật Long Khánh gấp gáp hướng Thánh tông cáo lui ngay sau đó lôi kéo Tiểu Tiểu bước nhanh ra điện, song không đầy một lát, Thánh tông liền nghe được tiếng cuồng tiếu của Tiểu Tiểu từ ngoài điện truyền vào. "Nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Thánh tông mờ mịt tự hỏi.
Trong ba ngày lễ ở Liêu quốc, có các hạng mục tranh tài nhưng người tham gia nhiều nhất là hạng mục cưỡi săn, thật là hỗn loạn khiến cho người ta hoa mắt. Trừ những hoạt động ở trong cung, ngoài thành lại càng phi thường náo nhiệt, Tiểu Tiểu dĩ nhiên không chịu bỏ qua. Sáng sớm Liêu Thánh Tông đến chỗ Tiêu Thái hậu thỉnh an, Tiểu Tiểu liền lôi kéo Gia Luật Long Khánh ra bên ngoài chạy, ngay cả Thánh tông đuổi theo để nói câu kế tiếp cũng không nghe thấy.
"Long Khánh, ngươi có bằng hữu.
.
. Tìm.
.
. " . Thánh tông lắc đầu:” Cả ngày tìm không ra người, vừa trông thấy liền nháy mắt một cái biến mất cũng không biết là chạy đi đâu, thật là kỳ cục!
"
Tiêu Thái hậu cười híp mắt nói: "Đại khái là mang theo Tiểu Tiểu ở chung quanh ngoạn, Tiểu Tiểu thật là làm cho người thấy liền thích, vừa đáng yêu vừa ngây thơ, có nàng ở bên người, chữ buồn cũng không biết là viết như thế nào!
Thánh tông thở dài một hơi:” Hình như có người tìm đến hắn nhưng không thấy, liền tìm đến ta đây nhắn cho hắn, trời mới biết làm Hoàng thượng mà ngay cả đệ đệ của mình cũng khó gặp mặt một lần.
"
Tiêu Thái hậu nhíu mày "Ngươi nói người kia là Lý Nguyên Hạo?"
"Đúng vậy!
" Thánh tông không thể làm gì nói:” Long Khánh mời người ta tới tham gia thịnh hội, người ta tới rồi, mà mình ngay cả bóng dáng cũng tìm không ra. Lý Nguyên Hạo nói hắn đi Hằng Vương phủ tìm Long Khánh nhưng không thấy, không thể làm gì khác hơn là tìm tới ta đây mà hỏi.
"
"Hắn bây giờ ở.
.
.
"
"Hắn và a di của hắn trước chỗ ở của lão Nhị.
"
"A di?"Tiêu Thái hậu không giải thích được hỏi.
Thánh tông nâng chung trà lên uống một hớp:” Sử La nhi, tuy nói là a di của Lý Nguyên Hạo, nhưng tuổi so với hắn còn nhỏ hơn mới vừa mãn mười tám, mỹ lệ đoan trang, hiền thục cao quý, người nào cưới nàng thật là có phúc.
"
Tiêu Thái hậu nhiếu mày "Nếu nàng coi trọng Long Khánh, vậy thật hỏng bét!
"
Thánh tông rùng mình:” Ngài là nói.
.
.
"
"Lý Nguyên Hạo trước kia cũng đã tới rất nhiều lần, ngươi có từng gặp hắn mang theo người ở bên cạnh không? Nhưng lần này lại mang theo một cô gái tuổi còn trẻ chưa lập gia đình, vừa tới liền vội tìm Long Khánh, nghĩ thôi cũng đoán được dụng ý của hắn là gì rồi.
"
Thánh tông cau mày trầm ngâm nói:” Nếu là như thế, thì thật có chút phiền!
