Về đến nhà A Ngọc nghe tiếng dưỡng mẫu nói chuyện với ai đó. Sau khi dẫn ba vị khách vào thì dưỡng mẫu dẫn người đi xem phòng. Còn lại A Ngọc và một người lạ mặt.
A Ngọc lại gần thì mới biết người này là người đuổi theo nàng ở sòng bạc, mặt nàng đen lại. Trong lòng thầm rủa tên này bám dai quá. Dù sau nàng cũng chẳng phải sợ hắn việc gì, nên đối mặt là tốt nhất:
- Ngươi tìm ta?
Đánh mạnh vào vai hắn ta nàng hỏi. Hắn ta quay lại nhìn nàng, nở nụ cười yêu mị làm nàng sởn cả gai óc. Mắng thầm hắn quá đẹp trai, mỹ thiếu niên nha! Dẹp bỏ chuyện đẹp hay không qua một bên, hắn ta tới là đòi nợ, phải đuổi...
.
- Ngươi cười cái gì, ta không quen ngươi!
Vũ Dương vẫn tiếp tục cười, khiến cho A Ngọc cảm thấy bức bối, tên chết tiệt. Vũ Dương lại gần A Ngọc, nói:
- Nàng không quen ta, ta quen nàng là được rồi. Hôm nay ta đến cầu thân, chắc nàng không từ chối đâu?
Vậy chẳng phải là suy nghĩ của nàng là đúng sao? Nếu như vậy, liệu nàng có nên đào hôn không? Thật là đau đầu, dù sau nàng cũng chẳng muốn gả cho người mình không thích.
- Ta.
.
. Ta, ngươi không thấy sao? Ta không quen người, mắc gì phải lấy ngươi.
Mặc dù cứng giọng trả lời, nhưng nàng vẫn không có nổi mấy phần tự tin. Trước nay nàng vẫn luôn nghe lời phụ mẫu, không dám trái phải nữa lời. Hôn sự này, nếu mẫu thân nàng đồng ý, vậy có thể làm trái sao? Tuy nhiều lúc nàng cũng nghịch ngợm không nghe lời, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng gì đến phụ mẫu nàng nhiều, chỉ bị người ta nói mấy câu rồi thôi. Nhưng giờ là chuyện quan trọng cả đời nàng, mẫu thân chắc chắn sẽ tìm cho nàng người tốt.
Vũ Dương vẫn giữ nụ cười ngàn năm không đổi, đáp trả A Ngọc:
- Nàng không có quyền phản đối, từ trước tới giờ cha mẹ đặc đâu con ngồi đó, cho dù nàng có phản đối cũng chỉ là vô ích.
Có phải nàng nghe nhầm không? Hắn ta dám chắc phụ mẫu nàng sẽ đồng ý gả nàng cho hắn? Tự tin thái quá rồi, nhờ câu nói của hắn mà nàng càng có thêm động lực trong việc đào hôn a~ Nói đến việc này còn phải căn nhắc lại.
Trước kia nàng chỉ hơn ham chơi một chút, thường xuyên gây ra rắc rối nhưng điều giải quyết ổn thỏa. Nhưng chuyện đào hôn này khác với mấy chuyện kia ở chổ, vừa ảnh hưởng danh tiếng phụ mẫu nàng, nàng ra đường cũng tránh không khỏi miệng lưỡi thiên hạ. Thực chất là không nên.
Nói đi thì cũng phải nói lại. Người tên Vũ Dương này khí chất ngút trời, còn cả nụ cười yêu nghiệt, nhưng nàng không hứng thú. Nhìn thôi cũng biết hắn trên nàng bảy tám tuổi rồi. Nàng càng không muốn làm cỏ non cho trâu già gậm, thực sự không thích chút nào.
Còn chưa tính đến chuyện, hắn lớn như vậy, chẳng lẽ chưa có thê tử? Nàng càng không muốn làm thiếp. Nữ nhân ai chẳng muốn bình đẳng, chỉ có điều ở thời đại này quá mức bức người, không thể có chuyện nam nữ bình đẳng được.
