Dụ Hoặc

Dụ Hoặc

Cập nhật: 09/06/2024
Tác giả: TMT
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 151
Đánh giá:                      
Đô thị
Truyện Sủng
Hiện Đại
Hài Hước
Nữ Cường
  
  

Trên gác lửng của tầng chung cư cũ kĩ là cảnh tượng khó thể quên được.

Cô gái tầm độ 17 tuổi còn đang mặc đồ học sinh cấp ba đang ôm một người con trai 25 tuổi. giữa sàn nhà là một vùng máu đỏ thẩm đến đáng sợ .

Cô gái vừa khóc vừa hét to trong tuyệt vọng

Cô gái : "hức...

. Ức.

. ah.

.

. huuu.

.

.

"

.

.

.

.

.

.

.

.

TRÊN MÁY BAY :

Nữ tiếp viên lên tiếng hỏi cô gái có cần giúp gì không .

Tiếng nói của tiếp viên làm cô gái chợt tỉnh. trong cơn ác mộng vừa mới nãy.

khuôn mặt cô gái lúc này mang theo nét mặt lạnh lùng trong đôi mắt sâu thẳm dương như chắc chứa điều gì đó .

cô gái trả lời đáp lại nữ tiếp viên :" không cần gì"

Cô nàng tiếp viên không hỏi điều gì nữa chỉ đáp lại rồi nhanh chóng đi mất.

Sau chuyến bay dài . cô gái lúc nãy giờ đang đứng trước cánh cửa của tòa nhà chung cư lớn không kém phần sặc sỡ. bước chân di chuyển đi vào toà nhà lớn khang trang

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Trong căn phòng làm việc sang trọng dưới ánh đèn Sáng. Là sự xuất hiện của người đàn ông trên chiếc ghế dựa mới nhìn vào đã biết không phải đồ tầm thường.

Kèm theo đó là khuôn mặt tổng tài toát lên Khí chất như dao. Đôi mắt đang nhìn về người đàn ông tầm ba mươi mấy cả người đầy máu khuôn mặt. Thiếu sức sống đang lên tiếng nhưng bập bẹ Chữ có chữ không đang cầu xin điều gì đó .

Người đàn ông ngồi trên ghế khuôn mặt không đổi dường như đã quen cảnh tượng hiển nhiên là bình thường này mà thôi.

Một lúc sau mới cắt lời :" ai sai khiến ông buôn hàng ra ngoài ". Lời nói lạnh lẽo thốt ra ai trong căn phòng cũng cảm thấy lạnh theo Lời nói.

Gã đàn ông đang quỳ trên đất chỉ biết lắc đầu nói :" không có.

.

. tôi không tuồn hàng ra ngoài tô, tôi chỉ làm theo lệnh được giao từ trong bang thôi " người đàn ông vừa nói vừa rung rẩy :" ngài Thẩm à.

.

. Ngài phải tin tôi.

.

. tôi điều nói thật.

.

. " gã còn phụ hoạ thêm tiếng khóc.

Người đàn ông họ "Thẩm " được nhắc đến là Thẩm Tinh Húc là chủ tịch tập đoàn thương mại kèm theo là giới bất động sản có tiếng ở Thành phố W.

Ba năm trước được Ông Thẩm là cha của Thẩm Tinh Húc giao quyền thừa kế cho anh. Đằng sau tập đoàn rộng lớn là bang chuyên buôn bán vũ khí gọi bang nhưng thật ra là hang ổ ngậm có cấu kết bên trong thứ gọi là chính nghĩa của xã hội là chính trị của thành phố W nên mới trụ vững được cơ đồ của nhà họ Thẩm lâu đời. Cho đến khi Thẩm Tinh Húc là người tiếp theo thừa kế cũng là thứ phát triển mạnh mẽ cho nhà họ Thẩm.

Sự bình tĩnh của Tinh Húc đến đây là hết " ông không cần nói nữa đâu " giọng nói nhẹ nhưng mang theo sự không kiên nhẫn.

Gã đàn ông đang quỳ dưới nền nhà cũng run theo " tại sao vậy ạ,

.

.

. lời tôi nói đều là thật ".

Suy nghĩ của Tinh Húc - thật cmm -

Nhưng lời nói ra lại là :" không cần nói. Vì không có cơ hội để nói , cút ".

Nghe thấy lời này Sơ Tiêu là trợ lý như biết điều gì sẽ đến kêu người bên ngoài vào dẫn ông ta đi. Hai người đàn ông to lớn ai nhìn vào cũng sợ khi đi vào xách ông già đang không ngừng cầu xin kia ra. Không quên dậm thêm vài câu cho ông ta sợ phát run

Người bên trái :" ông già này nói nhiều thật, nghe nhức cả đầu lát nữa tôi phụ trách miệng của ông già này ,

còn anh thì sao.

.

. "

Người bên phải :" thì chắc cái chân hay tay gì đi, người gì đâu đủ chân tay mà dắt đi cũng không được thật vô dụng , chẳn trách ngài Thẩm cho xử lý "

Ông già bị kéo đi nghe được liền xỉu trong vòng tay ấm áp của hai người họ.

