- Sao ? Người đó là ai ??? Nói đi nói đi - Aoko không thể chờ được nữa
_ Người đó ...
.
. là .
.
. là .
.
.
_ AI ?
_ Hoàng .
.
. hoàng tử Kudo Shinichi - Ran nói một cách khó khăn
_ Hả ả ả ả ả ???????????? - Gương mặt hào hướng của Aoko từ lúc nào đã trở nên ngạc nhiên đến tột độ . - Cái gì vậy hả Ran ? Mình có nghe lộn không hả Ran ? Kudo Shinichi là sao hả ????? - Aoko lay nhẹ vai Ran
_ Là sao ? Bệnh tim thì liên quan gì đến Shinichi ??? - Ran hỏi một cách rất ngây thơ
_ Không phải bệnh tim mà là bệnh tương tư đó ngốc ! Không lẽ Ran chưa từng yêu sao hả ? - Aoko
_ HẢ ? Bệnh tương tư ? Yêu sao ? .
.
.
.
. - Ran ngây thơ ngẫm nghĩ
_ Sao hả ? Biết chưa ? - Aoko hỏi
_ Nó .
.
.
. Là cái gì vậy ????
RẦM ! - Aoko té ghé khi vừa nghe xong câu nói trớt qướt của Ran - Trời ơi Ran ! Ngốc thì cũng ngốc vừa thôi chứ ! Ngay cả yêu mà cũng không biết nữa .
.
.
. Bộ .
.
.
. Ran chưa từng rung động với chàng trai nào sao ? - Aoko hỏi lại
- .
.
.
.
.
. - Ran lắc nhẹ đầu
_ Yêu hả ? Thực ra thì cũng khó mà giải thích được nó như thế nào .
.
.
.
. Ran phải tự khám phá nó thôi . Vui có , buồn có , .
.
. nói chung yêu rồi thì có nhiều cảm xúc lắm . - Aoko phân tích
_ Vậy .
.
.
.
. Aoko yêu rồi hả ? Sao nói rành vậy ???? - Ran hỏi lại một câu khiến Aoko đỏ hết cả mặt
_ Bậy bạ ! Cái .
.
.
. cái này mình chỉ nghe những người khác nói thôi . Nhưng quay lại chủ đề .
.
.
. Tại sao Ran lại .
.
.
. yêu Kudo vậy ! - Aoko tò mò
_ Hả.
.
.
.
. Ao.
.
.
. Aoko hỏi khó quá ! Nhưng .
.
. chắc gì là " yêu " chứ ! Toàn là đoán mò - Ran chối
_ Đoán mò cái gì !
? Cái này nói lên hết rồi còn gì ? he he - Aoko chỉ vào tim Ran
_ Cò thể mình bị bệnh tim mà !
!
! - Ran cố sức
.
.
.
.
.
.
.
.
. VÀ cứ thế , họ tranh cãi với nhau về vấn đề này đến gần trưa . Còn về phần của anh chàng hoàng tử đẹp trai nhưng bất thường của chúng ta .
.
.
.
Bầu trời trong xanh yên tĩnh , những đám mây cuốn theo chiều gió bay lượn tự do .
.
.
.
.
.
. Thật tự do .
.
.
.
. Trong khi anh chàng Shinichi đang lén lúc dòm trước ngó sau . Đang chuẩn bị trèo lên ngựa thì bị nắm cổ lại .
.
.
.
- Bé Shin yêu " quái " của mẹ đi dâu đó !
? - Không ai xa lạ , là bà mẹ nhí nhảnh .
.
.
.
. Kudo Yukiko
_ A .
.
.
. Mẹ , con .
.
.
. con đi .
.
.
. À .
.
. Con đi vào rừng săn thú ! - Shinichi chọn đại một lý do cho mình để chuồn khỏi bà mẹ quái dị
_ Ủa .
.
.
