Hàn Thiên tỉnh dậy , khẽ nhíu mày nhìn người con gái nằm bên cạnh .
Mày lại phạm sai lầm rồi Hàn Thiên , sao có thể như vậy , sao có thể phản bội Tiểu Oanh .
Anh đứng dậy kéo lại khóa quần , đôi tay đưa lên cài lại khuy áo , lấy chiếc áo khoác che lên người Tiểu Băng rồi bước ra khỏi phòng .
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến chủ tịch anh cũng có ngày không thể điều khiển chính suy nghĩ của mình , anh cảm thấy có lỗi . Nếu là trước đây thì không có gì đáng nói , nhưng bây giờ thì đã khác xa .
Tiểu Oanh Oanh rất ghét bị phản bội , và chính anh lại là người tái phạm lần thứ 2 .
Chiếc điện thoại trong tay chợt rung lên , trên màn hình hiện lên 1 dãy số lạ , Hàn Thiên sau 1 hồi chăm chú nhìn điện thoại rung lên điên loạn cũng chịu bắt máy . Đầu dây bên kia im lặng 1 hồi cũng phát ra âm thanh thiêu đốt lòng người .
- Hàn Thiên , em muốn gặp anh - Lời nói này , dù chết đi sống lại 1000 hay 1vạn lần anh cũng không thể lãng quên . Cảm giác lúc này khiến anh thấy an tâm vô cùng , ít nhất anh cũng biết cô đang an toàn ở nơi nào đó .
- Tiểu Oanh , em không bị thương gì phải không hả ? anh sẽ đến ngay , ở yên đó và chờ anh .
Hàn Thiên cúp máy , trên miệng nở nụ cười .
Tiểu Oanh Oanh , cuối cùng em cũng trở về với anh . Nhất định sẽ không để em có cơ hội biến mất thêm 1 lần nào nữa .
Tiểu Băng đứng sau cánh cửa , cả cơ thể run lên từng đợt . Nếu không phải là dựa dẫm vào bức tường thì e rằng đã ngã dập mặt xuống đất vì sự việc vừa sảy ra trước mắt cô .
Nhìn kìa Tiểu Băng , người con trai vừa ân ái với mày giờ đã chạy đi để gặp người ta . Đôi tay bóp chặt chiếc áo trong tay , hai mắt nảy lửa có thể thiêu đốt mọi thứ .
****************************************************************************************************************************
- Chát
Tiếng tát vang vọng khắp căn phòng , ánh mắt chĩa thẳng vào người con gái đang bị trói chặt
Máu từ vết thương trên đầu vẫn không ngừng nhỏ giọt lại nhận thêm 1 cái tát khiến khung cảnh trước mắt trở lên mơ hồ và lảo đảo
Hơi thở yếu ớt khẽ phát ra âm thanh - Tiểu ...
.
.
.
.
.
Băng .
.
.
.
.
.
đồ .
.
.
.
. ăn .
.
.
.
.
. cháo .
.
.
.
.
.
đá .
.
.
.
.
. bát
- Chát
- Hà Mi , tôi không ngờ cô lại ngu ngốc đến vậy . Tiểu Oanh Oanh không những chưa chết mà sẽ quay trở lại trả thù nữa , tôi định cho cô con đường sống nhưng bây giờ không được rồi . Nếu cô không chết , chắc chắn kế hoạch của tôi sẽ bị bại lộ
Tiểu băng tiến đến , trên tay là 1 con dao sắc nhọn những tia nắng chiếu vào làm nó phát ra thứ anh sáng huyền ảo .
- Tôi sẽ giúp cô tân trang lại nhan sắc trước khi ra đi , Hà Mi - trên môi nở nụ cười gian xảo .
Tiểu Băng lướt nhẹ con dao sắc bén trên gương mặt Hà Mi , 1 âm thanh từ gương mặt bị xé nát phát ra , kèm theo những tiếng hét đau đớn đến chết .
Ánh nắng vàng nhạt chiếu vào , khung cảnh ảm đạm đến rợn người . Tiếng " rẹt .
.
.
rẹt " vẫn phát ra không ngừng , máu chảy loang lổ thành 1 vũng . Khuôn mặt nát tươm vì những vết rạch chằng chịt trên gương mặt .
Tiểu Băng nhìn đôi tay đầy máu tươi của mình . Sắc mặt vẫn lạnh lùng và đầy căm phẫn . Nếu Tiểu Oanh Oanh mà ở đây vào lúc này , chắc kết cục sẽ còn thảm hơn như vậy gấp cả nghìn lần .
Hà Mi có trách thì trách cô quá ngu ngốc để Tiểu Oanh Oanh có sơ hở trốn thóa . Nhưng không sao , tôi sẽ tự giải quyết , còn cô thì cứ yên nghỉ đi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
hahaha .
Tiếng cười vang lên đầy hắc ám , con người này đã tiến thêm 1 cấp bậc mới , độc ác không có điểm dừng .
************************************************************************************************************************************
Hàn Thiên nhìn người con gái đang đứng trước mình , khuôn mặt mừng rỡ . Đôi tay xiết chặt lấy cô , cảm giác này thật tuyệt .
.
.
hạnh phúc và ấm áp .
Tiểu Oanh Oanh cũng muốn ôm anh nhưng cô đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình , cô không thể làm gì hơn ngoại trừ coi anh là kẻ thù không đội trời chung , phũ phàng đẩy chủ tịch đại nhân ra xa và nhìn anh với đôi mắt căm thù .
