Trần thở dài khoan khoái khi thấy chỉ trong vòng buổi sáng, mà anh đã giải quyết được nhiều công việc quan trọng trong ngày. Đưa tay mở máy điện đàm, anh gọi:
- Cô Xuân, làm ơn liên hệ gấp bác Thịnh đến gặp tôi.
Dứt lời, Trần tắt máy. Rồi anh sắp xếp những tập hồ sơ quan trọng cho vào tủ mật khoá lại cẩn thận. Vừa lúc bác Thịnh bước vào.
- Trần, con cần bác gấp có việc gì không?
Đưa tay chỉ chiếc ghế đối diện Trần từ tốn nói:
- Ngồi ghế đi bác Thịnh. Cũng không có việc gì quan trọng lắm - Trần lấy xấp hồ sơ anh đã ký xong đưa cho bác Thịnh - Khoảng hai giờ người đại diện công ty Vĩnh Lợi có tới, bác làm ơn tiếp họ giúp cháu và đưa cho họ xấp tài liệu này.
- Được rồi. Trần mỉm cười như thầm cám ơn rồi anh đứng dậy.
- Cháu bàn giao trách nhiệm công ty cho bác trông coi hộ cháu. Ông Thịnh gật đầu.
Vừa lúc đó, tiếng chuông báo hiệu giờ cơm trưa vang lên. Trần đứng dậy đi ra cửa sau khi để lại lời cảm ơn.
Dắt xe ra khỏi cổng công ty, Trần định về nhà tắm rửa, ăn cơm trưa. Không biết nghĩ sao anh cho xe chạy về hướng nhà Nhu Phong. Thấp thoáng sau khe cửa, là dáng Nhu Phong ngồi đong đưa trên chiếc ghế xích đu bên cạnh là cây Ngọc Lan đang trổ bông trắng xoá. Trước mặt cô là dãy vườn trồng độc loại hoa hồng bạch. Hồng và Lan trổ bông trắng cành. Nhu Phong ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế xích đu, trong chiếc áo cùng màu với hoa. Hoa đẹp, người đẹp hơn hoa. Mái tóc đen xoã dài mượt mà óng ả, đôi mắt mở to rợp buồn với cái nhìn thẳng hướng không màng xung quanh, khiến Trần nao trong dạ.
Nhỏ Phong của anh vốn là một người ngang ngạnh cứng đầu mà cũng có lúc nhỏ dịu dàng yếu đuối như buổi trưa nay. Điều gì xảy ra khiến cho cô bé của anh thay đổi đột ngột như thế này. Trần nhíu mày, lẩm bẩm. Chẳng lẽ do chính tình yêu anh tạo ra ư?
Trần đưa tay gõ nhẹ cánh cổng bằng sắt, anh không dám bấm chuông sợ phá giấc ngủ trưa của ông bà Công Đạt.
Nhu Phong ngồi đó lặng lẽ nhớ lại những lần cùng Trần đi dạo dưới ánh trăng dọc bờ biển Nha Trang ngày nào. Trong những dòng ký ức đẹp nhất giữa cô và Trần thì có thể nói đêm biển Nha Trang là dòng ký ức ngọt ngào không lúc nào cô không tưởng nhớ về nó cả. Và trưa nay vẫn vậy...
. Nhu Phong đang ngồi miên man nhớ về Trần thì tiếng gõ cổng đã đánh thức cô khỏi dòng hồi tưởng đẹp.
Cánh cổng sắt được mở ra, Nhu Phong đứng lặng người. Và gương mặt cô nằm gọn trong đôi mắt sâu hun hút của Trần. ánh mắt thu hút Nhu Phong như ngày đầu gặp gỡ. Và không nén được Nhu Phong lao vào vòng tay Trần mở rộng.
Họ siết chặt nhau cho thoả nhớ thương xa cách bao ngày.
- Nhỏ Phong, anh nhớ nhỏ quá!
Nhu Phong ngước mắt nhìn Trần.
- Em xin lỗi.
.
.
Trần đưa tay chận lại lời Nhu Phong nói:
- Khờ quá. Có bao giờ anh trách móc một điều gì với "bé con" chưa?