. Mẹ nhớ là đường vào rừng là phía này mà ta ! - Yukiko chỉ tay về phía đối diện - Còn cái đường này đi đâu ta ? Hình như là về cung của bé Aoko thì phải - Cô giả giọng ngây thơ liếc con trai mình cười tinh ranh
_ A .
.
.
. À .
.
. Thực ra con .
.
.
. con đi .
.
.
. - Shinichi bít đường thoát
_ Thôi đi ! " Con đi qua gặp Aoko " Nói như vậy thì con có đi 1000 năm mẹ cũng không nói gì
_ Thì .
.
. thì đúng rồi đó ! Con .
.
. đi gặp Aoko ! - Shinichi nói rồi phóng lên ngựa chạy đi , che giấu đi bộ mặt đỏ như quả cà chín đỏ
_ Wow ! Tiến triển nhanh ghê nhỉ ! Mới hôm nào còn cãi nhau ầm ầm , vậy mà hôm nay còn chủ động gặp người ta nữa ! - Yukiko đứng đó nhìn theo con trai , nói thầm
Shinichi cứ thế mà phi ngựa đi ! Đi thật nhanh .
.
.
. Không hiểu sao .
.
.
. Mỗi khi nhớ đến cô , anh không sao ngăn chặn được trái tim , nó cứ đập loạn cả lên . " Tại sao lại thế nhỉ ? Cô ấy là thế thân của Aoko , Nếu mình không thích Aoko thì tại sao lại muốn kết thân với cô ấy chứ ? " Anh đã cố tìm ra câu trả lời nhưng .
.
.
. Quả thật đó là câu hỏi khó nhất mà anh từng gặp . Cô mang cho anh cảm giác ấm áp , một cảm giác mà anh chưa từng có .
.
.
. Cô cứ như là thiên thần mà ông trời đã ban cho anh vậy .
.
.
. Ngay lần gặp đầu tiên , anh đã bị hút hồn bởi cô .
.
.
.
. Cô thật xinh đẹp , thật quyến rũ .
.
.
.
. Một sự quyến rũ kì lạ .
.
.
. Tại sao cô không phải là công chúa ? Tại sao cô lại là một thường dân ??? nếu cô là công chúa thì cô sẽ thắng hết tất cả các công chúa của các nước .
.
.
.
. Dáng người mảnh mai , gương mặt hiền hậu , mái tóc đen huyền mùi hoa oải hương , .
.
.
.
. Cô xứng đáng với cuộc sống một công chúa hơn là một thường dân cực khổ .
.
.
.
.
Mãi suy nghĩ mà không hay đã đến hoàng cung .
.
.
.
. Anh bước vào , sau khi chào hỏi đức vua Nakamori xong , Anh bước lên lầu , phòng của Aoko .
.
.
.
. Khi bàn tay sắp chạm vào nắm cửa .
.
.
.
.
_ Còn chối à ! Mình chắc chắn luôn !
!
!
! Ran biết yêu rồi - Giọng nói lanh chanh vang ra ngoài cửa
_ Không phải đâu mà ! Mình còn chưa biết yêu là gì ? - Giọng nói nhẹ nhàng phản kháng lại .
_ Thì bây giờ Ran biết rồi đó !
!
! Nhưng có một cái khiến mình không hài lòng .
.
.
. Tại sao .
.
.
. tại sao .
.
.
. NGƯỜI ĐÓ LẠI LÀ CÁI TÊN KUDO SHINICHI CHỨ HẢ ???? HẮN CÓ CÁI GÌ ĐÂU - Aoko búc xúc
_ Aoko à ! Đừng có nói linh tinh ! Mà bạn la lớn quá lỡ có ai nghe thì sao ? Thôi bỏ chuyện đó đi ! Hôm qua , mình nghe Kudo nói là hôm nay có cái buỗi tiệc giao lu gì đó thì phải ! - Ran lãng qua chuyện khác
_ À ! LÀ buổi tiệc giao lu với các tiểu thư , công tử với các nước khác . Nhưng không quan trọng lắm đâu ! Ran cứ nói là mệt , không đi được là xong - Aoko nói
Shinichi đứng ở ngoài , nói chung là anh đã nghe hết cái chuy65n tương tư của Ran . Mặt mày đỏ ửng , tim không ngừng đập . Nhưng rồi khi lấy lại được bình tĩnh . anh dùng tay gõ cửa .
