Dù Thế Nào Đi Nữa, Người Em Chọn Vẫn Là Anh!!

Dù Thế Nào Đi Nữa, Người Em Chọn Vẫn Là Anh!!

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 22,072
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

Đài truyền hình X .

Phóng viên vây kín cả căn phòng nhỏ,

ai ai cũng kiểm tra kĩ càng lại máy móc để chuẩn bị chụp hình.

Khi Gia Nhi vừa mới mở cửa bước vào,

đám phóng viên đã lập tức giơ máy móc lên chụp và thu lời.

Nó thở dài,

rồi bắt đầu cất tiếng :

- Chắc hẳn mọi người đều biết tôi hẹn mọi người đến đây có chuyện gì.

Phải,

tôi sẽ lên tiếng về chuyện scandal tối qua.

Những bức ảnh được đăng tải lên báo chí viết những lời hoàn toàn không đúng với sự thật ! Tối qua tôi uống rượu say nên bạn tôi mới đến nhà tôi xem tôi có sao không,

không phải là hẹn hò nửa đêm gì như các người viết.

Cậu ấy là bạn thân từ nhỏ của tôi nên quan tâm tôi là chuyện bình thường.

Tôi không ngờ mọi người lại nói sai về tình bạn của chúng tôi như vậy.

Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ phải vướng vào scandal.

Nhưng chuyện lần này...

.

tôi rất thất vọng !

Cả phòng họp báo đều im lặng,

tiếng flash cũng ngừng lại.

Từ trước tới nay các kí giả đều biết rõ tính cách nó như thế nào.

Nó rất hòa đồng và tốt bụng,

nó không hề phân biệt giai cấp như những người nổi tiếng khác.

Kể cả với nhân viên của mình nó cũng đối xử rất tốt.

Nên nó rất được lòng mọi người,

chính điều này đã khiến nó nổi bật là một ca sĩ không vướng víu bất kì scandal nào.

Chuyện lần này của nó cũng làm mọi ký giả rất sốc,

bây giờ nghe nó giải thích thế này ai nấy đều rất đồng cảm cùng nó.

Mọi người cũng chưa từng nghĩ nó sẽ hẹn hò với ai vào nửa đêm như vậy cả.

Lúc đó,

một phóng viên đột nhiên mạnh dạn lên tiếng hỏi :

- Vậy cô giải thích sao về tấm hình " người bạn thân của cô " đánh ghen với một chàng trai khác ? - Bốn chữ " bạn thân của cô " được người phóng viên kia nhấn mạnh rất rõ.

Dường như anh ta đang nghi ngờ về mối quan hệ của nó với Ken vậy.

- Chuyện lúc đó.

.

.

.

tôi cũng không biết.

Hai người họ từ trước tới giờ đã không ưa nhau.

Khi họ xảy ra xích mích đêm qua tôi không hề hay biết,

cũng không có mặt ở đó.

Nên những chuyện về hai người họ tôi sẽ không nói thêm !

Sau đó nó nhanh chóng cúi đầu tạm biệt rồi rời đi.

Để lại phía sau tiếng đèn flash cùng vài câu hỏi khác của phóng viên.

**************************************

Ở trường,

nó vừa đặt cặp xuống đã vội vội vàng vàng đi tìm Thiên Vũ.

Vẫn như mọi khi,

nơi đầu tiên nó nghĩ có thể tìm ra anh là sân thượng A4.

Bước gần hết các bậc cầu thang,

nó xoay người lại nói với vệ sĩ ở phía sau.

- Các anh chờ tôi ở đây nhé ? Tôi có chuyện riêng cần nói với Vũ.

Mấy vệ sĩ hiểu chuyện liền tủm tỉm cười gật đầu.

Nó mở cửa sân thượng ra,

vài cơn gió mát lập tức luồn qua mái tóc mềm mượt của nó.

Nó hít thở thật sâu rồi nặng nhọc thở ra,

cố giữ tâm trạng can đảm nhất bước vào.

Anh thấy nó đi tới phía mình ,

liền tìm cách trốn tránh.

Nhưng đi đường nào nó cũng đứng trước mặt anh chặn lại.

Hàng lông mày của anh khó xử nhíu lại nhìn nó.