Hắn ta nói đúng, nàng không có quyền phản đối, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó là chuyện thường tình. Nàng cũng không muốn phản đối, chỉ có điều, không thể nhận được! Cha mẹ nàng không bức nàng, có lý do gì mà hắn lại bức nàng? Nhẹ lắc đầu, cố gắn chấn tỉnh bản thân trước khi đánh hắn bấm dập, nàng dường như gằn từng chữ:
- Ta đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ là không nghe lời mà thôi.
Vũ Dương không ngờ con a đầu này lại cứng đầu như vậy? Hắn cũng biết, bắt nàng làm như vậy có thể là không đúng, nhưng lần đầu tiên hắn gặp nàng, bản thân như động phải chân tình. Hình ảnh nàng mặc lam y thước tha vừa chạy vừa cười vui vẻ khiến hắn muốn giữ nàng bên mình mãi.
.
.
Hắn cũng tự biết mình lớn tuổi hơn nàng nhiều, nhưng vẫn muốn giữ nàng ở bên. Phải chăng đó là một sự tham lam của tình yêu "sét đánh"?
Suy nghĩ một lát, nhìn lại chổ nàng đứng,
.
.
. Nàng chạy mất tiêu.
.
. Trên đầu hắn xuất hiện mấy vạch đen, thì ra nàng vẫn là tiểu a đầu, thân xác có xinh đẹp mấy đi nữa thì tính tình vẫn không thể nào lớn nổi.
Không bao lâu, Lưu thị trở ra, trên mặt là vẻ nặng nề chưa từng có. Lúc nãy A Ngọc vào trong, nói nàng không thích Vũ Dương. Chuyện này thị cũng hiểu, dù sao A Ngọc vẫn không phải là con gái ruột của thị, thị làm sao một mình định đoạt hôn nhân cho A Ngọc được? Nhưng nếu như vậy thôi thì cũng dễ giải quyết, còn cả gia thế thân phận của Vũ Dương nữa. Lưu thị hơi choáng. Động đến Vũ Dương không được, gả con gái không xong, thị phải làm gì mới đúng?
Trong lúc bức bối, Vũ Dương lại có thể mở lời:
- Thật sự không đồng ý?
Vũ Dương nói bằng khí thế bức người của hắn. Loại sát khí chỉ có trong tâm này thực sự nguy hiểm. Chỉ có điều, Lưu thị vẫn như không có gì. Kì thực sát khí chả hắn rất nặng, nhưng với Lưu lão nhà thị, e là phải kém mấy phần. Ảo não thật mà!
Thị trả lời:
- Xin công tử thứ tội, tôi không thể tùy tiện gả "tiểu thư" được.
Vũ Dương nghe hai chữ "tiểu thư" thì giật mình. Chuyện mẫu thân gọi con là tiểu thư chưa bao giờ xảy ra. Càng suy nghĩ hắn càng rối rắm, A Ngọc còn có thân phận gì?
- Thẩm chỉ cần cho ta biết thân phận thật sự của Lưu tiểu thư, ta tuyệt đối biết thời thế, tự nhiên sẽ không làm phiền.
Thực chất mà nói, Lưu thị không được nói ra, đó là lệnh. Thị càng không muốn nói, chỉ có cách ứng phí tạm thời, nói cho A Ngọc biết bản thân nàng thực sự là ai, để nàng tìm về gia đình thật sự của nàng. Cho dù thị không muốn để A Ngọc đi, nhưng cũng không muốn vì bản than ích kỷ mà ảnh hưởng tương lại A Ngọc.
Lưu thị biện cớ nói:
- Thực chất chuyện dài lắm, nếu công tử thật có hướng thú thì xin vài ngày sau hãy đến.
Một lời đuổi bóng gió, Vũ Dương đương nhiên biết. Ý tứ của Lưu thị hôm nay thị bận, không thể tiếp khách hoặc tương tự như vậy. Hắn ta cũng chỉ muốn nghe chuyện, khi nào rãnh rỗi thì qua, cũng không gấp. Vũ Dương chấp tay nói cáo từ rồi ra về.
A Ngọc bước ra ngoài, nhìn Lưu thị, mắt rưng rưng nhưng không thể khóc, hỏi:
Nương, người chỉ nói đùa thôi phải không?