"Ừ! Nếu là hắn đơn thuần chỉ muốn lấy đám hỏi để hai bên gắn bó hữu hảo, thế thì dễ làm cứ hứa làm trắc phi cho Lão tam, hoặc là ngươi một mình thu lấy đi dù sao ngươi cũng nói ai cưới được nàng thật có phúc. Nếu nàng không muốn làm nhỏ, Nam viện Đại vương Ba Cổ Tế mới vừa tang vợ cũng có thể cưới nàng, nhưng nếu nàng liên tục không đồng ý, đệ đệ của hoàng hậu là Tiêu Địch nổi tiếng là người nghiêm khắc! Chỉ sợ là.
.
.
"
"Tự nàng coi trọng?" Thánh tông nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Thái hậu gật đầu:” Ngươi tốt nhất trước cẩn thận tính toán lại, tránh cho lúc khước từ có vấn đề giống như Hổ Na.
" Nàng thở dài một hơi:” Đến bây giờ vẫn còn không dứt, suốt ngày bám lấy ta mà làm ầm ĩ muốn ta giúp nàng làm chủ. Ta nói cho nàng biết Long Khánh không chịu cưới nhỏ, để cho nàng tìm người khác gả đi, nhưng nàng lại chết sống cũng không chịu cứ nhất định là phải gả cho Long Khánh, ta cũng nhanh bị nàng làm phiền chết!
"
Thánh tông trầm mặc nghĩ ngợi.
"À! Đúng rồi, lần này ngươi muốn chọn người nào gả đi?"
"Ta mới vừa trở về, còn chưa nghĩ tới chuyện này, không ngờ Lý Nguyên Hạo tới nhanh như vậy.
"
"Đối phương là ai?" Tiêu Thái hậu hỏi.
"Đường ca của Lý Nguyên Hạo.
"
Tiêu Thái hậu suy nghĩ một chút. "Hổ Na thì sao! Đem nàng gả đi, tránh cho ở lại chỗ này thêm phiền!
"
"Nàng chịu không?" Thánh tông hoài nghi hỏi.
"Bất kể nàng có chịu hay không! Hoàng mệnh không thể trái, nàng không chịu thì có thể thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn kháng chỉ sao?"
"Ta biết, nhưng là chỗ Ô Bất Lữ.
.
.
"
Tiêu Thái hậu hiểu, Thánh tông không muốn đắc tội với nhà mẹ đẻ của mình, tránh cho nàng bị làm khó. "Giao cho ta, nếu là bên nhà mẹ ta, đương nhiên là để ta làm xử lý.
"
"Mẫu hậu thánh minh!
" Thánh tông lúc này mới bật cười.
"Đi!
" Tiêu Thái hậu cười mắng:” Ngươi mau thử nghĩ xem làm như thế nào ứng phó Lý Nguyên Hạo!
"
"Nhi thần cẩn tuân ý chỉ!
"
Ngoài thành mọi người chen chúc nhau đâu đâu cũng nhìn thấy cũng toàn là người, Tiểu Tiểu xinh xắn mặc dù cùng Gia Luật Long Khánh và hai hộ vệ bảo hộ, nhưng ở trong đám người Liêu quốc cao to lực lưỡng nàng vẫn bị chen chúc không thở nổi.
Gia Luật Long Khánh cảm thấy đau lòng không thôi, vội vàng mang nàng vào quán ăn lớn nhất ngoài thành để tránh né sóng người.
Một lát sau, bọn họ ngồi yên ở trên lầu gần cửa sổ, bên trong một phòng trang nhã. Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm đồ trên bàn:” Đó là món gì vậy?" Nàng chỉ vào món thịt, rất giống.
.
.
.
"Không nên hỏi, ăn thử đi, không lừa ngươi đâu, món này ăn ngon lắm. Ta vốn tưởng rằng trong cung mới có, không nghĩ tới ngoài thành cũng có.
"
Tiểu Tiểu híp mắt, thanh âm trầm thấp:” Đây là món gì?"
Gia Luật Long Khánh thở dài một hơi, biết nếu không giải thích nghi hoặc nàng tuyệt sẽ không bỏ qua:” Tì ly.
"
"Tì ly?"Tiểu Tiểu hồ nghi nhìn hắn:” Ít nói dong dài, nói đơn giản một chút, rốt cuộc là món gì?"
