Sáng hôm sau ...
.
Ở nhà Aoko à không nhà Ran .
.
.
.
6:00 a.
m
Aoko thức dậy và bước ra khỏi chiếc giường nhỏ bé . Một ngày mới lại đến rồi , nhưng cô không cảm thấy vui đâu .
.
. Cô ước sao thời gian ngừng trôi .
.
. Hãy cứ lặng im như thế , càng lâu càng tốt .
.
.
.
- Vậy là .
.
. Chỉ còn 2 ngày thôi .
.
. - Aoko lẩm bẩm , trông cô không có chút sinh lực nào .
.
. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ , khung cảnh bây giờ thật đẹp .
.
. những ngọn gió nhè nhẹ thổi những cánh hoa anh đào bay phấp phới .
.
. Những tia nắng đầu tiên len lỏi vào khe cửa .
.
. Khung cảnh này , nếu là cô của lúc trước thì cô sẽ nói " Trời đẹp như vậy thì phải chạy nhảy , leo trèo mới thích chứ !
? " Đó là cô .
.
. lúc cô còn như một đứa trẻ , lúc cô chưa biết yêu là gì
Giờ thì khác rồi , cô đã thay đổi .
.
. Vì anh .
.
. Anh khiến cô phải đau khổ thế này .
.
. Anh khiến cô hi vọng thật nhiều rồi thất vọng cũng không ít .
.
.
. Yêu là vậy sao ? Yêu là phải đau như vậy sao ??? Muốn ngừng yêu anh thì lại yêu anh nhiều hơn .
.
. Mọi lời nói , mọi cử chỉ cũng điều hướng đến anh .
.
. Tại sao vậy ? Ước gì những chuyện này chưa từng xảy ra . Ước gì những chuyện này .
. không phải là thật . Chỉ như một giấc mơ thôi .
.
. Có được không ? " Làm ơn có ai đó đánh thức tôi dậy đi có được không ? "
- Ran .
. - Tiếng nói của một người phụ nữ , trông có vẻ yếu ớt
- Ơ .
.
. - Aoko giật mình rồi vội lau đi dòng nước mắt . Người vừa gọi cô là " Eri " có thể nói đó là người đầu tiên cô gọi là " mẹ "
- Mẹ gọi con có chuyện gì ạ ? - Aoko cố gượng lên một nụ cười
- À .
.
. Cũng không có gì , nhưng sao mắt con sưng quá ! Con khóc à ? - Eri lo lắng
- Dạ , không phải đâu , là tại tối qua con thức khuya quá đó thôi . Mẹ đừng lo - Aoko gãi đầu
- .
.
.
.
.
. - Eri im lặng nhìn chằm chằm vào Aoko với đôi mắt nghiêm nghị .
.
.
.
2 phút .
.
. Không có ai lên tiếng
5 phút .
. Vẫn thế , Aoko quay đi né tránh ánh mắt đó
7 phút .
. Ánh mắt Eri vẫn không di chuyển
- Có chuyện gì mà mẹ cứ nhìn chắm chằm vào con thế ? - Không thể chịu được sự im lặng này , Aoko lên tiếng
- .
.
.
.
- M .
.
. Mẹ .
.
. - Cô cảm thấy có một sự bất an trong ánh mắt đó
- Mẹ có chuyện muốn nói với con , Muốn nói rất nhiều .
.
. Nhưng con phải thành thật trả lời mẹ - Eri nói
- T.
.
. Thì mẹ cứ nói đi
- Từ cái ngày , con bước vào ngôi này .
.
. Ta đã biết , Con không hải là Ran .
.
.
- Ơ ? M.
.
. mẹ à ? Không phải đâu - Aoko hoảng hốt , sẽ thật tồi tệ nếu có thêm một người nữa biết được chuyện .
.
.
.
- Chối cũng vô ích , Ran là con ta .
.
. Ta có thể nhận ra nó dù cho nó có biến dạng đi nữa .
.
. Ta không trách con đâu .
.
. Nhưng hãy kể cho ta biết .
. Chuyện gì đã xảy ra .
.
.
. Con , con là Aoko .
.
. có đúng không ??? - Eri nói .
.
. Bà nhìn Ran với một ánh mắt đau buồn , tiếc nuối .
.
.
- Ơ , cô biết con sao ??? - aoko ngạc nhiên
- Con là Aoko Nakamori , là công chúa của vương quốc này
- .
.
. Dạ đúng , là công chúa suốt ngày bị nhốt trong cung .
.
. rồi một ngày khi trốn khỏi hoàng cung , con đã gặp Ran và chúng con đã hoán đổi thân phận cho nhau , Cô không cần phải lo đâu .
.
. Chúng con chỉ làm thế thân cho nhau 1 tuần thôi và .
.
. bây giờ .
.
. Bây giờ chỉ còn 2 ngày thôi . Ran sẽ sớm trở về thôi .
.
.
Eri nhìn Aoko một cách chăm chú , nghe lời Aoko kể .
.
. nó ngợi lên một cái gì đó .
.
. BÀ hiểu cảm giác của cô lúc này .
.
. Bà không trách phiền hay dữ dữ gì .
.
.
. bà dành cho cô một ánh mắt trìu mến , một ánh mắt của một người mẹ dành cho con .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Chuyện là như vậy đấy ! Lúc Ran về .
.
. Cô đừng trách Ran nhé ! Tất cả là tại con .
.
.
- Ta sẽ không tránh ai đâu . Vậy là sau 2 ngày thì con sẽ đi sao ? .
.
. Đã đóng kịch rồi thì hãy đóng cho tốt , con hãy vẫn tiếp tục gọi ta là mẹ nhé !
?
- Dạ ! Mẹ !
!
!
- Bây giờ .
.
. Có một số chuyện mẹ muốn nói với Kaito , phiền con .
.
. đến kêu cậu ấy qua đây được không ? ( Bệnh của cô Eri vẫn chưa hẳn là khỏi vì vậy vẫn chưa đi đứng được )
- DẠ !
Aoko bước đi , trong lòng thở phào nhẹ nhõm .
.
.
. Cô có phần ghen tị với Ran , cô ấy có được một người mẹ tuyệt vời .
.
. Có tấm lòng bao dung .
.
. Thật là hạnh phúc nhỉ ? Trong đời cô , cô chỉ mong được một lần nhìn thấy mẹ . Nhưng có lẽ sẽ không có chuyện đó đâu . Vì theo như lời bố kể thì sao khi sinh cô ra , mẹ cô đã mất vì kiệt sức .
.
.
.
.
Cuộc sống của thường dân tuy cực khổ nhưng thật là thú vị .
.
. Được thoải mái làm những gì mình thích , thì hay biết mấy . Nếu cô là một người bình thường thì sao nhỉ ? mỗi ngày cô sẽ xách cặp đi học chứ không cần mỗi ngày có người đến dạy dỗ từng chút một . Nếu là người thường thì sẽ không có những luật lệ nghiêm khắc . Và .
.
.
. Biết đâu .
. Nếu là người thường .
.
. THì anh sẽ cho cô một cơ hội . Anh sẽ không xa lánh cô với cái ký do " Người thấp hèn như tôi không có tư cách đứng gần một công chúa " .
.
.
. Lại nữa rồi , mỗi khi nhắc đến anh .
.
. trái tim cô lại như vậy , nó đau quá ! Như ngán mũi dao đâm thũng xuyên trái tim nhỏ bé mong manh này