Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 174,824
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Đến gần khuya , Lạc Ân đột nhiên phát sốt , Ngô Thiên Kỳ đã chườm đá cho cô nhưng cũng không bớt chút nào , dù anh có gọi bao nhiêu lần cô cũng không tỉnh lại. Hết cách , Ngô Thiên Kỳ cầm lấy mấy viên thuốc , uống một ngụm nước rồi áp môi mình lên đôi môi Lạc Ân , đẩy những viên thuốc vào miệng cô , chờ cô nuốt xuống , anh lại đẩy vào miệng cô hớp nước mát lạnh.

"Khụ...

.

khụ.

.

.

" - Lạc Ân ho khan vài tiếng , Ngô Thiên Kỳ cầm miếng dán hạ sốt dán lên trán cô . Cô hôn mê cũng gần 3 tiếng , anh đều bên cạnh canh chừng , mỗi lần Lạc Ân thều thào than , anh đều nghĩ cách khiến cô đỡ mệt.

.

Cơn sốt này rốt cuộc giày vò cô đến bao giờ ?

Lạc Ân mơ màng mở mắt , cả khuôn mặt đỏ bừng vì sốt , khẽ gọi "Kỳ ca ca.

.

.

Kỳ ca ca.

.

.

.

"

Nghe tiếng gọi nhẹ hẫng như không khí , Ngô Thiên Kỳ quay đầu lại.

.

.

Lạc Ân lại nói "Tại sao anh không trả lời thư của em ? Có phải anh.

.

.

không cần em nữa ?"

Ngô Thiên Kỳ ngây người ngồi nhìn cô , Lạc Ân sốt đến nỗi mê sảng. Nói những điều từ bao năm qua luôn giấu trong lòng "Ba năm.

.

.

Lạc Ân đều đặn gửi thư cho anh , nhưng anh một chút hồi âm cũng không có.

.

.

"

Ngô Thiên Kỳ đau lòng nắm lấy tay cô áp vào mặt mình , bàn tay cô nóng rát , càng làm anh thêm đau xót "Ân Ân , là anh không tốt , nếu lúc đó anh quay lại cô nhi viện mỗi ngày thì có thể nhận được thư của em.

.

.

Anh xin lỗi.

.

.

"

"Kỳ ca ca.

.

.

có phải anh.

.

.

không cần Ân Ân nữa ?"

"Anh cần.

.

.

.

cả đời này anh chỉ cần Ân Ân.

.

.

"

Từ khóe mắt Lạc Ân tuôn ra một làn nước trong , cô vẫn nghĩ đây chỉ là mơ .

. Giọng nói trở nên nặng trĩu "Kỳ ca ca.

.

.

"

"Ừ.

.

.

"

"Có thể ôm em không ?"

"Được.

.

.

"

Ngô Thiên Kỳ ngồi trên giường , vòng tay nâng Lạc Ân dậy , để cô ngồi dựa vào lòng mình , Lạc Ân khẽ cất tiếng "Có thể hát cho em nghe không ?"

"Hát sao ?"

"Phải , lúc nhỏ anh từng hát em nghe , bài ca có giai điệu rất nhẹ nhàng.

.

.

Có thể hát lại không ?"

"Được.

.

.

"

Ngô Thiên Kỳ ôm chặt lấy Lạc Ân , nhẹ nhàng cất lên lời bài hát. Đó là bài hát lúc nhỏ Ngô Thiên Kỳ đã hát cho cô nghe , dù là vui hay buồn anh cũng đều hát bài ca này.

.

.

*Thật ngọt ngào, nụ cười của em hết đỗi ngọt ngào

Tựa như đóa hoa chớm nở trong gió xuân

Chớm nở trong gió xuân

Anh đã gặp em ở đâu, ở đâu nhỉ?

Nụ cười của em trông quen thuộc thế này !

Anh nhất thời không nhận ra

À ~ Là trong giấc mơ !

.

.

. .

.

.

Là em, là em, người anh gặp trong mơ là em

Anh đã gặp em ở đâu, ở đâu nhỉ?

Nụ cười của em trông quen thuộc thế này

Anh nhất thời không nghĩ ra

À ! Là trong giấc mơ.

.

.

.

[Lời dịch bài hát Điềm Mật Mật (甜蜜蜜/Tian Mi Mi) - Lộc Hàm (Luhan)].

Giọng hát của Ngô Thiên Kỳ rất trầm ấm lại chất đầy yêu thương , tựa hồ giống như lúc nhỏ , điều đó khiến cô có chút buồn phiền , nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

.

.

từ từ thiếp đi.

.

.

Ngô Thiên Kỳ ôm cô trong lòng , nỗi thống khổ trong lòng lại dâng lên , khiến hốc mắt đỏ dần , tuôn ra một làn nước trong veo.

.

.

Đối với Ngô Thiên Kỳ đây như một hi vọng nhỏ , nhiều năm như thế trong lòng cô vẫn nhớ đến anh.

.

.

-----

Sáng hôm sau vì khá đói nên Lạc Ân tỉnh dậy , dù vẫn mệt nhưng cũng đỡ hơn hôm qua , rửa sạch mặt , cô khoác áo bước xuống nhà.