Nhu Phong phụng phịu nói: - Em không thích anh gọi là "bé con". Nếu thích từ "bé", thì anh hãy gọi em là "bé yêu".
Trần tròn mắt nhìn Nhu Phong như không hiểu lời cô nói. Nhu Phong bật lên tràng cười khanh khách khi thấy gương mặt ngô ngố đầy đáng yêu của Trần.
- Anh có biết tại sao em đòi làm "bé yêu" không? - Không cần đợi cái lắc đầu của Trần, Nhu Phong nói luôn - Vì em muốn làm "bé yêu". Để em có thể tác yêu tác quái mãi với anh.
Trần đưa tay nhéo nhẹ chiếc mũi cao thon xinh xắn rồi anh phì cười nói.
- Lém quá "bé yêu" ơi!
Nhu Phong leo lên xe ngồi và cô cười khúc khích. Trần lèo lái chiếc xe chạy vòng vòng trên đường phố giữa cơn nắng ban trưa khá gay gắt. Bình yên, Nhu Phong nép dưới đôi vai ngang đầy vững chãi mà cô có thể cùng anh đi hết cuộc đời. Nhu Phong và Trần như đôi trẻ tinh nghịch được phép dạo chơi sau bao ngày nhốt mình tù túng. Như đôi chim vừa được sổ lồng, bay đi hưởng khoảng bầu trời mênh mông rộng lớn. Tình yêu qua cơn giận hờn càng được tăng lên.
Nhu Phong ngồi phía sau nhìn thấy tấm bảng phía trước. Cô hớn hở reo:
- Anh Trần, anh có thấy tấm biển gì không?
Như để trêu đùa, Trần cười:
-Đoạn đường này có biết bao nhiêu tấm bảng quảng cáo. Bé hỏi anh có thấy tấm bảng gì không, làm sao anh trả lời "bé yêu" được chứ.
- Em hổng giỡn nha. Này.
.
. - Nhu Phong hớn hở nói sau lời tức bực - Kế bên tấm bảng vẽ quảng cáo Sơn Tùng là cửa tiệm gì?
Trần tiếp tục trêu Nhu Phong:
- Thì là cửa tiệm "Thời trang bốn mùa". Chẳng lẽ nhỏ muốn anh dừng xe trước cửa tiệm đó để em lựa chọn quần áo ư?
Nhu Phong tức giận Trần, nhưng cô không biết giải toả bằng cách nào bèn đưa tay nhéo mạnh lên hông Trần.
- á.
.
. nhỏ làm gì "vươn móng vuốt" ra đe doạ anh thế? - Cho anh chết luôn. Người gì đâu mà vô tình một cách đáng ghét.
Rồi không dằn được, Nhu Phong thút thít.
.
. khóc.
Lần này Trần lúng túng thật sự. Anh thầm kêu khổ luôn miệng:
"Trời ạ. Con đã biết câu "thần khẩu hại xác phàm" rồi, thế mà con cũng ráng trêu chọc nàng giận. Lần này con khổ thật sự rồi đây".
- Nhỏ.
.
. nín khóc đi. Người ta nhìn nhỏ cười thì "quê" lắm.
- Ai cười kệ họ. Vẫn giữ nguyên tốc độ, Trần nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát gương mặt Nhu Phong, anh cười đáp:
- Nhưng họ hiểu lầm, cho là anh ăn hiếp, bắt nạt nhỏ thì khổ anh lắm.
Hờn giận, Nhu Phong đưa tay quệt nước mắt, cô dẩu môi:
- Chứ không phải sao?
- Em bắt nạt anh thì có. Tự nhiên ngồi khóc ngon lành làm anh lo tìm cách suy nghĩ để dụ em nín khóc.
- Làm như "người ta" là em bé vậy? Trần không nỡ đùa dai, anh cười giải toả nỗi niềm ấm ức trong lòng cô.
