Em Không Cần Làm Công Chúa

Em Không Cần Làm Công Chúa

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: akari
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 43,347
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

_ Ủa ...

.

. Ran ? Sao .

.

.

. hắn cũng ở đây vậy ? - Aoko thoáng bực bội khi thấy gương mặt khó ưa của " hắn "

_ Hả ? À .

.

.

. Thực ra là Kudo đã đưa mình đến đó .

- Ran hiểu ra ý của Aoko muốn nói

_ À .

.

.

. Hóa ra cái tên khó ưa này lại tốt đến vậy ? Hay là lại có ý đồ gì ? - Aoko đi lại chỗ Shinichi đang đứng , giọng chăm chọc ( Trời ơi , muốn kiếm chuyện hả ? )

_ Ừ , Thì sao ? Sao cứ gặp mặt tôi là cô kiếm chuyện vậy hả ? - Shinichi không vừa , liền cãi lại

_ Tôi kiếm chuyện hồi nào , tôi chỉ lo cho cô bạn thế thân của tôi thôi ! Nếu như anh như cô ấy hiền mà bắt nạn thì tôi sẽ cho anh một trận ra trò - Aoko hâm dọa , co tay thành cú đấm

_ Tôi không phải loại người đó và cũng không hư hỏng trốn ra khỏi cung điện như ai đó - Shinichi nói một câu ngắn gọn như làm Aoko giận điên người

Trong khi đó , Ran và Aoko đã có một cuộc nói chuyện rất nhẹ nhàng chứ không như .

.

.

.

.

_ Đã lâu không gặp , Ran - Kaito nở một nụ cười hiền , bước đến gần Ran

_ Cậu có nói quá không ? Chỉ mới có một ngày không gặp .

.

.

. - Ran cười

_ Nhưng đối với tớ , một ngày mà không gặp cậu .

.

. cứ như là đã qua một thế kỷ vậy - Kaito nói , che đi bộ mặt đỏ bừng của mình .

.

.

_ .

.

.

. - Ran chớp chớp mắt , không hiểu lắm câu nói của Kaito ( Ran còn ngây thơ lắm ^^ ) - Kaito .

.

.

. Không giận tớ .

.

. về việc tớ giấu cậu để .

.

.

.

- Không sao đâu , Aoko đã kể cho tớ nghe hết rồi . Sao hả ? Làm công chúa vui chứ ? - Kaito lên tiềng khi Ran còn chưa nói hết câu

_ Ừm , tuyệt lắm nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó . Mà .

.

.

.

.

. Sao tớ không thấy mẹ đâu hết - Ran hỏi

_ À .

.

.

.

. Cái cô nhóc kia đã nhờ người chữa hết bệnh cho mẹ cậu rồi .

.

.

. Giờ cô ấy đang đi chợ . - Kaito nói , liếc nhìn Aoko

_ Vậy sao ? Thật là tốt quá ! - Ran vui mừng .

.

.

.

_ Mà thôi , vào rồi nói chuyện tiếp - Kaito nói , lôi tay Ran vào .

.

. Anh dừng lại chợt nhớ ra .

.

.

.

. - Nè , còn cái cô nhóc lùn kia ! có vào không , hay là muốn đứng đó cãi tiếp !

!

!

??? - Anh nhìn về phía Aoko

_ Chờ chút đã ! - Aoko nói vọng lại , rồi chợt một cánh tay đẩy đầu cô ra

_ Rãnh thì đứng nói một mình đi nha ! Tôi phải vào rồi - Không ai khác chính là anh chàng Kudo Shinichi

.

.

.

.

.

.

Và sau đó , họ rất vui vẻ trò chuyện , ăn cơm cùng nhau .

.

.

. Nhưng những trận cãi giữa Aoko và Shinichi dường như là không thể dừng . Ran trông đã vui vẻ hơn rất nhiều .

.

. Cũng nói thêm là trong một cuộc nói chuyện nhỏ , Kaito và Shinichi cũng đã hiểu ít nhiều về nhau . Thời gian trôi qua thật nhanh , Mới đó mà .

.

.

.

_ Đến lúc phải về rồi ! - Shinichi đứng dậy , kéo Ran theo

_ Hả ? Nhanh vậy sao ? Vậy mình về nhé ! Nhớ giữ gìn sức khỏe - Ran có vẻ hơi tiếc nuối

_ Tôi về đấy ! - Shinichi liếc xéo Aoko

_ Ờ .

.

.

. Cút đi ! cút đi - Aoko cũng không vừa

Kaito và Aoko ra tiễn họ .

.

.

