Chương 1 - Trẻ Mồ Côi
Chương 2 - Nhận Nuôi
Chương 3 - Cuộc Sống Mới
Chương 4 - Gặp Gỡ Lần Đầu
Chương 5 - Cùng Nhóm Máu
Chương 6 - Đau Lòng
Chương 7 - Thay Thế
Chương 8 - Đêm Tân Hôn Đau Đớn (H+)
Chương 9 - Thân Phận Thấp Kém
Chương 10 - Mở Đầu
Chương 11 - Dày Vò (H+)
Chương 12 - Chảy Máu(H+)
Chương 13 - Bị Bệnh
Chương 14 - Có Lòng Thương Với Tất Cả,Trừ Cô
Chương 15 - Say
Chương 16 - Gọi Tên Chị(H+)
Chương 17 - Dịu Dàng Phút Chốc(H+)
Chương 18 - Cứu Anh
Chương 19 - Cư Xử Khác Lạ
Chương 20 - Một Đêm Nhẹ Nhàng(H+)
Chương 21 - Bình Yên
Chương 22 - Về Thăm Ông Bà
Chương 23 - Trên Xe(H+)
Chương 24 - Sợ Anh
Chương 25 - Trở Lại Trường Học
Chương 26 - Đến Công Ty Anh
Chương 27 - Trong Phòng Làm Việc
Chương 28 - Cuối Tuần Vui Vẻ
Chương 29 - Nắng Đẹp Trước Giông Bão
Chương 30 - Trở Về
Chương 31 - Cuộc Sống Ba Người
Chương 32 - Tránh Mặt
Chương 33 - Đau
Chương 34 - Hành Hạ
Chương 35 - Đuổi Việc
Chương 36 - Du Lịch
Chương 37 - Thụy Sĩ
Chương 38 - Biển Và Đau Thương
Chương 39 - Sự Tin Tưởng
Chương 40 - Làm Lành
Chương 41 - Mang Thai
Chương 42 - Bắt Cóc
Chương 43 - Ngô Đình Nam
Chương 44 - Sự Lựa Chọn
Chương 45 - Lạnh Nhạt
Chương 46 - Cả Hai Cùng Đau
Chương 47 - Kế Hoạch
Chương 48 - Đứa Bé Là Con Ai?
Chương 49 - Hôm Nay Mưa Lớn Quá
Chương 50 - Rời Đi
Chương 51 - Anh À,Em Trả Anh Lại Cho Chị Rồi Đó
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Thế Chị
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chờ Anh Thức Giấc
Chương 100 - Có Anh Thật Tốt
Chương 101 - Ngoại Truyện
Chương 1 - Trẻ Mồ Côi
Chương 2 - Nhận Nuôi
Chương 3 - Cuộc Sống Mới
Chương 4 - Gặp Gỡ Lần Đầu
Chương 5 - Cùng Nhóm Máu
Chương 6 - Đau Lòng
Chương 7 - Thay Thế
Chương 8 - Đêm Tân Hôn Đau Đớn (H+)
Chương 9 - Thân Phận Thấp Kém
Chương 10 - Mở Đầu
Chương 11 - Dày Vò (H+)
Chương 12 - Chảy Máu(H+)
Chương 13 - Bị Bệnh
Chương 14 - Có Lòng Thương Với Tất Cả,Trừ Cô
Chương 15 - Say
Chương 16 - Gọi Tên Chị(H+)
Chương 17 - Dịu Dàng Phút Chốc(H+)
Chương 18 - Cứu Anh
Chương 19 - Cư Xử Khác Lạ
Chương 20 - Một Đêm Nhẹ Nhàng(H+)
Chương 21 - Bình Yên
Chương 22 - Về Thăm Ông Bà
Chương 23 - Trên Xe(H+)
Chương 24 - Sợ Anh
Chương 25 - Trở Lại Trường Học
Chương 26 - Đến Công Ty Anh
Chương 27 - Trong Phòng Làm Việc
Chương 28 - Cuối Tuần Vui Vẻ
Chương 29 - Nắng Đẹp Trước Giông Bão
Chương 30 - Trở Về
Chương 31 - Cuộc Sống Ba Người
Chương 32 - Tránh Mặt
Chương 33 - Đau
Chương 34 - Hành Hạ
Chương 35 - Đuổi Việc
Chương 36 - Du Lịch
Chương 37 - Thụy Sĩ
Chương 38 - Biển Và Đau Thương
Chương 39 - Sự Tin Tưởng
Chương 40 - Làm Lành
Chương 41 - Mang Thai
Chương 42 - Bắt Cóc
Chương 43 - Ngô Đình Nam
Chương 44 - Sự Lựa Chọn
Chương 45 - Lạnh Nhạt
Chương 46 - Cả Hai Cùng Đau
Chương 47 - Kế Hoạch
Chương 48 - Đứa Bé Là Con Ai?