.

. Hôm qua , Lạc Ân đã mơ một giấc mơ rất lạ , được nghe người đó hát bài ca lúc nhỏ.

.

.

nhưng cô lại quá mệt không thể hỏi anh những gì muốn hỏi trong mấy năm qua.

.

.

Bước xuống bếp , Lạc Ân đã nhìn thấy Ngô Thiên Kỳ đang cắm cúi nấu cháo.

.

.

Phải rồi.

.

.

mấy ngày nay đều do anh nấu cơm.

.

.

Lạc Ân ngập ngừng gọi tên anh "Thiên Kỳ.

.

.

!

"

Ngô Thiên Kỳ bất ngờ quay lại , đăm đăm nhìn Lạc Ân. Lần đầu tiên nghe cô gọi tên nên anh có chút ngạc nhiên "Em xuống đây làm gì ? Nếu đói , tôi sẽ đem cháo lên phòng cho em.

"

Lạc Ân kéo ghế ngồi xuống , hai tay chống cằm "Nằm một chỗ rất mệt.

.

.

"

Ngô Thiên Kỳ đi ra sofa cầm chiếc áo khoác to rộng ấm áp , ép cô mặc vào "Mặc thêm áo , em chưa khỏi hẳn.

"

Lạc Ân cũng biết nghe lời , xỏ hai tay vào áo , chiếc áo khoác to rộng như một cái mền bao bọc lấy cô , cánh tay áo dài tới nổi không thấy bàn tay nhỏ nhắn của Lạc Ân , cô ngồi chống cằm , chờ đợi Ngô Thiên Kỳ múc cháo "Thiên Kỳ , tôi đói.

.

.

"

Ngô Thiên Kỳ quay lưng về phía cô , khóe miệng khẽ giương , từ hôm qua đến giờ không biết anh đã nghe bao nhiêu tiếng "Tôi đói" của cô. Đưa tay tắt bếp , Ngô Thiên Kỳ múc ra một tô cháo để trước mặt cô , kéo ghế ngồi đối diện.

Lạc Ân chìa tay lấy thìa , nhưng dù có cố kéo tay áo lên , bàn tay cô vẫn không thể vươn ra khỏi tay áo. Ngô Thiên Kỳ mỉm cười , cầm thìa múc cháo đút cho Lạc Ân , ôn tồn nói "Không ngờ em lại nhỏ con như vậy , để tôi giúp em , há miệng ra !

"

Lạc Ân liếc anh một cái , bĩu môi bất mãn"Là anh quá to mới đúng , đúng là đồ quái vật khổng lồ.

.

"

"Mau ăn đi.

"

Lạc Ân nhìn thìa cháo trước mặt , ngập ngừng một lúc. Thấy vậy Ngô Thiên Kỳ lại lên tiếng "Nếu không mau ăn , tôi sẽ ăn hết đấy.

"

Hết cách , Lạc Ân đành há miệng nhận lấy thìa cháo thơm ngon , nhai một cách rất thỏa mãn , thực sự rất ngon , lại có hương vị rất quen thuộc.

.

.

? "Rất ngon.

.

.

"

Được Lạc Ân khen ngợi , Ngô Thiên Kỳ nhất thời vui vẻ nhếch miệng cười , vẻ mặt rất dịu dàng , múc thêm thìa nữa đút cho cô "Tôi đặc biệt nấu cháo thịt bò cho em đấy !

"

Lạc Ân tròn mắt nhìn anh , nụ cười của Ngô Thiên Kỳ quá đỗi ngọt ngào , lại rất tươi , lần đầu tiên Lạc Ân nhìn thấy anh cười.

.

. Nụ cười chất đầy yêu thương , nhất thời khiến cô nhớ đến một ai đó . Lạc Ân buột miệng nói "Thì ra anh cũng biết cười.

"

Ngô Thiên Kỳ nhếch miệng cười , không trả lời , tiếp tục đút cho cô. Nụ cười của anh từ trước đến nãy chỉ dành mỗi cô.

.

.

--- ---

Ăn xong , Lạc Ân lại đi lên phòng , dù rất chán nhưng cô không biết làm gì hơn ngồi đọc sách , xem lại những gì Ngô Thiên Kỳ dạy , được một lúc , Lạc Ân lại đi ra ngoài.

Bên ngoài , Lạc Dương chợt mở cửa đi vào , vì lo lắng cho Lạc Ân nên anh về nhà xem thử , vừa thấy anh Lạc Ân đã chạy đếm choàng qua cổ anh , vui vẻ nói "Anh !

"

Lạc Dương bật cười "Có chuyện gì ?"

Lạc Ân cất tiếng , đưa hai tay ra "Tiểu Bạch của em !

"

"Tiểu Bạch ?" - Lạc Dương nhíu mày , anh không hiểu cô đang nói về vấn đề gì.

Cô nhẫn nhịn nói lại một lần nữa "Con chuột Hamster của em , không phải anh đã đem về sao ?"

"Không , anh còn không biết em có nuôi Hamster.