- Thôi đừng hờn dỗi nữa, cô bé của anh. Cửa tiệm "Thời trang bốn mùa" của bà Đỗ Ngọc không bao giờ anh quên được. Vì nơi đó từng là nhịp cầu bắt nối tình đồng nghiệp, chuyển sang tình yêu giữa cô thư ký xinh đẹp thông minh và chàng giám đốc hào hoa tài giỏi.
Nhu Phong cười:
- Tự vỗ ngực xưng tên mà không biết mắc cỡ.
- Đâu phải thế. Anh biết gã đàn ông nói thẳng nói thật nhất trên đời này ngoại trừ anh ra không còn ai.
Biết bàn cãi cùng Trần đến sáng cũng chẳng có kết quả, Nhu Phong cười lảng sang điều khác.
- Tạm tha tội cho anh đó. Chàng "thậm xưng" ạ.
Trần nghe Nhu Phong nói, anh biết mình nên dừng câu đùa lại đây. Nếu không,
có lẽ "trời mưa" lần thứ hai sẽ đổ xuống người anh thì .
.
. khổ.
-Nhỏ Phong, không biết em sao chứ bao tử anh đang biểu tình dữ dội đây.
Nghe giọng than thở đầy dễ thương của Trần, Nhu Phong nghe cảm xúc mình dâng lên một niềm thương yêu dành cho anh, khi cô chợt nghĩ.
.
. vì cô.
.
.
- Anh chưa dùng cơm trưa sao?
- Giải quyết việc trong công ty xong là anh đến em ngay.
Nhu Phong dựa đầu mình lên vai anh, cô nói nhanh:
- Thế chúng ta đi ăn nhé. Anh cho xe tấp lại vào quán ăn nào bên vệ đường. Đừng nhọc công đi kiếm nhà hàng sang trọng, anh ạ. Em không thích vào nhà hàng đâu.
Trần chỉ tay vào quán bún bò bên đường, được che mát bằng tàng cây cổ thụ.
- Vậy vào đây được không nhỏ?
Nhu Phong gật đầu vui vẻ.
- Được, vào đây đi anh.
Trần dựng xe dưới gốc cây. Hai người ngồi xuống cái bàn vuông nhỏ thấp. Gió thổi mát rượi làm cả hai cảm thấy khoan khoái. Trời đất bao la, ánh nắng chói chang bên ngoài đường làm cả hai cảm thấy hạnh phúc khi cùng nhau ngồi dưới gốc cây mát rượi với những làn gió thoảng này. Nhu Phong nhìn Trần lấm tấm những giọt mồ hôi trên trán cô cười, bảo:
- Hai đứa mình khùng quá. Giữa trưa nắng xách xe chạy ngoài trời. - Nhìn con đường vắng thưa người, Nhu Phong lại nói - Anh em kìa, đường vắng hoe, đâu ai dại dột như anh và em.
Trần bật cười, Nhu Phong cười theo. Cả hai đều hiểu ra sự ngớ ngẩn của mình. Trần cười thú thật:
- Làm việc mà không có em, anh cảm thấy sao vô vị quá nên xách xe chạy tìm em - Trần hạ giọng - Nhu Phong này, em nghĩ làm bao nhiêu đó đủ rồi. Mai vào công ty giúp anh nghe nhỏ.
Nhu Phong chúm chím cười.
- Vắng công việc em cũng buồn lắm. Anh yên tâm, mai em đi làm lại.
Hai tô bún nóng hổi được mang ra. Trần ăn rất ngon, ngon hơn hẳn những món cao lương mỹ vị ở các nhà hàng nổi tiếng. Và Trần hạnh phúc hơn khi nhận được vẻ quan tâm chu đáo của Nhu Phong.
- Ngon không anh?
Trần nhẹ hít hà vì cay.
- Ngon tuyệt. Lần đầu tiên trong đời anh hưởng được cảm giác ăn ở quán cóc: thật tự nhiên, thoải mái khi ăn, chẳng có chút gò bó như ở nhà hàng.