Lưu thị cũng rơi nước mắt lắc đầu.
Tối đến, thị cùng với nàng trò chuyện, nói về Đường Tú Tinh, Lâm Giang Huân, và một số người mà thị biết trong Lâm phủ. Cuối cùng, bà mang một tay nãy nhỏ, chứ toàn ngân lượng đưa cho A Ngọc, thủ thì:
- Con, phải mau chóng lên đường, ta không muốn con gặp rắc rối với người tên Vũ Dương. Sau khi tới kinh thành, con phải tới Lâm gia tìm người ngay, không được gây rắc rối biết chưa. Còn nữa, ở kinh thành không giống Dương Châu, đừng động nhiều tới bọn quan lại. Tránh xa bọn cướp ra. Tới đó.
.
.
Lưu thị nói nhiều tới nổi A Ngọc phải ngăn lại, chỉ sợ nói đến sáng vẫn chưa xong. A Ngọc cười cười hỏi:
- Nương, người thật không muốn ngủ sao. Con biết mình nên làm gì mà.
Lưu thị lúc này mới hớ ra, có lẽ thị già rồi nên lo nhiều quá. Nàng lại nói tiếp:
- Con còn có việc chưa làm, người yên tâm, con sẽ không xuất hiện ở Dương Châu đâu, sau một thời gian con sẽ đi, người yên tâm đi. Con bây giờ chỉ muốn nghe với người mà thôi.
Đối với mẹ này, nàng từ nhỏ đã xem như mẹ ruột rồi. Nàng giờ có chút lưu tuyến, chỉ mong sau này có ngày gặp lại. Cũng có chút buồn buồn tự hỏi lòng vì sao mẫu thân ruột lại bỏ nàng ở nơi này, đi đến nơi kinh thành phồn hoa một mình. Trong lòng đắng đắng nhưng vẫn tự nhủ chắc người có lý do mới bỏ nàng ở đây, đã thế, nàng nhất định phải tìm người hỏi cho rõ lý do vì sao để nàng ở lại nơi đây?
Lưu thị lao nước mắt trả lời:
- Được, được, đi ngủ thôi.
Ngày hôm sau, mới giờ dần nàng đã vác tay nãy đi khỏi. Tay nãy lớn chứa vài bộ quần áo, lương khô và một số thứ, còn đựng cả tay nãy nhỏ chứa ngân lượng hôm qua. Mục tiêu của nàng là Túy hương lâu. Hôm qua là Hà tỷ tỷ hứa dạy nàng cách điều hương, nàng không thể không học nha~ Nàng rất thích hương, đặc biệt là hương ở Túy hương lâu càng thích hơn. Sau này không về được thường xuyên, nên ít ra cũng phải học một ít trước khi đi.
Trời giờ này còn sương sớm, nàng chạy lại đập cửa tiệm. Vì Túy hương lâu bán hương nên thức sớm hơn những tiệm khác, tuy chưa mở cửa nhưng mọi người bên trong đang dọn dẹp, bày đồ ra sạp bán. Nghe thấy tiếng đập cửa, một nha đầu nhỏ hơn A Ngọc hai ba tuổi chạy ra mở cửa. Nhìn thấy A Ngọc, nữ hài nhi đôi mắt sáng như sao, kéo nàng vào trong rồi đắng cửa lại. Nữ hài nhi đó hào hứng giới thiệu bản thân:
- Mỹ nhân tỷ tỷ, muội tên là Thiên Nhi, tỷ muốn mua loại hương nào cứ đi theo muội. Hôm nay là ngày đầu tiên muội làm việc ở đây, Hà tỷ tỷ rất tốt.
.
.
Bé gái đó nói hoài không thôi, nàng cũng không có cách chen ngang. Thiên Nhi kéo nàng vào trong giới thiệu đủ loại hương. Nào là Đàn thiên tế hương, chiết xuất từ các loại cỏ dại không biết tên, mỗi loại cho vào một ít, đun ba canh giờ rồi cho thêm Đàn hương vào, ngâm tiếp hai canh rồi đổ vào lọ là hoàng thành. Bạch xạ vũ hương, là loại hương liệu lấy từ lông gà rừng, xạ hương, tuyết trắng ngâm tan.