. Bóng con ngựa trắng và 2 người đã khuất dần , những tiếng gió thổi vi vu , những cánh hoa anh đào đang bay trong gió , mặt nước lắng động .

.

.

.

. Ánh mắt một chàng trai dõi theo một cô gái .

.

.

. Nhưng cô gái ấy .

.

.

. lại dõi theo một chàng trai khác .

.

.

.

_ Sao rồi ? Cảm thấy vui hơn chưa ? - Shinichi hỏi , liếc nhìn Ran

_ Ừm .

.

.

. Vui lắm ! Cám ơn anh rất nhiều . Hoàng tử Kudo - Ran quay lại nhìn anh thì chợt nhận ra khoảng cách của hai người quá gần . Ran quay lại với gương mặt đỏ ẩn . Cảm giác tim muốn nhảy ra lòng ngực

_ Không cần gọi tôi như vậy .

.

.

.

. Từ nay gọi tôi là Shinichi thôi được rồi - Shinichi nói , mắt vẫn hướng về phía trước

_ Vâng .

.

.

.

. Shin.

.

.

.

. Shinichi - Ran cố gắng ngay đi trái tim đang dập loạn xạ của mình

_ À .

.

. Cô còn phải sang chỗ của mẹ tôi để ăn tối đó ! - Shinichi nhắc

_ Vậy giờ mình đến đó luôn sao ? - Ran hỏi

_ Ừm .

.

.

.

.

. - Shinichi ầm ừ

Và cứ thế họ trở về hoàng cung trên chú ngựa trắng .

.

.

.

.

. Một cô gái xinh đẹp trong bộ váy hồng trông khá gọn và đẹp .

.

.

. Cô đang cố ngăn lại nhịp tim mình và cố tìm ra lí do tại sao nói lại như vậy .

.

.

. Còn phía sau cô là một chàng hoàng tử .

.

.

. một chàng hoàng tử với tính tình khó đoán .

.

.

. Nhưng .

.

.

. Mỗi khi gặp anh là tim cứ dập loạn cả lên .

.

.

.

. Anh mang cho cô cảm giác ấm áp , dù quen nhau không được lâu nhưng cô ít nhiều cũng đã hiểu được anh là người tốt .

.

.

.

. Nhưng .

.

.

.

_ Ồ .

.

.

. Xem ai kìa !

!

! Có phải là Kudo Shinichi ngày nào không ta ! - Vừa đến cổng cung , một người phụ nữ với mài tóc nâu xoăn đang đứng đợi ở đó .

.

.

.

" Người này .

.

.

.

. Hình như là Yukiko Kudo .

.

.

.

. Hôm trước đứng xa qua mình nhìn không rõ , nhưng mái tócna2y thì không nhầm đi đâu được " Ran ngẫm nghĩ rồi tụt xuống ngựa _ Cháu chào cô Yukiko ! - Ran cúi chào lễ phép

_ Thôi nào , Vào trong thôi .

.

.

. Cô đã nấu rất nhiều món đãi cháu đấy ! - Yukiko vui vẻ đẩy Ran vào .

.

.

. Trong lúc Yukiko không để ý , Shinichi ghé sát tai Ran thì thầm " Cô diễn như vậy cũng có ngày bị lộ , từ nay phải làm theo chỉ dẫn của tôi đó . ''

_ Tôi .

.

.

. Làm không đúng chỗ nào sao ? - Ran ngước lên hỏi

_ Với tính cách của cô nhóc lùn kia thì sẽ không chào hỏi lễ phép như cô đâu . Chỉ cần nói " chào " Cho có lệ thôi - Shinihci giải thích - Thôi , đi 1 - Shinichi lôi Ran

o0o

Một lúc sau , họ đã có mặt tại bàn ăn .

.

.

.

.

. Một chiếc bàn to với biết bao nhiêu là thức ăn .

.

.

.

.

.

. Trong một căn phòng rộng lớn , tráng lệ .

.

.

. Nhưng chỉ có điều .

.

.

.

. Không biết phải ăn làm sao ??? '' Không biết họ nghĩ gì nữa , đồ như vậy thì làm sao mà ăn ? cứ chồng chồng lên trông thì ngon nhưng .

.

.

. " Ran bối rối nhìn qua nhìn lại . Ngồi kế cô là Shinichi .

.

.

.

.

. Ngoài ra còn những người khác ngồi cùng bàn với cô .

.

. : " Bố " cô .

.

.

. đức vua Nakamori ; Yukiko Kudo ; Yuusaku Kudo :.

.

.

.

.

.

_ Aoko , cháu sao vậy ? Ăn đi con , món này là cô cực khổ lắm mới làm xong đó ! - Yukiko đưa qua cho Ran một đĩa món ăn , trông rất đẹp mắt nhưng .