* Sơ Tiêu là trợ lý thân cận của Thẩm Tinh Húc , hai người thuộc hạ dưới trướng vẻ ngoài là vệ sĩ còn trong bang là hai anh em xã hội đi theo Thẩm Tinh Húc đã lâu được anh trọng dụng ai trong bang cũng biết điều này nên luôn được coi trọng.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ngày hôm sau, cô gái mặc quần áo giản dị nhưng không làm lu mờ nét đẹp sắc sảo trên khuôn mặt của cô. Bước chân vào cánh cửa của đồn cảnh sát bước thẳng vào chỗ làm việc.

Ngừng bước chân là tiếng nói :" Xin chào tôi tên là Hâm Dao.

. Chào mọi người .

.

.

" giọng nói lạnh lùng khiến người khác liền chú ý đến.

Ai cũng dán ánh mắt không rời khỏi người cô . Một người con trai có vẻ còn khá trẻ chắc có lẽ nhỏ hơn cô vài tuổi ngoài hình như một cậu bé còn nhỏ nhìn rất dễ thương lên tiếng"xin chào cô gái xinh đẹp" tặng kèm theo là nụ cười toả nắng

khiển ai cũng ngẫng ngơ mà say. [NHƯNG] đối với Hâm Giao từ 'say' không xuất hiện . Cô vẫn giữ khuôn mặt lạnh đó rồi đáp :" ừ .

.

. tôi biết ".

Tiếp đến là một nữ cảnh sát bước tới trước mặt cô :" xin chào.

.

. mời cô đi theo tôi để có thể dẫn cô đến phòng cảnh sát trưởng " .

Hâm Dao chỉ gật đầu miệng phát ra tiếng "ừ ".

Bước tới cửa phòng cảnh sát trưởng nữ cảnh sát khi nãy mới lên tiếng " cô đi vào tôi sẽ hướng dẫn sau khi cô ra khỏi phòng ".

Hâm Dao gật đầu không đáp bước vào phòng cánh cửa đóng lại.

Tiếp đến là tiếng nói của người đàn ông " cô là cảnh sát mới tới chuyển từ nước ngoài về sao "

.

"vậy tôi nói luôn nhiệm vụ cho cô.

.

. "

Hâm Dao " mới về đã có chuyện cho tôi làm rồi sao ?"

Cảnh sát trưởng :"đúng vậy .

cô là người có năng lực cao tôi cũng tin tưởng cô vào nhiệm vụ này " cách nói trên miệng là như vậy nhưng lại là thái độ thờ ơ như kiểu làm cho có.

Hâm Dao không muốn nói nhiều chỉ "ừ nếu đã vậy thì nói hết nhiệm vụ ra đi "

Suy nghĩ của chụy bây giờ - nói lắm thế ông già .

.

.

chẳng phải muốn cho tôi thử coi có chết giống mấy người trước đó không phải sao -

Sao một lúc là hàng loạt lời nói được tuôn trào ra từ miệng ông cảnh sát trưởng đối diện với cô gái .

.

.

.

.

.

.

. Thì chiếc cửa phòng được đóng lại lần nữa lần này cô đã đứng ngoài cánh cửa phòng kế đó là bà chị cảnh sát lúc nãy. Lần này Hâm Dao không để cho bà chị này lên tiếng nữa cô là người lên tiếng dập luôn cuộc đối thoại này " cảnh sát trưởng kêu cô vào " không để bà chị này trả lời. Thì cô đã đi thẳng về phía trước không muốn nhìn không muốn nghe gì nữa. Cô đi đến chỗ ghế ngồi chỗ hồi nãy vừa bước vào đồn. Mọi người thì vừa làm việc vừa nhìn vào cô không ai nói gì chỉ biết nhìn nhau.

Hâm Dao suy nghĩ - chụy đây cũng kệ đừng ai mở mồm là được "

[Nhưng] người con trai toả nắng ấy lại lên tiếng "chào tôi tên là Lưu Tử Văn "

Hâm Dao mặt không biểu cảm " ờ.

.

.

Tôi biết "

"sao cô biết " vẻ mặt kinh ngạc thêm nét cười ngây ngô :))

"vì trên dây đeo tên có viết "

Tử Văn vui vẻ đáp "ò.

.

. Cô ngầu thật đó"

"tôi biết mà"

Tử Văn không nhận ra thái độ của cô liền hỏi nữa "cô bao nhiêu tuổi thế? "

"đoán đi"

"chắc bằng tôi nhỉ? " nụ cười luôn nở trên môi

"bao nhiêu "

"19 đó " càng cười tươi hơn

"trẻ thế sao .

.

.

sao vào đây được vậy "

Tử Văn cười tươi rối trả lời " tôi định không nói cho cô biết đâu nhưng tôi muốn nói nên tôi sẽ nói vì là tôi có nhà làm to nên được vào đây để nối nghiệp theo đấy " cuối câu là nụ cười chắc chắn là sự thật.

Hâm Dao "chị bắt cậu nhá.

.

.

tội gì thì tự biết "

Tử Văn vẫn cười :" tôi biết cô giỡn nhưng đừng nói với ai đấy mà sao cô lại xưng chị chứ "

Hâm Dao " chị đây lớn hơn cưng đấy "

Lần này Tử Văn không cười nữa mà đờ người ra " thật sao? " vẻ mặt như buồn hẳn đi

" ừ mới 19 mà muốn lớn hơn ai hả"giọng nói không chút tâm trạng nào được thể hiện ra mặt