Lúc này, Gia Luật Long Khánh thở dài nói:” Là thịt chuột.
"
Tiểu Tiểu mở to miệng chỉ vào cái khay thức ăn, rồi sau đó đem đẩy nó ra xa, còn thiếu chút bởi vì dùng sức quá mạnh mà khiến nó rơi xuống bàn. Sau đó nàng lại chỉ vào một chén canh thang:” Đó lại món gì?"
"Đó là canh thang, rất ngon, ta bảo đảm ngươi.
.
.
" Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Tiểu, hắn liền ngậm miệng không nói nữa.
Tiểu Tiểu tà nghễ nhìn hắn hỏi:” Làm bằng cái gì?"
Gia Luật Long Khánh ngây người, theo cười nói:” Ngươi trước uống thử chút đi, uống rồi bảo đảm ngươi còn muốn nữa.
.
. "
"Ừ?" Nàng hướng hắn vươn ra ngón trỏ, rung xa
Gia Luật Long Khánh nhận thua. "Ngọc bản duẩn hòa.
.
.
"
"Là cái gì?" Nàng làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Hắn thật to thở dài:” Thai thỏ trắng.
"
Tiểu Tiểu kinh thở gấp một tiếng, thấp giọng hô:” Trời ơi! Ngươi là người bình thường không ăn thức ăn bình thường được sao?"
"Nhưng những thứ này rất.
.
.
"
"Ai quản ngươi chưng hay là nấu, ta mới không cần ăn những thứ này! Ở đó bán gì vậy?" Tiểu Tiểu chỉ ra ngoài cửa sổ có gánh bán hàng rong.
Gia Luật Long Khánh nhìn một cái, nhưng ngay sau đó mê hoặc nhìn nàng:” Đây không phải là mứt quả ở Đại Tống các ngươi sao?
Làm sao ngươi không biết?"
"Ta dĩ nhiên biết được đó là mứt quả" Tiểu Tiểu không nhịn được nói:” Ta là nói nhân của nó có những thứ kì quái không?"
"Không có!
"
"Tốt, ta ăn cái đó!
"
"Nhưng .
.
.
"
Tiểu Tiểu cong miệng nói:” Ta muốn ăn mứt quả! Ta muốn ăn mứt quả! Ta muốn ăn mứt quả! Ta muốn ăn.
.
.
".
"Được, được, được! Ta đi mua, ta đi mua là được chứ gì?" Gia Luật Long Khánh giơ hai tay đầu hàng.
"Yến Ẩn vạn tuế!
" Tiểu Tiểu lúc này mới mặt mày hớn hở vỗ tay hoan hô.
"Vậy ngươi phải biết điều một chút ở chỗ này đợi, ngàn vạn lần không được chạy loạn!
" Gia Luật Long Khánh không yên lòng dặn dò .
Tiểu Tiểu gật đầu lia lịa:” Ta thề tuyệt không chạy loạn.
"
Gia Luật Long Khánh xuống lầu, Tiểu Tiểu lập tức ngó ra cửa sổ từ trên nhìn xuống, nàng thấy Gia Luật Long Khánh đi khỏi thực quán chen chúc về phía đường phố đối diện, nhưng ngay sau đó lại bị phương xa truyền đến tiếng hoan hô hấp dẫn, liền ngưng mắt nhìn lại, thì ra là có người ở Sema tới. Chút nữa kêu Yến Ẩn dẫn nàng đi xem một chút!
Nàng trở lại chỗ ngồi, bên ngoài người người chen chúc, người bên trong thực quán lại không nhiều, bởi vì toàn bộ mọi người đã đi xem náo nhiệt, hồi lâu sau, mới lại tới hai vị khách nhân. Đó là một nam một nữ trẻ tuổi, nam chừng hơn hai mươi tuổi, một thân áo da, mũ da cùng giày da, vóc người thuận dài, bộ dạng có chút anh tuấn, hơn nữa ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía tản mát ra khí thế cuồng ngạo tự phụ.