- Còn em ăn ở đây như cơm bữa. Thuở còn là học sinh, nhóm "Ngũ Long" tụi em chuyên săn lùng, khám phá món ăn ngon. Thuở đó, nhóm còn đặt thông lệ là "dành ưu tiên cho những ai săn lùng ra món ăn vừa lạ, vừa ngon, vừa rẻ thì được thưởng công xứng đáng bằng một chầu ăn khỏi cần chi tiền". Anh biết không, nhỏ Mộng Trúc thuở đó nổi tiếng "háu ăn", đã thế thêm thành tích "kẹo kéo" nên là vua chuyên săn món ngon của nhóm. Giờ nhắc lại nhỏ nghe, nhỏ quê nên cáu kỉnh với nhóm mỗi khi nghe kể lại.
- Tuổi học trò của em thật trong sáng. Còn anh thời đó chỉ có giảng đường đại học và vùi đầu vào thư viện mà thôi. Kỷ niệm thời học sinh của anh "nghèo nàn" chứ không được như em.
Nghe Trần nói bằng giọng tiếc nuối, Nhu Phong an ủi:
- Nhưng bù lại thời gian đó đã tạo cho anh những kiến thức, tài năng hơn người.
- Anh biết vậy nhưng vẫn tiếc nuối. Vì trên đời này ai cũng có một khoảng trời riêng êm đẹp cho mình. Còn anh khoảng trời riêng chỉ có chôn vùi trong sách vở và đau khổ triền miên với một cuộc tình vụng dại.
Nhu Phong nắm tay Trần:
- Nhưng giờ thì anh đã có em. Em sẵn sàng chia sẻ cùng anh niềm vui cũng như nỗi buồn.
Trần gật đầu:
- Em là hiện tại hạnh phúc, em là tương lai tươi sáng của đời anh. Anh yêu em trọn cả kiếp này. Nếu có kiếp lai sinh anh nguyện cũng chỉ yêu mỗi mình em.
Nhu Phong xúc động:
- Nếu so tình yêu thì tình yêu của em dành cho anh chỉ bằng một góc nhỏ tình anh trao em. Tại sao anh lại yêu em nhiều thế hả Trần. Em chỉ là một đứa con gái ngốc nghếch, dại khờ đã thế cá tính khó ưa bướng bỉnh. Anh hãy cho em biết đi.
.
.
Trần nhìn Nhu Phong bằng đôi mắt chứa chan cả vạn ý tình.
- Em hỏi một câu hỏi mà anh không tài nào trả lời em được. Anh chỉ biết anh đã yêu em bằng cả trái tim sau một lần rớm máu yêu em nhiều đến nỗi dù em có đối xử với anh ra sao đi chăng nữa thì anh vẫn yêu em.
- Trần.
.
.
Nhu Phong nghẹn ngào thầm nghĩ mình là đứa con gái diễm phúc nhất trên cõi đời này khi có được tình yêu của anh.
* **
Mộng Trúc sánh đôi cùng Lữ Đông đi dạo dọc công viên vắng lặng. Đêm nay là đêm rằm nên trăng tròn vành vạnh như chiếc đĩa soi thẳng xuống trần gian, anh sáng không thua gì ánh đèn đêm. Mộng Trúc đi bên cạnh Lữ Đông mà cô thầm thắc mắc, lạ lùng không hiểu tại sao con người anh thoắt đó đã thay đổi. Cô nhớ lúc chiều ra phi trường đón cô, anh hãy còn vui vẻ hoạt bát kia mà giờ lại trầm ngâm suy nghĩ. Chẳng lẽ có điều gì xảy ra đối với anh ư?
Như thầm hiểu những diễn biến suy nghĩ đã xảy ra trong đầu Mộng Trúc, Lữ Đông lên tiếng:
- Sau bảy năm ra nước ngoài du học trở về quê hương, anh nghĩ mình hạnh phúc lắm khi chính đôi tay, khối óc mình tận tuỵ hết lòng vì quê hương Việt Nam và nhất là sẽ làm rạng rỡ mặt mày cha mẹ dưới chín suối. Điều ấy xảy ra đúng như điều anh suy nghĩ khi hàng ngày anh đến công ty cùng Trần phát triển Phương Nam, nhưng khi đêm về anh cảm thấy nỗi cô đơn vắng lặng đối diện cùng anh. Nhiều lúc anh thầm tự hỏi con người sinh ra để làm gì. Chẳng lẽ suốt đời chỉ biết danh, biết lợi, biết ăn sung mặc sướng ngoài ra không cần gì nữa cả ư?
