" Cạnh "
- Hả ? - Aoko giật mình nhìn lại chỗ phát ra tiếng động - Là anh sao ??? - Cô chuyển sang một giọng trầm buồn khi nhận ra người đó là Kaito
- Ừ ! Tôi - Kaito nói tỉnh bơ
- ...
.
.
.
.
- Sao hôm nay hiền thế ? Không nghịch phá như mọi ngày đi ! - Kaito khiêu khích
- Đừng có chọc tôi được không ? Ku.
.
.
Kuroba - Aoko nói
- Hả ??? Cô vừa gọi .
.
. Kuroba ? - Kaito hỏi lại
- Ừ ! Thì họ của anh là Kuroba thì tôi gọi Kuroba ! KHông được à !
?
- Không , vì cô vẫn hay gọi tôi là Kaito .
.
.
.
- Nhưng .
.
. Chẳng phải .
.
. anh luôn khó chịu khi tôi gọi như vậy sao ???
- Hồ.
.
.
Hồi nào đâu chứ ! Cái tên là để gọi mà .
.
.
. Nếu muốn thì cô cứ gọi tôi là Kaito - Kaito lúng túng
- .
.
.
.
.
.
- Cô bị làm sao vậy ??? Cảm à ??? - Kaito lo lắng , anh đạt tay lên trán cô
- Tô.
.
.
tôi có bị làm sao đâu chứ !
? Tôi đi đây ! - Aoko nói rồi nhảy xuống , che đi những giọt nước mắt sắp tuôn trào
" Làm ơn , xin làm ơn đừng đối xử với tôi dịu dàng như vậy được không ? Nếu cứ như vậy thì tôi sẽ càng hi vọng .
.
. Tôi biết sự mong đợi này chẳng có kết quả gì hết ! Nhưng tại sao .
.
. Tại sao càng cố quên anh thì lại càng nhờ anh chứ ?! Tôi không muốn như vậy nữa đâu ! Xin hãy cho tôi quên đi " Cô vẫn cứ thế mà chạy vào rừng , chạy đi trong vô thức .
.
.
. Cô chỉ khóc , bao nhiêu sự chịu đựng , bao nhiêu đau khổ giờ đang tuôn trào ra cùng những giọt nước mắt cô .
.
.
.
.
Cô chạy , chạy đi thật nhanh .
.
.
. Dẫu biết là mình bị lạc nhưng vẫn chạy .
.
.
. Cô không ngoảnh mặt lại , cô không muốn nhớ đến .
.
.
. Vẫn với con đường u tối đó .
.
.
.
. Cô chạy vào sâu hơn .
.
.
.
~o0o~
- Á
- Đâu có cần bước nhanh thế chứ ? Bước chầm chậm thôi !
- Khó đi quá à ! Làm công chúa là phải khó như vậy sao ?? - Một cô gái với gương mặt như một thiên thần lên tiếng
- Đây chỉ là bước khởi đầu thôi , Ran à ! - Một chàng trai đáp lại
- Chỉ là một bữa tiệc thôi mà ! Có cần chuẩn bị kĩ vậy không ? - Ran hỏi , trên đầu cô là 2 quyển sách nặng trĩu
- Nếu là Aoko thì không cần phải lo gì nhưng nếu là em thì không lo không được ! Em chưa biết gì về luật lệ , phong tục của hoàng cung . Và anh có trách nhiệm dạy cho em . À , những gì anh dặn em lúc nãy nhớ chứ ?
- Hả ? À .
.
. Nhớ .
.
. Chút chút
- Bó tay em đó Ran !
- Tại anh khó tính quá thôi ! Em chỉ cần cách đi đứng như một công chúa là được rồi ! Á .
.
.
.
. - Ran nói , đang đi thì vấp phải cái gì đó là kết quả là .
.
.
- Haizzzz , biết khi nào mới xong đây - Shinichi thở dài
- Nè ! Em không hiểu sao anh cứ bắt em phải để mấy cái quyển này lên đầu ? Lại còn phải mang đôi giầy cao nghiệu nữa chứ !
? Anh biết nãy giờ em ngã mấy lần rồi chưa !
? - Ran than vãn
- Quyển sách này cũng giống như chiếc vương niệm em mang vào tối nay ! Cũng như đôi giầy tối nay em mang để nhảy - Shinichi giải thích
- Ừmmmmmmm .
.
. - Ran thở dài
- Thôi đứng dậy nào ! Tiếp theo anh sẽ dạy cho em cách nhảy ! - Shinichi nhẹ nhàng đỡ Ran dậy
Anh đặt một tay Ran lên vai mình , Rồi anh nắm lấy bàn tay còn lại của Ran .
.
.
. " Đầu tiên bước sang trái một bước , .
.
.
.
.
. " anh thì thầm vào tai Ran .
.
.
Ran có thể cảm nhận được hơi nóng cứ liên tục phà vào tai mình , anh càng lúc càng áp sát người cô vào anh hơn .
.
. Ran không biết nói gì , chỉ im lặng và làm theo lời anh .
.
.
.
Cứ thế họ hòa vào một bản nhạc của tình yêu .
.
. Ngoài kia , những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua những cánh hoa tạo ra những tiếng rì rào êm tai .
.
.
. Những tán cây cũng thì thầm hát cùng bài ca của gió .
.
. Một khung cảnh .
.
. Thật đẹp .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Buổi tối hôm đó .
.
.
.
.
Ở hoàng cung .
.
.
.
.
Đức vua đứng trước cổng chào hỏi những người khách đến chúc mừng công chúa . Trông ai ai cũng thật xinh , thật sang trọng .
.
.
.
Ở phòng công chúa .
.
.
.
- Làm sao đây ??? Sao mà đến đông vậy ??? Mình phải làm sao đây ??? Lần này mình chết thật rồi !
!
!
!
!
! - Ran cuống lên
- Em có cần khổ sở như vậy không ? Thì như em nói :" chỉ là một bữa tiệc , không cần phải lo lắng nhiều như vậy ?! " - Shinichi đứng kế bên , anh cố nén đi cơn cười vì sự ngốc nghếch đáng yêu của cô
- Nhưng em đâu có ngờ là mọi người đến đông như vậy ? Toàn là các tiểu thư công tử nhà giàu ! Lỡ em có hành động gì sai sót thì sao ? Lỡ ai đó phát hiện ra em không phải là công chúa thì sao đây ????
- Không sao đâu mà , sẽ không ai phát hiện ra đâu ! Anh sẽ luôn bên em - Shinichi bước đến , nhẹ nhàng đặt chiếc gương niệm óng ánh kia lên mái tóc đen huyền của cô
- Th.
.
.
. Thật chứ ??? - Ran đỏ ửng hết cả mặt
- Anh hứa đấy ! - Shinichi khẽ cúi xuống , khi hai đôi môi sắp chạm đến nhau .
.
.
.
.
.
.