Nữ thì chưa tới hai mươi, mỹ lệ hào phóng, ôn nhu uyển ước, mặc trường bào rộng rãi, áo khoác ngắn tay, chân đi hồng giày, hai đuôi sam vừa đen vừa dày để ở trước ngực. Bọn họ ngồi cách Tiểu Tiểu hai bàn gần cửa sổ, kêu chút thức ăn sau liền tùy ý đánh giá bốn phía.
Tiểu Tiểu cũng rất tò mò nhìn bọn hắn chằm chằm. Bọn họ quần áo rõ ràng không phải là đồ Tống, nhưng cũng không phải đồ Liêu, đến tột cùng là quần áo ở đâu? Mà nam nhân kia ánh mắt đảo qua đến Tiểu Tiểu, liền giật mình ngây ngốc ngó chừng nàng, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ cùng điên cuồng si mê.
Nào có thể nhìn người như vậy! Tiểu Tiểu mất hứng quay đầu lại không nhìn nữa, thấp giọng hừ hừ.
Nam nhân kia nói nhỏ với thiếu nữ mấy câu sau liền đứng dậy đi tới phía Tiểu Tiểu, hắn đứng trước bàn của nàng ưu nhã mở miệng nói:” Ta tên là Lý Nguyên Hạo, có thể thỉnh giáo phương danh của cô nương không?"
"Không thể!
" Hắn làm sao có thể ngó chừng nàng như vậy được, trên mặt thì nở nụ cười càn rỡ, hắn cho là mình bộ dạng đẹp mắt ? Hừ! Hắn sao có thể sánh bằng Yến Ẩn của nàng chứ, Yến Ẩn so với hắn đẹp hơn gấp trăm lần! Tiểu Tiểu ở trong lòng thầm nghĩ.
Lý Nguyên Hạo không tức giận, tiếp tục hỏi:” Có thể xin hỏi cô nương là đi một mình hay đang đợi người?"
"Không thể.
" Nàng trong lòng thầm mắng: ”Quản ngươi cái rắm a! Làm gì ta phải nói với ngươi?"
"Có thể nói cho ta biết tại sao không?
"Không thể! Ngươi có phiền hay không! Ngươi thật đáng ghét!
"
"Cô nương.
.
.
"
"Không thể! Không thể! Không thể! Bất kể ngươi muốn hỏi điều gì, câu trả lời của ta cũng là không thể!
" Tiểu Tiểu không nhịn được cả giận nói.
Lý Nguyên Hạo thất thần , mình nói như thế nào mới có mấy câu liền nhạ hỏa nàng? Hắn rốt cuộc nói sai cái gì? Hắn bất quá là muốn biết nàng mà thôi! Hắn liền nghĩ tới các cô nương ở trong tộc không người nào là không mê hắn, cứ bám lấy hắn không tha, cầu tình yêu của hắn? Nhưng hắn không bao giờ liếc mắt đến các nàng, bây giờ thật vất vả mới thích một cô nương, làm sao nàng cứ như vậy chán ghét hắn?
Thiếu nữ ngồi cùng bàn với hắn cho là Lý Nguyên Hạo đắc tội cô nương nhà người ta, bận rộn tới đây thay bồi tội:” Thật xin lỗi, cô nương, Nguyên Hạo hắn có chút lỗ mãng, ta thay hắn nói xin lỗi với ngươi, hy vọng cô nương không tức giận.
"
Tiểu Tiểu mặc dù tức giận nam tử này tự cho mình là đúng, cũng không tức giận với thiếu nữ ôn nhu thanh tao lịch sự này, nhìn nàng kia bộ dáng duyên dáng yêu kiều, ôn nhu, nàng trong lòng tức giận cái gì cũng không còn. Tiểu Tiểu phất tay một cái:” Tính cũng không có gì to lớn. Các ngươi là từ nơi nào tới vậy? Làm sao xiêm y giống như không phải như người ở Đại Liêu chúng ta?"
"Chúng ta là Đảng hạng tộc nhân từ Thà Hạ tới.