.
. Mỗi thứ điều có công đoạn phức tạp, nàng không biết làm sao tiểu nữ này biết được. Lúc quay lại nhìn thì tiểu nha đầu lâu trong tay áo ra một tờ giấy, tiếp tục đọc.
.
. Mặt nàng đen như than, đang ngưỡng mộ con bé chết đi sống lại thì thấy nó toàn đọc từ giấy ghi ra. Thật, mất mặt a~
Đọc một hồi dường như mọi miệng, nha đầu đó lấy nước uống rồi hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ thích loại nào a?
Nàng lúc này mới thương xót Thiên Nhi, nói:
- Ta không đến mua hương.
Dĩ nhiên, sau khi nghe câu đó, Thiên Nhi rất muốn khóc nha. Làm con bé giới thiệu cả buổi, thì ra không mua hương. Nàng cũng thật là, sau không nói sớm chứ? Thiên Nhi hỏi:
- Vậy tỷ đến đây làm gì vậy tỷ?
Theo như lời Hà tỷ tỷ nói với Thiên Nhi, ai đến đây điều mua hương cả, không mua hương vậy làm gì? A Ngọc sờ má Thiên Nhi nói:
- Ta đến tìm Hà tỷ tỷ, nếu không có Hà tỷ tỷ, vậy ta sẽ ở lại đây.
Thiên Nhi nghe nói A Ngọc sẽ ở lại, rất là vui a~ Thiên Nhi là người mới của Túy hương lâu, Hà tỷ tỷ cho nàng ta ở lại để coi sóc hương lâu. Ở một mình đối với một đứa bé mà nói là cực kì nhàm chán. Thêm Thiên Nhi lại là một bé gái, rất sợ ma quỷ a~ Thiên Nhi nắm tay A Ngọc bảo:
- Tỷ sẽ ở chung với muội, thật là vui quá. Phòng của muội ở đây, hai ngày nữa Hà tỷ tỷ mới đến, tỷ gắn chờ nha.
Vừa nói, Thiên Nhi vừa dẫn nàng vào một căn phòng, tuy không lớn nhưng rất thoải mái. Giường có mắc màng, cửa sổ thoáng che rèm hoa văn màu hồng hồng, đúng với một bé gái nhưng với nàng thì.
.
. có lẽ hơi.
.
. không phù hợp.
Tuy không thích, nhưng A Ngọc vẫn không có ý kiến, chỉ cười cười cho qua.
Dù sau vẫn là ở nhờ. Trong hai ngày, A Ngọc mượn mấy tờ giấy Hà tỷ tỷ viết cho Thiên Nhi. Thời đại này, giấy viết đã cãi tiến nhiều nhưng vẫn còn màu vàng úa chứ chưa trắng hoàn toàn. Nàng cũng biết, tuy trong giấy viết rõ ràng nhưng lại không rõ, nghe sơ qua thì dễ nhưng làm cực kì khó. Thời gian rãnh rỗi, nàng thường pha chế một số hương liệu đưa cho Thiên Nhi ngửi thử, kết quả Thiên Nhi suýt ngất tại chổ. Sau hai ngày khổ công nàng cuối cùng cũng làm ra chút thành tích. Đáng tiết Thiên Nhi không dám ngửi nữa.
Nàng chế ra một loại hương, đặc tính là ngửi vào sẽ ngất. Đó là lý do Thiên Nhi không dám ngửi. Thật ra nàng còn làm ra một loại hương khác ngoài loại ngửi là ngất kia, tạm thời đang cần người thử nghiệm. Bản thân nàng không dám tự ngửi.
Cuối cùng, ngày thứ ba Hà Uyển Nguyên cũng đã đến. Thấy A Ngọc thì giật cả người. Nhìn lại khách ở hương lâu thở phù nhẹ nhõm. Chắc là A Ngọc đã phải cực khổ kiềm nén tính hiếu thắng của mình lắm đây.
