Dưỡng Thừa

Dưỡng Thừa

Cập nhật: 20/06/2024
Tác giả: Ninh Viễn
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 419
Đánh giá:                      
Cổ Đại
Bách Hợp
     
     

Tổ mẫu Dương thị và người nhà Nhị thúc cùng gia nô đến, A nương đã được người hầu khiêng xuống và đặt lên giường.

Dương thị ngã vào lòng con dâu khóc lóc thảm thiết, chỉ nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của bà nhưng không nhìn thấy khuôn mặt bà đang vùi trong vòng tay.

"Mậu Trinh —Sao ngươi có nghĩ quẩn như thế, cứ vậy đi theo Tử Ngưỡng như thế này! Ngươi không nên làm như vậy. Ngươi để A Thận làm sao bây giờ! Đường gia chúng ta làm sao bây giờ!

"

Tử Ngưỡng là tên họ của phụ thân Đường Kiến Vi.

Trong ấn tượng của Đường Kiến Vi, bà nội chưa bao giờ thân thiết với mẫu thân như vậy, cũng chưa bao giờ gọi phụ thân như thế, thậm chí còn gọi Đường Kiến Vi bằng biệt danh "A Thận".

Dương thị vẫn còn đang khóc, nhị thúc đứng sang một bên, thở dài một lúc lâu mới quay lại hỏi Đường Kiến Vi: "Đại tỷ ngươi thế nào rồi?"

Đường Kiến Vi sắc mặt lạnh lùng như tượng băng: "Vừa rồi thấy mẫu thân như vậy, ta liền ngất đi. Hiện tại nàng đang ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

"

Nhị thúc gật đầu rồi lại thở dài: "Đầu năm ta nói với đại ca rằng mệnh hắn có một tai họa nào đó, năm nay ta dặn đại ca phải cẩn thận, lúc đó hắn cũng không tin. Này, nhìn xem bây giờ toàn những điều xui xẻo trước mặt chúng ta. Ta cũng không biết đại ca đã xúc phạm ai. A Thận, ngươi nên đến chùa để thờ cúng càng sớm càng tốt, sau đó mời một đạo sĩ để làm một số nghi lễ để loại bỏ điềm xấu.

"

Đường Kiến Vi phớt lờ Nhị thúc, tiếp tục nhìn tổ mẫu đang khóc ngày càng nhiều.

Dương thị khóc đến mệt mỏi, yêu cầu những người khác ra ngoài, để lại mình, Nhị thúc và Đường Kiến Vi trong phòng.

"A Thận, tới.

"

Dương thị ngồi quỳ sau bàn và bảo Đường Kiến Vi rót trà.

Đường Kiến Vi quỳ xuống đối diện, không có ý định pha trà, tùy tiện khuấy đều rồi rót vào.

Nhị thúc ngẩng đầu uống hết rồi bảo Đường Kiến Vi rót lại.

Dương thị không uống, lau đôi mắt đỏ hoe nói: "Ta cũng đã nghe chuyện của đại tỷ ngươi, không trách được nàng. Đại tiểu thư Thẩm gia vừa thành thân mới một năm đã chạy tới tiền tuyến Tây Bắc, để lại đại tỷ ngươi một mình chăn đơn gối chiếc, là nữ nhân đều cảm thấy cô quạnh. Tìm người giải sầu, làm sao có thể coi là lỗi của nàng? Muốn trách cũng phải trách Thẩm Ước, không để ý đến đại tỷ của ngươi. Ngươi...

.

"

Đường Kiến Vi ngắt lời tổ mẫu: "Tỷ tỷ không làm gì có lỗi với Thẩm Ước.

"

Dương thị nhấp một ngụm trà, cười khúc khích: "Hai tỷ muội các ngươi từ nhỏ đã có tình cảm tốt, ngươi luôn luôn nói tốt cho nàng.

"

Đường Kiến Vi nhìn chén trà trước mặt: "Tổ mẫu còn gì muốn nói không? Trong nhà có quá nhiều chuyện cần giải quyết, chỉ sợ A Thận không thể cùng người trò chuyện quá lâu. "

Dương thị nói: "Là ngươi chưa lập gia đình, không cần phải lo lắng quá nhiều, mọi chuyện cứ để cho Nhị thúc xử lý.

" Nói rồi nhìn nhi tử bên cạnh.

Nhị thúc nói: "Ngày mai ngươi cùng bà nội đi dự tang. Nhị thúc nhất định sẽ sắp xếp chu đáo, đảm bảo để A nương ngươi ra đi thanh thản! Nếu tiếp tục trì hoãn, e rằng thi thể A nương ngươi bốc mùi, tốt nhất là mau chóng xử lý cho xong.