.

.

.

. Ran dùng khều nhẹ sang Shinichi .

.

.

.

. Những ánh mắt trông chờ Ran nhận xét về món ăn cứ chằm chằm nhìn vào Ran .

Hiểu được vẻ lúng túng của Ran Shinichi nảy ra một ý .

.

.

.

_ E Hèm .

.

.

.

. A ! Tên lính kia !

!

!

! - Shinichi lấy giọng rồi lên tiếng , chỉ tay về phía sau lưng cả 3 người họ .

.

.

.

. Giọng Ngạc nhiên

Khi mọi người đều hướng mắt đến hướng chỉ tay của Shinichi .

.

.

. Shinichi ra hiệu cho Ran đưa cái dĩa món ăn đó cho mình nhưng .

.

.

.

.

. Có sai kịch bản một chút .

.

.

.

.

. Ran cho hết dĩa thức ăn vào miệng Shinichi . Khi người quay lại thì .

.

.

.

.

.

_ Có thấy cái gì đâu ? - Cả 3 người đồng thanh . Nhưng họ ngừng lại khi thấy dĩa thức ăn lúc nãy ở chỗ Ran đã hết và quay lại chỗ Shinichi , Anh đang ôm cổ gục xuống bàn .

.

.

.

.

. Cố dùng tay còn lại vỗ vỗ ngực .

.

.

.

.

Bỏ qua chuyện đó , Yukiko quay lại hỏi Ran - Thế nào Aoko ? Cháu thấy món ăn của cô thế nào ? Ngon lắm phải không ?

_ Vâ.

.

.

.

.

Vâng .

.

.

.

. Ngon lắm ! - Ran cố gượng cười .

.

.

.

Trong khi Shinichi .

.

.

.

. " Ngon cái con khỉ , Đồ ăn gì mà ngọt không ra ngọt , Mặn không ra mặn " Đó là những gì mà anh có thể nghĩ trong khi đang ôm cổ . gục xuống bàn

Buổi ăn cuối cùng cũng kết thúc .

.

.

.

. Mọi người đều cảm thấy lại khi hôm nay Shinichi rất lạ .

.

.

.

. Anh quan tâm Ran à không Aoko hơn mức bình thường .

.

.

.

.

. Nào là đưa thức ăn cho cô ; Đưa khăn tay cho cô .

.

.

.

. Những chuyện mà trước đây anh chưa từng làm .

.

.

.

.

.

Sau đó , Shinichi được lệnh từ mẹ là phải đưa Ran về .

.

.

.

. Trên đường về " Cám ơn anh nhé ! Nếu lúc đó không có anh thì tôi không biết phải làm sao nữa " Ran lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng .

.

.

- Ờ , có gì đâu .

.

.

. Tôi đã hứa là sẽ giúp cô mà - Shinichi nói

- Tôi nghe những người trong cung nói là anh không thích Aoko lắm thì phải ? - Ran hỏi

- Cũng không hẳn là vậy nhưng .

.

.

. cô muốn nghĩ vậy cũng được - Shinichi nói tỉnh bơ

- Vậy tại sao .

.

.

. Anh lại giúp tôi ? - Ran ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh .

Shinichi không trả lời .

.

.

.

. Anh đi được vài bước thì quay lại nhìn thẳng vào Ran .

.

.

. Anh cúi xuống một chút .

.

.

.

. Đưa tay lên chạm đến đôi môi hình cánh hoa anh đào của Ran khiến cô đỏ hết cả mặt .

.

.

.

.

.

.

- Vì cô thực sự rất đặc biệt - Shinichi cười , một nụ cười thật hiền .

.

. Thật đẹp .

.

.

.

. Cô không thể rời mắt khỏi ánh mắt đó , nụ cười đó .

.

.

.

Shinichi dừng lại .

.

.

.

.

. Cánh tay buông xuống .

.

.

. " À .

.

. .

Ngày mai , có một buổi lễ giao lu với các nước đó .

.

.

. Cô phải chuẩn bị thật kĩ đấy ! Về thôi ! " Shinichi bước đi

Để lại Ran còn đứng đó .

.

.

.

. Cảm giác đôi môi mình đang nóng ran .

.

.

.

. Giọng nói văng vẳng bên tai .

.

.

.

. Tim cô lại tiếp tục đập nhanh .

.

.

.

.

" Trời ơi , tim mình bị làm sao thế nào ? Khó khăn mới ngay nó lại mà bây giờ nó lại tới rồi ? Có phải là một chứng bệnh gì đó không ???? Ngưng lại ngay đi ! "