Chương 49 - Hôm Nay Mưa Lớn Quá
Chương 50 - Rời Đi
Chương 51 - Anh À,Em Trả Anh Lại Cho Chị Rồi Đó
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Thế Chị
Chương 64 - Chương 64
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Chương 67
Chương 68 - Chương 68
Chương 69 - Chương 69
Chương 70 - Chương 70
Chương 71 - Chương 71
Chương 72 - Chương 72
Chương 73 - Chương 73
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Chương 75
Chương 76 - Chương 76
Chương 77 - Chương 77
Chương 78 - Chương 78
Chương 79 - Chương 79
Chương 80 - Chương 80
Chương 81 - Chương 81
Chương 82 - Chương 82
Chương 83 - Chương 83
Chương 84 - Chương 84
Chương 85 - Chương 85
Chương 86 - Chương 86
Chương 87 - Chương 87
Chương 88 - Chương 88
Chương 89 - Chương 89
Chương 90 - Chương 90
Chương 91 - Chương 91
Chương 92 - Chương 92
Chương 93 - Chương 93
Chương 94 - Chương 94
Chương 95 - Chương 95
Chương 96 - Chương 96
Chương 97 - Chương 97
Chương 98 - Chương 98
Chương 99 - Chờ Anh Thức Giấc
Chương 100 - Có Anh Thật Tốt
Chương 101 - Ngoại Truyện
Sáng hôm sau,
Lục Nam Thần đi xuống lầu,
vào phòng ăn không thấy cô đâu.
"Cô ta đâu rồi,
giờ này vẫn chưa dậy?"
"Cô ấy...
hôm nay bị bệnh xin cậu chủ cho cô ấy nghỉ một hôm ạ"-Thanh Hoa run rẩy nói với anh.
"Vào gọi cô ta ra đây"
Người giúp việc nghe thấy liền sợ hãi chạy vào phòng gọi cô.
Vốn đã yếu,
mệt mỏi sau cơn dày vò của anh,
về phòng còn phải nằm trên nền đất lạnh giá,
Uyển Linh liền sinh bệnh:mặt xanh xao,
môi trắng bệch như dọa ma người khác.
Người kia vào thấy vậy,
không thương xót mà đá mạnh vào người Uyển Linh,
đau đớn truyền đến bụng khiến cô mơ màng tỉnh dậy
"Cậu chủ cho gọi cô"
"Hôm nay tôi hơi mệt,
nhờ người xin cậu chủ nghỉ rồi"
Cô ta không nói với Uyển Linh rằng Thanh Hoa đã xin cho cô nhưng anh sai vào gọi,
cô ta ra ngoài bẩm báo với anh
"Tôi đã gọi nhưng phu nhân không chịu dậy ạ,
đã vậy còn đánh tôi thưa cậu chủ"
Anh tin lời cô ta nói,
liền đứng dậy đi vào phòng người hầu,
vừa vào tới cửa anh đã thấy thân hình gầy gò đang run rẩy,
cuộn mình trong chiếc chăn mỏng nằm trên nền nhà.