Giọng Nhị thúc lớn đến mức có thể nghe thấy ý cười.

Thanh âm hắn dường như vô cùng đột ngột trong gian phòng có thi thể A Nương.

Nói xong, Đường Kiến Vi rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía đối diện hai người.

Tổ mẫu Dương thị, là vợ kế của Tổ phụ.

Sau khi tổ mẫu của Đường Kiến Vi qua đời, Dương thị này đi vào Đường gia thành chủ mẫu, không lâu sau sinh ra Nhị thúc.

Nhị thúc sinh ra Đường Nhị Nương cùng Đường Tứ Lang, cả một nhà chưa ly tán, vẫn ở chung dưới một mái nhà.

Dương thị và người nhà Nhị thúc cùng nguyên đích luôn luôn không hợp nhau.

Nguyên đích: con của vợ cả.

Đường Kiến Vi từ nhỏ đã không thích người tổ mẫu bất công này, nhưng vẫn là nên có chút lễ phép bề ngoài, nàng cùng đại tỷ chưa hề va chạm qua Dương thị cùng Nhị thúc.

Làm con cháu Đường gia, nàng vẫn luôn làm rất tốt.

Nàng thậm chí còn cố gắng coi Dương thị như thân tổ mẫu của mình.

Nhưng trong lòng Dương thị, chỉ sợ chưa bao giờ coi nguyên đích là thân nhân.

Thân nhân: họ hàng

"Bà nội, nhị thúc.

" Đường Kiếm có chút nói: "Nguyên nhân cái chết của mẫu thân ta vẫn chưa có kết luận, hai người không cảm thấy kỳ quái sao? Phụ thân chết như thế nào? Tại sao A nương lại treo cổ tự sát trên xà nhà? Chờ A Thận báo quan nghiệm thi, tìm ra chân tướng rồi an tán song thân cũng không muộn.

.

.

"

Đường Kiến Vi nói được nửa câu, Nhị thúc đột nhiên rút ra một mảnh giấy, trở tay đập trước mắt nàng, "bụp"một tiếng lớn.

Nhị thúc cao lớn, tay dài, lại là võ giả, thô bạo mắng Đường Kiến Vi: "Làm sao kỳ quái? Phụ thân ngươi tham lam, không có quân lực. Hại chết nhiều binh lính ở tiền tuyến Tuy Xuyên. Ngay cả Đại nương tử Thẩm gia cũng bị hắn hại chết! Chuyện này ngươi không biết, để Nhị thúc nói cho ngươi biết! Hắn ở trong đại lao sợ tội tự sát, có thể coi như để lại tấm màn che cuối cùng cho Đường gia, đã như vậy ngươi không biết tạ ơn, ngược lại còn nói kỳ quái? Đương gia nhiều đời làm quan, luôn theo đuổi sự chính trực. Tất cả thanh danh tốt đẹp đều bị hủy hoại bởi lòng tham của hắn trong phút chốc! Hắn chết ngược lại là cái chết nhẹ nhàng, bản án trở thành một vụ chưa được giải quyết. Đáng thương cho những linh hồn hy sinh vì Tây Bắc! Mà mẫu thân ngươi đã để lại một lá thư tuyệt mệnh cùng hắn chết một chỗ để tạ tội. Từng chữ đều được viết rõ ràng. A Thận, ngươi ngược lại nên giải thích rõ ràng với Nhị thúc, đến tột cùng là kỳ quái chỗ nào?!

"

Nhị thúc càng nói càng lớn tiếng, mấy chữ cuối gần như nghe được tiếng gầm gừ như thẩm vấn tù nhân.

Hắn đã hạ quyết tâm, nàng vừa mất đi song thân, cùng lắm Đường Kiến Vi mười bảy tuổi chắc chắn sẽ không thể chịu nổi sự uy hiếp này.

Nhị thúc nói một hơi lớn, câu nào cũng có ý cưỡng bức.

Ánh mắt Đường Kiến Vi nhìn thẳng vào hắn, không nhìn ra vẻ hèn nhát, thậm chí không hề nhượng bộ mà càng trở nên sắc bén.

Đường Kiến Vi nói: "Có kỳ quái hay không, cũng không phải việc của ta, cũng không thể nói rõ ràng bằng mấy lời này của Nhị thúc. Lời Nhị thúc vừa nói chắc như đinh đóng cột, xem ra là biết rõ chi tiết từ đầu đến cuối quân tư đại án. Vừa hay, ngày m