Đến khi anh chịu đứng yên nó mới lên tiếng :

- Tại sao cậu phải bỏ đi ?

- Không phải cậu nói cậu không muốn gặp tôi nữa sao ?

Nhi nhìn anh,

ánh mắt ngạc nhiên.

- Tớ có nói vậy sau ?

Thiên Vũ bật cười nửa miệng quay ngang mặt đi,

sau đó nhanh chóng quay lại nhìn nó.

- Hôm trước còn khóc lóc van xin tôi đừng xuất hiện trước mặt cậu,

hôm nay đã quên rồi sao ?

Trong tâm trí nó bắt đầu hiện lên cuộc đối thoại qua điện thoại tối qua.

.

.

.

.

" Xin anh.

.

.

.

đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

.

.

.

đừng làm đảo lộn cuộc sống của tôi nữa! Tôi thực sự không biết làm thế nào khi anh cứ xuất hiện trước mắt tôi như vậy.

.

.

.

"'

Nó đưa tay lên trán,

hai mí mắt cụp xuống khép hờ lại.

Miệng bắt đầu lẩm bẩm tự trách mình tại sao tối qua lại có thể ngốc nghếch nói ra những lời đó ?

- Tớ.

.

.

.

.

- Nó nhìn anh không biết nên nói gì đành cúi mặt xuống.

- Hửm ? - Thiên Vũ cúi sát xuống gần mặt nó .

- Xin lỗi ! Hôm qua tớ say nên nói linh tinh.

.

.

.

.

cậu đừng để tâm . - Nhi luống cuống đảo ánh mắt đi khắp nơi không dừng.

Đầu óc nó đều trống rỗng chẳng nghĩ ra một lí do nào hay hơn lí do này cả.

Thiên Vũ nhìn bộ dạng bối rối của nó lại càng thấy thú vị.

Anh bước chân đi tới sát nó.

Nó tuy đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man nhưng cũng cảm nhận được hơi thở của anh mỗi lúc một gần.

Nó sợ hãi lùi lại.

Cứ từng bước,

từng bước.

.

.

.

.

Cuối cùng nó bị anh dồn vào góc tường.

Tấm lưng nhỏ bé của nó dựa cả vào bức tường lạnh phía sau.

Nó kinh ngạc nhìn anh,

nhưng đôi mắt anh đen thẳm chẳng có chút cảm xúc rõ ràng nào cả.

- Cậu.

.

.

định .

.

.

.

làm gì ??? - Giọng nó run run lên,

mắt vẫn nhìn anh chằm chằm .

Thiên Vũ nhìn nó,

hếch miệng cười.

Viên kim cương trên cánh mũi anh tỏa ra một ánh sáng mê mị,

không sáng chói nhưng lại gây sự chú ý cho nó.

- Vậy không phải nói thích tôi cũng là do say nên nói linh tinh chứ ?

- H.

.

.

ả.

.

? - Nó chợt không hiểu chuyện - Tớ nói thích cậu ?

Anh không trả lời,

chỉ gật đầu chờ câu nói tiếp theo của nó.

Nhưng nó lại giống anh,

không nói gì.

Đến khi anh cảm thấy không khí quá ngột ngạt so với mọi khi,

hơn nữa còn đang ' mặt sát mặt ' thế này,

anh đành lùi lại vài bước rồi xoay người định bỏ đi thì nó lại đột nhiên lên tiếng :

- Giờ cậu biết rõ tình cảm của tớ rồi,

tại sao còn không cho tớ câu trả lời ?

Anh dừng lại,

nhưng cũng không quay lưng lại.

Bây giờ chính anh cũng không biết nên chấp nhận tình cảm của nó hay không.

Trước kia anh muốn đường đường chính chính cướp nó đi khỏi Ken,

nhưng sau những lời nói của nó tối qua,

anh đã suy nghĩ lại rất nhiều.

Cũng không muốn lôi nó ra làm trò chơi của anh nữa.

Anh sợ nó sẽ bị tổn thương.

.

.

Anh rất muốn quay lại ôm lấy nó rồi nói yêu nó,

nhưng đôi chân anh lại cứng đờ không chịu di chuyển.