"
"Oa! Thà hạ tới!
" Tiểu Tiểu bận rộn lôi kéo thiếu nữ đến ngồi ở bên cạnh mình:” Nói cho ta biết một chút về tộc nhân các ngươi đi ở đó có chuyện gì thú vị không? Ta đối với dân tộc các người rất có hứng thú.
"
Thiếu nữ ngồi xuống, Lý Nguyên Hạo dĩ nhiên cũng không cần nàng đồng ý hay không cũng ngồi xuống, còn âm thầm kéo kéo ống tay áo của thiếu nữ, thiếu nữ hiểu ý:” Ta tên là sử La nhi, cô nương.
.
.
"
"Trầm Tiểu Giáo.
" Tiểu Tiểu đáp: ” Y phục của ngươi rộng như vậy, hpạt động có không cảm thấy khó khăn không?"
"Không có! Ta đã quen rồi.
"
"Các ngươi tới đây tham gia lễ hội sao?"
"Cũng có thể nói như vậy, bằng hữu mời chúng ta tới.
" Vẻ mặt Sử La Nhi bỗng nhiên lộ ra chút ảm đạm. "Nhưng là chúng ta vẫn chưa tìm được hắn.
"
"Không sao, ngươi theo chúng ta cùng nhau đi dạo là được, bảo đảm khiến cho ngươi đã ghiền.
"
"Không cần, chúng ta còn.
.
.
"
"Cái gì không cần?" Lý Nguyên Hạo vội vàng ngắt lời Sử La Nhi.
Tiểu Tiểu và sử La nhi cùng nhau nhìn chằm chằm Lý Nguyên Hạo:” Ta hỏi ngươi sao?" Tiểu Tiểu không khách khí hỏi.
Lý Nguyên Hạo lúng túng ho khụ. Tiểu Tiểu bĩu môi nói:” Ta hỏi nàng, không phải.
.
.
"
"Tiểu Tiểu, ngươi đang làm gì đó?" Một thanh âm trầm thấp vang lên.
Một bàn ba người đồng thời quay đầu đi nhìn về phía người tới.
"Mứt quả đâu!
" Tiểu Tiểu đầu tiên nhảy dựng lên hướng về phía trước.
"Gia Luật đại ca!
" Sử La Nhi đứng lên.
"Long Khánh!
" Lý Nguyên Hạo cũng kinh ngạc đứng lên.
"Nguyên Hạo, Sử cô nương!
" Gia Luật Long Khánh một bên bận rộn chào hỏi người quen cũ, một bên ứng phó Tiểu Tiểu thô lỗ cướp đoạt:” Tiểu Tiểu, đừng nóng vội, không có người đoạt với ngươi, cẩn thận rớt sẽ không được ăn.
"
Tiểu Tiểu ôm bao lớn bao nhỏ trở lại chỗ ngồi, hưng phấn hỏi:” Làm sao mua nhiều mứt quả như vậy?"
"Đồ ăn ở thực quán ngươi không ăn được, cho nên ta giúp ngươi mua thêm mấy thứ điểm tâm nhỏ, nếu như ngươi đói bụng, có thể lấy ra ăn.
" Hắn mở ra trong đó một ít bao. "Đây! Mứt quả của ngươi ở chỗ này, trước cầm ăn đi!
"
Tiểu Tiểu thật vui vẻ nhận lấy mứt quả. "Ngươi muốn ăn không? Cái này ăn ngon lắm!
" Nàng hỏi Sử La Nhi.
Sử La Nhi buồn bực lắc đầu, tại sao thoạt nhìn Gia Luật đại ca cùng Tiểu Tiểu vô cùng.
.
. Thân mật?
"Ta đây một mình ăn!
" Tiểu Tiểu lập tức ngồi một bên ăn mứt quả. "Các ngươi thực ngốc, đồ ăn ngon như vậy cũng đều không biết hưởng thụ!
"
Gia Luật Long Khánh sủng nịch vuốt đầu nàng. "Thật xin lỗi, Tiểu Tiểu