- Không phải thế đâu anh. Con người sinh ra lớn lên trong vòng tay thương yêu chiều chuộng của cha mẹ và những người thân. Trưởng thành thêm chút nữa, thì bon chen vào cuộc sống tìm cho mình một chỗ đứng trong xã hội, để không thẹn mình đã sinh ra lớn lên là người vô nghĩa. Rồi một lúc nào đó ta gặp được một đối tượng đủ sức làm cho ta cảm thấy thèm một mái ấm và ước ao được cùng người đó xây đắp tương lai, rồi tiếp bước kế tục theo bước chân cha mẹ cho ra đời những mầm sống tương lai. Với trách nhiệm nuôi nấng dạy dỗ, thương yêu che chở và tạo cho những đứa con ấy một đôi cánh an toàn vững chắc lao vào cuộc đời để xây dựng một cộng đồng thương yêu giúp đỡ lẫn nhau như chúng ta từng làm. Đó tất cả là bổn phận trách nhiệm của kiếp làm người.
- Em nói thế vì em may mắn, sinh ra trong một gia đình hạnh phúc chưa từng biết mất mát đau thương và quanh em có biết bao người thân, người tri kỷ sống hết lòng vì em. Vì thế em có cái nhìn cuộc đời toàn bằng màu xanh hy vọng, màu hồng hạnh phúc. Còn bản thân anh chỉ độc một mình trên cõi đời này, sống vay tạm vào tình thương của gia đình Trần. Nhiều lúc anh không muốn mình lệ thuộc hay vay tạm vào tình thương của người khác, nhưng anh vẫn không thể nào tách rời được. Vì anh là một con người rất cần tình thương yêu, và không thể sống đơn độc một mình trong ngôi nhà hoang lạnh, đi ra đi vào đều đối diện với chính mình, với chính nỗi cô đơn của mình. Có bao giờ em sống trong hoàn cảnh như anh chưa? Lúc đó em sẽ cảm thấy thế nào là nỗi thèm khát ấy còn hơn là danh lợi, giàu sang. - Lữ Đông thở dài, anh nói tiếp bằng giọng trầm trầm như cố nén cảm xúc của mình - Nhưng có được không? - Danh lợi là gì? Giàu sang là gì? Khi mình sống có mỗi mình mình. Vì thế mình làm giàu cho ai đây?
Mộng Trúc đưa tay ngắt chiếc lá trúc bên vệ đường. Cô mân mê chiếc lá và trầm ngâm suy nghĩ.
- Anh nói cũng đúng. Em sinh ra, lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, có đầy đủ cha mẹ để được thương yêu, chiều chuộng. Mặc dù cha mẹ em không thích em học ngành tiếp viên hàng không nhưng người vẫn hết lòng ủng hộ em ăn học và cho em những lời khuyên hữu lý. Còn em, với tuổi trẻ vốn ham thích công việc bay nhảy, nên em đã vô cùng hạnh phúc khi hàng ngày mình gắn liền công việc mà mình đã chọn lựa. Nhưng.
.
.
Những ấm ức được cất giữ trong lòng bao lâu nay, giờ được dịp, Lữ Đông tung hê ra tất cả. Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng, thanh thản hơn bao giờ hết. Và khi thấy người con gái yêu thích sau lần gặp mặt tỏ ra lúng túng, ngượng ngùng khi bày tỏ quan niệm, anh khuyến khích cô nói bằng giọng dịu dàng, quan tâm.
- Nhưng sao hả Trúc?
Mộng Trúc đỏ hồng cả hai gò má khi cô thầm nghĩ mình là đứa con gái vô duyên, bạo mồm, dám đem cả những gì riêng tư nhất kể cho anh nghe. Nhưng có ai cấm cản được khi trái tim cô đã dành cho anh. Chỗ đứng quan trọng nhất và cô có thể hy sinh bản thân mình vì anh thì cớ sao chỉ một niềm riêng tư cô không dám thổ lộ cùng anh chứ?