Đột nhiên.

.

.

.

.

một kí ức hiện lên trong đầu anh.

Đó là khi anh năm tuổi.

.

.

.

tại một con đường nhỏ gần quán ăn nổi tiếng .

Mẹ anh.

.

.

.

bà ấy cố gắng gỡ bàn tay anh ra khỏi bà ta.

Trong khi đó anh lại ngu ngốc khóc lóc van xin bà đừng đi,

nhưng rốt cuộc bà chỉ tỏ ra lạnh lùng với anh.

Chợt một người đàn ông giàu có mặc một bộ vest đen lịch lãm đi tới,

cau mày tức giận nói :

- Rốt cuộc em có đi không ? Anh sắp mất kiên nhẫn rồi !

Nghe câu nói của ông ta,

mẹ anh lập tức mạnh tay hất tay anh ra,

ném cho anh một ánh nhìn không mấy yêu thương.

Sau đó khoác tay người đàn ông kia ngay trước mặt con trai mình mà quay đi.

Bà ta cùng người đàn ông đó leo lên một chiếc ô tô sang trọng rồi vút đi.

Chỉ để lại phía sau một cậu bé chìm trong nước mắt.

Khó khăn lắm anh mới gặp lại bà sau bao năm trời,

nhưng bà lại chẳng quan tâm tới anh dù chỉ là một chút.

Kể từ sau giây phút đó,

anh đã tự hứa với bản thân sẽ coi như mình không có mẹ,

anh cũng trở nên trầm tính hơn và ghét tất cả những ai giống như mẹ mình,

chỉ toàn tự tin cao ngạo vì mình là người nổi tiếng.

Tiếng gọi của nó cắt ngang dòng suy nghĩ.

Anh quay lại nhìn nó,

nhớ ra nó cũng là một người chẳng khác mẹ mình là bao.

.

.

Trong giây phút nhất thời,

anh đã thốt lên .

.

.

.

- Những người như cô tốt nhất nên đừng bao giờ mong có được tình cảm của tôi ! - Lời nói của anh tựa như gió thoảng qua,

luồn qua kẽ tóc của nó.

Nó nhìn anh trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Ngày hôm nay tại sao anh toàn nói những lời làm cho nó tâm trạng liên tục thay đổi như vậy ? Khi nãy anh gần như chạm sát mặt nó làm nó lóe lên tia hy vọng,

nhưng giờ anh lại lập tức dập tắt đi tia vọng của nó.

- Tại sao ?

Anh im lặng nhìn nó,

nhớ lại nét mặt của mẹ mình trước kia,

sự tức giận lại càng dâng trào.

- Vậy rốt cuộc tớ phải làm gì ? - Nó bật khóc,

dòng nước mắt mặn chát lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của nó.

Tại sao những lần nó muốn từ bỏ anh thì anh lại ném cho nó tia hy vọng để rồi sau cùng nó vẫn phải chịu đau như vậy ? Anh chẳng biết nó đã yêu anh biết nhường nào.

Rất yêu ! Người ta vẫn thường nói tình đầu rất đẹp ,

nhưng tại sao tình đầu của nó lại toàn nước mắt và đau đớn như vậy ?

Anh tiến lại gần chỗ nó vài bước,

ánh mắt sắc bén nhìn giọt nước mắt trên má nó.

Nghĩ lại năm ấy anh cũng đã ngu ngốc trao tin tưởng và tình yêu của mình cho người phụ nữ đó,

nhưng rốt cuộc bà ta lại đối xử tệ bạc và ruồng bỏ anh.

Và nó bây giờ cũng giống anh khi đó vậy.

.

.

.

- Muốn yêu tôi đến vậy sao ? Vậy thì từ bỏ sự nghiệp của cô đi ! - Nói xong,

anh đi ngang qua va mạnh vào vai nó bỏ đi một mạch,

thậm chí cũng không quay lại nhìn nó đến một lần .

.

.

.

.

Nó ngã quỵ xuống,

nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt.

Nước mắt làm nó nhòe đi tất cả.

Trong giây phút ấy,

nó ngất lịm đi.

Dòng nước mắt vẫn chảy trên khuôn mặt nó.

.

.

.

.

.