.
.
.
Không lâu sau , Ran bước ra mở cửa .
.
. Cánh cửa mở ra , không thấy bóng dáng Aoko đâu
_ Ơ , K.
.
.
Kudo ??? - Ran ngạc nhiên
_ Ủa , lúc nãy còn nghe cái giọng lanh chanh của nhóc lùn kia mà - Shinichi nói , gỉ ngây thơ
_ Ê ! AI LÙN HẢ ! COI CHỪNG TÔI ĐÓ !
!
!
! - Aoko từ nóc nhà leo xuống
_ Ồ ! Cô công chúa leo nóc nhà đây rồi ! - Shinichi khiêu khích
_ Thôi nha ! tôi hôm na không thích cãi à ! Ran hôm nay không được khỏe nên tối nay sẽ không đi dự tiệc .
.
. À , Nếu được thì lát nữa anh dẫn Ran đi đâu đó chơi đi nha ! - Aoko nói , đẩy Ran ngã vào người Shinichi .
.
.
.
.
. - Tôi về đây !
Sau khi Aoko đi khỏi được vài phút , Shinichi lên tiếng .
.
.
.
. " Bộ .
.
.
. Hôm nay , cô không khỏe sao ? Bị gì à ??? " Shinichi nói một cách ngượng ngùng ( Vì cái ngã của Ran lúc nãy chứ gì )
_ À.
.
.
.
. Tôi , chỉ là hôm qua không ngủ được nên hôm nay hơi mệt thôi ! - Ran cũng chẳng khác Shinichi
_ Hay là tôi dẫn cô đi chơi một vòng nhé ! - Shinichi ngỏ lời
o0o
Và sau đó , Shinichi đến một vườn hoa rất đẹp , đẹp mà không thể nào đẹp hơn được nữa .
.
.
.
. Một khu vườn rộng lớn với hàng ngàn bông hoa đủ loại .
.
.
.
.
_ Wow ! Đẹp quá ! Tôi chưa từng thấy nơi nào đẹp như nơi này ! - Ran dang 2 tay ra tận hưởng làn gió trong lành . Shinichi nhìn Ran , nở một nụ cười ấm áp
Họ đi dạo khắp khu vườn , trò chuyện rất tự nhiên , vui vẻ . Và sau đó , Shinichi dắt Ran lên một ngọn đồi nhỏ , nơi đó có thể nhìn thấy toàn khu vườn .
.
.
. Với những bông hoa đủ sắc màu , Shinichi trầm ngâm nhìn Ran vui đùa với những chú bướm , những cánh hoa .
.
.
.
. Sau một hồi , cảm nhận được sự yên lặng đang bao trùm lên 2 người , Shinichi lên tiếng .
.
.
.
.
_ Dù gì .
.
.
. cũng đã ba ngày cô ở trong cung rồi .
.
.
. Cô thấy thế nào ? - Shinichi kiếm đại một lí do để nói
_ Ừm , Tôi cũng đã quen dần với cung sống ở trong cung rồi , nhưng đôi lúc cảm thấy không tự nhiên .
.
.
.
. - Ran nói , rất nhẹ nhàng
_ Rồi cô sẽ thấy thôi ! Làm công chúa còn cực hơn cô nghĩ nhiều - Shinichi nói
- Bộ .
.
.
.
. Anh làm rồi hả ? Sao biết ??? - Ran buông ra một câu chọc anh chàng này
_ Này , này .
.
.
.
.
_ Anh có ghét tôi không ? - Ran chợt hỏi