Đây là điều mà cô có thể làm vào lúc này , đã đến lúc để dẹp bỏ thứ tình yêu xa sỉ này qua 1 bên . Khuôn mặt bị băng lại 1 nửa nhưng vẫn không làm hình ảnh trong mắt anh bị mờ nhạt . Tiểu Oanh vẫn mãi là Tiểu Oanh dù có trở lên xấu xí thì trong mắt anh cô vẫn là người đẹp nhất.
- Hàn Thiên , tránh xa tôi ra - Cô đẩy anh ra 1 cách phũ phàng , ánh mắt nhìn anh không cảm xúc .
Chủ tịch đại nhận bị cô làm cho cứng đờ , người mà anh chờ đợi đã trở về nhưng ánh mắt lại trở lên lạnh lùng thấy lạ .
.
.
.
. không còn như trước kia .
Tiểu Oanh , em đang jận vì anh đã bỏ em ở lại phải không ? rốt cuộc phải làm như thế nào em mới chịu tha thứ cho anh
- Em đang rất ghét anh , rất giận anh , phải không ?
Phải . Tôi đang rất ghét anh , chỉ cần nhìn thấy anh là tôi lại thấy con người đó hiện ra , tôi hận cha anh và cũng hận cả anh .
Cô nhìn anh , trong ánh mắt lạnh tanh ấy là 1 dòng cảm xúc bị kìm hãm , cố luốt nước mắt chảy ngược vào trong . Trước mắt Hàn Thiên , Tiểu Oanh cô tuyệt đối sẽ không rơi bất cứ giọt lệ nào .
Đôi tay vững chãi giữ chặt lấy vai cô , ánh mắt ấy như đang nhìn thấu nội tâm Tiểu Oanh Oanh .
- Trả lời cho anh biết , em có yêu anh không hả ? , xin em đừng nhìn anh như vậy . Ánh mắt này làm anh thấy khó chịu .
Hai bàn tay của Tiểu Oanh cố nắm chặt lại như thể sợ sẽ chở lên yếu đuối . Là con người ai trả có lúc yêu đuối . Cố tỏ ra mạnh mẽ suốt 10 năm qua rồi , đã đến lúc sống thực với chính bản thân mình .
Cô yếu đuối không giám đối mặt với tình yêu mãnh liệt đang cồn cào trong tận đáy lòng , không giám nhìn thẳng vào đôi mắt màu cafe ấy .
Anh cúi người xuống , đôi tay kéo cô lại . Giữ chặt lấy cô trong vòng tay ,
đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt . 1 tình yêu mãnh liệt đến cháy bỏng .
-Tiểu Oanh , anh rất yêu em .
Tiếng nói ấy vẫn vang vỏng bên tai cô không ngớt , Tiểu Oanh cố đẩy tất cả ra khỏi đầu mình , cô lùi người lại .
.
.
.
. đôi môi khẽ mấp máy .
- Hàn .
.
.
.
Thiên .
.
.
. chúng ta không thể yêu nhau .
.
.
.
.
.
.
em .
.
.
.
không thể .
.
.
.
.
.
yêu .
.
.
. anh
Em xin lỗi .
.
.
.
. em xin lỗi .
.
.
.
.
. em không thể đáp lại .
.
.
. em không thể .
Cô cố chạy thật nhanh về phía trước ,
để lại 1 người phía sau đang chết sững .
Anh nhìn bóng dáng ấy ngày càng xa , cảm giác như vừa bị mất đi 1 thứ gì đó rất quan trọng . Cảm giác như người con gái ấy sẽ không bao giờ còn thuộc về anh nữa , mọi thứ như đổ xụp trước mắt . Tất cả mọi viễn tưởng về tương lai làm anh gục ngã trước hiện tai .
Tiếng mưa rơi rả riết , hình ảnh 1 người vẫn ngâm mình dưới cơn mưa , để rửa trôi nỗi buồn mênh mang khiến trái tim đang bị tổn thương lặng lề . Nhưng cũng chẳng thể hết yêu .
.
.
.
cũng chẳng thể hết buồn . Bởi lẽ nó quá đậm sâu , dành quá nhiều yêu thương , quan tâm , cho 1 người con gái .
*********
Cô gục xuống đất , chiếc vãy trắng bị ngấm nước làm những đường nét trên cơ thể được phô bày mờ ảo dưới ánh đèn đường bị mưa làm nhòe đi hư ảo .
Nước mắt tuôn trào dưới làn mưa lạnh lẽo .
Cố gắng xa anh là điều em có thể làm , nhưng cố gắng quên anh , thì thật sự rất khó .
Đôi chân ai đó dừng lại trước mắt cô . Tiểu Oanh Oanh ngẩng lên nhìn , những giọt mưa nhỏ vào mắt làm nhòe đi bóng hình 1 người .
Tiểu Phong cúi xuống , đôi tay bế cô áp vào khuôn ngực vững chãi của anh , giọng nói Tiểu Phong khiến cô thấy ấm áp . Đôi mắt khép lại chìm trong bóng tối tĩnh lặng .
- Nếu em buồn , hãy dựa vào vai anh . Nếu đau , hãy để anh cùng em hứng chịu . Tiểu Oanh .
.
.
.
.
.
anh rất.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
yêu.
.
.
.
.
.
.
.
em .