- Nhưng.
.
. từ khi gặp anh.
.
. em cảm thấy có đôi khi mình mệt mỏi với công việc mà mình đã có thời yêu thích chọn lựa. Và thêm nỗi xót xa thương cảm khi mỗi lần thăm cha mẹ thì em thấy người mỗi ngày già thêm ra vì nỗi ngóng trông con. Và em thầm nghĩ không biết việc mà mình đã chọn lựa đó, là đúng hay sai khi chính nó là nguyên nhân đem lại nỗi buồn lo cho cha mẹ.
- Trên đời này, dù là công việc lương thiện hay không lương thiện đều có cái giá của nó hết cả.
Mộng Trúc nghiêng đầu nhìn Lữ Đông, tỏ vẻ không hiểu điều anh nói:
- Em không biết tại sao à?
Lần này Mộng Trúc mới gật đầu.
Lữ Đông cười hiền rồi anh mới chậm rãi giải thích.
- Ví dụ như em học nghề thợ may. Muốn thành công nghề đó, em phải qua thời gian vất vả, miệt mài mới thành công. Đó là cái giá của công việc lương thiện là lòng kiên nhẫn, nếu không có lòng kiên nhẫn thì thử hỏi em có thành công được không?
- Em hiểu lời anh nói rồi. Có phải còn công việc không lương thiện điển hình như việc mua bán Heroin, thời gian đầu con người chuyên làm việc phạm pháp đó, dễ dàng kiếm ra đồng tiền giúp họ thoải mái trong việc tiêu dùng. Nhưng "đi đêm có ngày gặp ma" thế là họ bị các anh công an lần ra bắt được họ. Cái giá để trả cho công việc làm ăn phi pháp chính là những năm tháng nhìn đời qua song sắt đó, phải không anh?
- Em thật thông minh. - Rồi Lữ Đông nói tiếp lời nói còn dở dang lúc nãy. - Em vì quá yêu thích công việc lướt gió tung mây nên chẳng chịu suy tính trước sau. Nên sau một thời gian tiếp xúc cùng công việc làm em cảm thấy thất vọng buồn nản vì công việc mà mình yêu thích lại chính là nỗi khổ tâm của cha mẹ.
- Anh là người đàn ông duy nhất đọc được suy nghĩ của em. Em nói thật, nếu trên đời này, có điều gì làm em hạnh phúc nhưng nếu cũng có người khác vì cái hạnh phúc, niềm vui của em là bất hạnh của họ, thì em tự hỏi niềm hạnh phúc của em còn có giá trị gì nữa không?
- Em là người con gái quá nhạy cảm vì thế những suy nghĩ trong em buồn nhiều hơn vui.
Một lần nữa, Mộng Trúc cảm thấy kinh ngạc khi nghe Lữ Đông đưa ra những lời nhận xét hoàn toàn đúng đối với cô.
Lữ Đông dừng chân bên băng ghế đá, anh nói:
- Ta lại đây ngồi nghỉ chân nhé, Trúc? Mộng Trúc nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy Lữ Đông chu đáo trải chiếc khăn tay của anh ra trên ghế rồi mới để cho cô ngồi xuống, Mộng Trúc cười hạnh phúc khi thấy cử chỉ anh ân cần, chu đáo.
- Mộng Trúc này, giả sử có người muốn tiến tới để cùng em chia sẻ ngọt bùi trong cuộc sống, em có chịu chấp nhận không? Và nhất là vì người đó mà em phải xa công việc em yêu thích?
Mộng Trúc cười:
- Nhưng quan trọng người đó là ai mới được chứ?
- Thì giả sử cho người đó là anh đi.
- Là anh à?
Lữ Đông lo lắng:
- Em thấy sao?
- Em thấy chúng ta có vội vàng quá không khi chỉ mới gặp gỡ, quen biết nhau. Và nhất là anh chưa hiểu biết gì về em mà vội vàng tiến đến hôn nhân,
anh không sợ mình sẽ lầm lẫn hoặc hối hận chăng?