"

*Đùng ! Trong đầu cô như vừa nổ tung , anh trai cô không biết , vậy có nghĩa Ngô Thiên Kỳ đã nói dối. Lạc Ân tức giận xông thẳng lên tầng hai , không chút dịu dàng đạp cửa đi vào.

Thấy em gái mình mạnh bạo như thế , Lạc Dương lo lắng đi theo "Em chưa khỏe hẳn đừng làm như vậy.

"

Vừa bước vào phòng Ngô Thiên Kỳ , cô đã thấy anh ngồi ngủ trên bàn , trên mặt bàn bày đầy đống tài liệu.

.

.

Lạc Dương nhướn người lên phía trước "Cậu ấy ngủ rồi sao ?"

"Hừ , Này.

.

.

" - Lạc Ân vừa hét lên đã bị Lạc Dương chặn lại "Để Thiên Kỳ ngủ.

"

"Nhưng anh ta.

.

.

"

"Tiểu Ân , hôm qua cậu ấy chăm sóc em cả đêm sao ?"

"Hử ?!

" - Lavj Ân nhíu mày nhớ lại , mỗi lúc cô mơ màng mở mắt đều thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh nhưng cô lại nghĩ đó là mơ ? "Em không biết , chỉ là có cảm giác ai đó bên cạnh thôi.

"

"Là Thiên Kỳ , sáng sớm.

. khoảng 2 giờ cậu ấy đã nhắn tin cho anh , 4 giờ lại gọi tiếp.

.

.

Vậy.

.

.

cả ngày hôm qua cậu ấy chỉ ngủ 2 tiếng ?!

" Lạc Dương nhớ rõ , lúc đó anh còn ngủ , anh có thói quen tắt chuông điện thoại khi ngủ.

Lạc Ân trầm mặc một chút , lúc nãy chỉ mới 6 giờ anh đã dậy nấu cháo cho cô.

.

. Ngô Thiên Kỳ vì cô mà thức cả đêm điều đó làm cô có chút cảm động.

"Đây chẳng phải là.

.

.

" - Lạc Dương bước đến bàn làm việc , cầm một tờ giấy lên xem , anh phát hiện là những thông tin về bệnh PTSD , còn có tài liệu ôn tập cho đợt xét duyệt kiểm tra sắp tới của thực tập sinh.

. Ngô Thiên Kỳ đã cất công soạn cho Lạc Ân. Khóe miệng anh khẽ giương.

"Anh , mau đỡ anh ta lên giường.

"

Lạc Dương đưa tay nâng người Ngô Thiên Kỳ , cố vác lên giường một cách nặng nhọc . Xem ra không chỉ hôm nay mà hôm qua Ngô Thiên Kỳ cũng thức trắng nên mới ngủ như chết thế này , từ trước đến nay tai anh rất nhạy , khi ngủ chỉ cần một tiếng động nhỏ hoặc có người chạm vào người Ngô Thiên Kỳ , anh sẽ lập tức tỉnh dậy.

"Tiểu Ân , đi ra ngoài thôi. Để cậu ấy ngủ , em cũng về phòng nghỉ đi. Anh đi nấu bữa trưa.

"

"Bữa trưa ? Bây giờ chỉ mới 9 giờ.

"

"Anh nấu sẵn , khi nào đói em hâm lại rồi ăn , để Thiên Kỳ nghỉ đi. Anh chỉ ghé nhà một chút thôi.

"

"Ồ.

" - Lạc Ân gật gù , đi ra ngoài. Lạc Dương đưa tay xoa đầu cô "Em nên đổi cách xưng hô đi , Thiên Kỳ là bạn anh , còn là giáo sư của em tức là trưởng bối. Đừng xưng hô trống không như vậy.

"

Lạc Ân trả lời "Vâng.

" , tuy đã gật đầu nhưng không có nghĩa cô sẽ làm theo . Nếu Ngô Thiên Kỳ không còn đáng ghét nữa thì cô có thể suy nghĩ lại.

"A , anh à , chở em đến tiệm thú cưng gần bệnh viện đi , em phải đón Tiểu Bạch , để ở đó hai ngày rồi .

" Lạc Ân chợt nhớ đến Tiểu Bạch nên đi xuống bếp , kéo áo Lạc Dương.

Lạc Dương nhàn nhã trả lời "Em chưa khỏi hẳn , đừng đi ra ngoài.

"

"Anh à , chỉ một chút thôi ! Em chỉ gửi Tiểu Bạch ngày hôm qua , chắc ông chủ đó sẽ bỏ đói nó đấy.

"

"Không được.

"

"Anh.

.

.

" - Lạc Ân nằng nặc đòi đi , càng nói càng lắc mạnh áo anh đến nỗi nó gần muốn rách. Lạc Dương hết cách đành gật đầu "Đi lên phòng lấy áo khoác đi.

"

Nghe Lạc Dương nói vậy , Lạc Ân vui mừng chạy lên phòng , còn anh thì thở dài chán nản , nếu không phải chiếc áo anh đang mặc là do Dương Minh Dung tặng thì dù cô có kéo rách áo anh cũng không đồng ý.

.

.