Lục Nam Thần trong khoảnh khắc đó thấy thương hại cho người con gái này,
nhưng đó chỉ là một thoáng qua,
Nam Thần liền đi vào,
không nể tình nắm tóc cô giật mạnh ra sau lôi cô dậy.
Uyển Linh nhăn mặt đau đớn
"Đau.
.
.
quá,
bỏ tay ra.
.
" - cô thều thào nói không rõ chữ
"Mấy giờ rồi hả,
cô tưởng mình là chủ nhân căn nhà này à,
cô quên thân phận của mình rồi sao,
ai cho cô nghỉ,
tôi đã đồng ý rồi sao"
"E.
.
m thật sự rất mệt,
xin anh cho em nghỉ một buổi thôi ạ"
"Còn nữa ai trong căn nhà này cho cô cái quyền đánh người,
tôi sai người vào gọi cô mà lại dám ra tay?"
"Em không có"
"Im miệng,
còn cãi hả,
cô đánh 1 cái thì giờ phải trả lại một cái cho công bằng,
đúng chứ"
Anh quay sang nhìn Đan My-người giúp việc vừa nãy,
là một trong những người không ưa cô,
luôn làm khó Uyển Linh
"Qua đây,
vừa nãy cô ta tát cô vậy giờ tôi cho cô đánh lại"
Đan My liền đi tới,
khuôn mặt tỏ ra e ngại nhưng không ai thấy nụ cười vui sướng của cô ta khi nhìn Uyển Linh yếu ớt nằm đó không thể phản kháng
"Tôi không dám đâu ạ"
"Tôi nói sao thì làm vậy,
cô dám cãi?"
Cô ta liền lại gần Uyển Linh,
không nương tay dùng sức tát mạnh lên mặt cô.
Uyển Linh đau đớn rên rỉ một tiếng,
khuôn mặt trắng bệch được tô thêm một vệt tay đỏ trên mặt.
"Trong nhà này,
cô không là gì cả,
còn không bằng người ở trong căn nhà này,
vì vậy đừng lộng hành.
Còn giờ đi ra làm công việc của mình đi,
đừng có nằm đây đóng kịch.
Tôi không muốn nuôi một con chó què vô tích sự trong nhà"
Uyển Linh cố chống hai tay đứng dậy,
chân cô run rẩy,
mỗi bước đi giữa hai chân đều đau đớn,
chán toát rất nhiều mồ hôi.
Tất cả đứng đó nhìn những đau khổ của cô như một vở kịch thú vị,
những lúc này cô cần một bàn tay vươn ra nắm lấy tay mình.
Nhưng cô biết sẽ không có ai giúp cô cả,
anh cũng vậy,
khiến cô thống khổ là điều anh mong muốn.
Cả ngày hôm đó,
Uyển Linh mang theo cơn đau cố gắnh lau dọn thật nhanh để được đi nghỉ.
Khi làm xong mọi việc cũng là lúc toàn bộ sức lực bị rút cạn,
Uyển Linh nằm trên chiếc run rẩy nhắm mắt,
thi thoảng phát ra những tiêng rên đau đớn.
Đến tối,
khi Lục Nam Thần trở về,
mọi khi cô đều là người ra đón anh,
hôm nay không thấy cô ta đâu.
Anh không quan tâm lên phòng,
đợi một lúc vẫn không thấy cô tới phục vụ mình,
anh mang theo tâm trạng bực dọc đi xuống phòng hầu,
thấy cô nằm ngủ,
anh không nói gì đá mạnh vào lưng Uyển Nhi,
thấy cô vẫn không nhúc nhích,
anh liền đá thêm mấy phát nữa mạnh hơn vì nghĩ cô đang giả vờ.
Một lúc lâu sau,
vẫn không thấy có phản ứng,
anh lật chăn ra,
thấy một vũng máu lớn ở chiếu,
thân dưới của cô vẫn đang chảy máu.
Lần đầu anh thấy hoảng hốt như vậy,
bèn bế cả người lạnh toát vào lòng đi thẳng lên phòng mình,
rồi gọi cho Lâm Tùng Bách.
.
.
.