- Con người anh một khi quyết định chuyện gì rồi thì không bao giờ ân hận. Còn em nói anh chưa hiểu hết gì về em à. Mà thế nào gọi là hiểu hết, thế nào gọi là chưa hiểu? Con người một khi sống chung với nhau đâu chỉ có hiểu nhau mới lấy nhau được, mà điều cốt lõi ở đây là cả hai bên có thành ý để cùng nhau xây dựng hạnh phúc lâu dài không. Đó mới là điều quan trọng, mới là nền tảng vững chắc cho việc xây dựng một lâu đài. Em có hiểu ý anh không Trúc? Còn em muốn anh tìm hiểu em ư? Thế anh nói như vậy có gọi là hiểu em không nhé? Lần đầu gặp em, nghe giọng dịu dàng, khả ái của em cất lên là anh đã có cảm giác em là người con gái dịu dàng, thuỳ mị đầy nữ tính. Và khi nhìn gương mặt sáng bừng, gợi cảm anh đã biết em là người thánh thiện, thơ ngây với cuộc đời. Đôi mắt long lanh lúc như cười, lúc như đăm chiêu chứng tỏ em là người con gái có chiều sâu tâm hồn và một khối óc nhạy cảm thông minh. Dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển cho em một tính cách điềm đạm. Anh chỉ cần hiểu em bấy nhiêu thôi là đủ lắm rồi.
Không nín được khi thấy Lữ Đông nói vanh vách về mình, Mộng Trúc hỏi:
- Tại sao anh có lời nhận xét về em rành rẽ như nằm trong lòng bàn tay thế hả, Lữ Đông?
Nghe Mộng Trúc hỏi thế, Lữ Đông lắc đầu cười:
- Đối với những người con gái khác anh hoàn toàn không hiểu tí tẹo nào về họ cho dù anh đã có nhiều lần gặp gỡ chuyện trò. Nói chi đâu xa, Nhu Phong là một hiển đình cụ thể. Anh quen Nhu Phong khoảng thời gian khá dài nhưng bảo anh hiểu cô bé đó như em là anh xin chịu thua.
Nghe anh nói, Mộng Trúc hiểu là anh đã nói những điều thật nhất tự đáy lòng mình. Và cô nhận thấy anh là bến đỗ an toàn, hạnh phúc nhất cho cuộc đời cô.
- Em chấp nhận lời cầu hôn của anh, nhưng với điều kiện.
.
.
Lữ Đông nheo mắt cười: - Cả trăm điều kiện còn được, huống chi chỉ một điều, nào em nói ra đi Trúc.
- Anh phải hỏi ý kiến cha mẹ em.
Lữ Đông nhìn Mộng Trúc bằng tia nhìn láu lỉnh:
- Điều đó tất nhiên rồi. Cô vợ trẻ của tôi.
Mộng Trúc phụng phịu:
- Chưa gì hết mà anh đã.
.
.
- Ôi, anh tập gọi trước cho quen vậy mà. ừ, anh quên một điều rất quan trọng là anh phải dạy em một điều này, để khi em đứng trước bạn bè thân hữu làm lễ bái gia tiên không ngượng ngùng mắc cỡ.
Ngạc nhiên Mộng Trúc hỏi:
- Anh dạy em điều gì thế hả Đông?
- Nhỏ nhắm mắt lại đi. Ngoan hiền, Mộng Trúc không chút thắc mắc khép hờ mắt lại.
Thấy cô ngoan ngoãn tin lời anh một cách vô tư, Lữ Đông cảm thấy thương quá là thương, người con gái ngồi dưới ánh trăng kia. Đêm nay và mãi mãi trong đời anh cô là người con gái đẹp nhất, không người con gái nào sánh bằng cả về tâm hồn lẫn nhan sắc. Dịu dàng Lữ Đông cúi xuống, cúi xuống.
.
.
Chị Hằng nhìn thấy cảnh quấn quýt của hai người là cả thẹn, vội nép mình sau đám mây, nhường cho họ khoảng trời riêng hạnh phúc của đêm về.