Hà Uyển Nguyên giao lại công việc cho người làm, còn nàng đi xem A Ngọc. Vào tới phòng điều hương, nàng mới biết suy nghĩ của mình khi nãy hoàn toàn sai lầm. A Ngọc không dọa khách của nàng chạy, chỉ phá muốn tan phòng điều hương mà thôi. Mặt Hà Uyển Nguyên xuất hiện mấy vạch đen, tự dằng lòng phải kiềm chế a~
A Ngọc thấy Hà Uyển Nguyên thì nghĩ ra một chuyện, hay là.
.
.
Chưa đầy một khắc sau thì nghe tiếng Hà Uyển Nguyên nói
- Cái mùi này.
.
. thật là kinh khủng a~
A Ngọc nghe xong cười cười, gãi gãi đầu nói
- Muội ấy nhằm lọ rồi.
A Ngọc định cho Hà Uyển Nguyên ngửi thử hương mới do nàng chế ra, nhưng không ngờ ấy nhằm lọ hương có mùi kinh khủng ngay cả Thiên Nhi cũng chạy mất. Nàng ấy trong túi áo ra một lọ khác. Đưa cho Hà Uyển Nguyên. Có lẽ lần này Hà Uyển Nguyên cảnh giác hơn, không đưa thẳng mũi ngửi mà mở ra để xa xa tránh cho trường hợp lúc nãy xảy ra lần nữa.
Khi mùi hương đó thoát ra khỏi lọ, cả A Ngọc và Hà Uyển Nguyên điều kinh ngạc. Hương thơm lúc ẩn lúc hiện, khi mở ra thực chất không nghe mùi đến một lúc lâu mùi hương mới thoát ra. A Ngọc vốn không nghĩ thành công như vậy, nàng chỉ đem đại tất cả hương liệu trong phòng bỏ vào rồi trộn lại thôi mà. Hà Uyển Nguyên thầm cảm thán khen nàng tài giỏi.
Hà Uyển Nguyên trấn lại tâm can gật đầu nhẹ.
Những ngày sau đó A Ngọc chỉ ở trong hương lâu học cách điều hương từ Hà Uyển Nguyên. Khoảng nữa tháng sau A Ngọc mới bắt đầu lên kinh thành.
Trong thời gian ngắn, A Ngọc hầu như học được hết các bí quyết pha chế hương liệu của Hà Uyển Nguyên. Đường lên kinh thành qua rất nhiều nơi. Hôm nay A Ngọc ghé lại một quán trọ ở nơi khá vắng vẻ.
Nơi đây có một con sông nhỏ chảy qua, hoa cỏ tươi tốt, chỉ có điều hơi nghèo. Chính vì có hơi nghèo nên giá tiền trọ, tửu quán điều rất rẻ. A Ngọc mua thêm nhiều lương khô một chút, gói vào tay nãy chuẩn bị xuất phát tiếp.
Sáng sớm, A Ngọc vác tay nãy, thẩy tiền cho tiểu nhị rồi ên đường. Đường đi này dọc theo một con sông rất dài nhưng hẹp.
Giữa trưa A Ngọc dừng chân, lấy nước dưới sông lên rửa mặt. Nàng phát hiện dưới sông có một chổ nước sôi sùng sục, nóng rát cả da tay. Múc lên bằng ống tre đựng nước, nước trong ống tre nguội lại bất ngờ, thậm chí còn lạnh nữa. Bản tính hiếu kì khiến nàng bị thứ này hấp dẫn, nàng ấy đá ném vào chổ nước đó. Ở dưới nước sôi mạnh hơn, thậm chí văng tung tóe lên bờ, A Ngọc vui tới mức muốn nhảy vào. Chỉ tiết nước quá nóng, nhảy vào chắc da sẽ lột ra.
Sau một hồi sôi không ngừng nghỉ, chổ nước đó tung lên, giữa nguồn nước là một đứa bé mặc áo vàng rực rỡ. Đứa bé đó búi hai nấm tóc hai bên, ngoài sau xỏa ra. Mặt mài thanh tú, chỉ có điều.
.
.
- Tại sao ngươi lại phá nhà ta?
Mặt đứa bé bổng trở nên khó coi, dường như sắp khóc.
Mời các bạn theo dõi chương tiếp theo. Đón xem nhân vật nhỏ tuổi này là ai? Đóng vai trò gì trong chuyện nhé!